Thiên Hạ


Buổi tối.

Trong làn mưa mờ mịt.

Lý Khánh An cũng đứng ở trên một tháp canh, xuyên thấu qua làn mưa bụi, nhìn chăm chú tình hình bên đại doanh Lý Hoài Tiên, cho dù làn mưa đã ngắt đi tầm mắt của hắn.

Nhung hắn lại tựa như có thể thấy được động tĩnh bên đại doanh Lý Hoài Tiên, từng đội từng đội binh sĩ rời khỏi đại doanh đi về hướng bắc.

Trận mưa to này chính là trời cao đã chiếu cố cho Lý Hoài Tiên, nếu hắn không nắm bắt lấy mà lợi dụng.

Thì hắn sẽ không là Lý Hoài Tiên rồi.
Lúc này, trong làn mưa bụi có tiếng vó ngựa truyền đến.

Các thân vệ lập tức đề cao cảnh giác, giương cung cài tên.

Nhìn chăm chú vào tình hình trong cơn mưa to đó.
“Là ai!” Có một binh sĩ hô lớn nói.
Trong làn mưa bụi xuất hiện một gã kỵ binh quân Đường, nước mưa đã làm cho hắn cả người ướt đẫm.

Hắn lau nước mưa trên mặt đi lớn tiếng nói: “Ta là hiệu úy Lý Thái của đệ nhất xích hầu doanh, có tình báo khẩn cấp phải báo cáo với Đại tướng quân.”
“Đại tướng quân ở ngay trong này đây, Lý hiệu úy có việc xin mời nói ra!”
Hiệu úy xích hầu ngây người một chút, lập tức xuống ngựa quì một gối nói: “Ty chức phát hiện quân đội Lý Hoài Tiên đã đi sang hướng bắc rồi.

Trong đại doanh trống rỗng, đã là một tòa doanh trống không.”
Lý Khánh An gật gật đầu.

Quả nhiên đã chửng thật như phán đoán của hắn: “Lý hiệu úy vất vả rồi.

Hãy tiếp tục theo dõi quân đội của Lý Hoài Tiên, và báo cáo lại ngay!”
“Tuân mệnh!”
Lý Thái đứng dậy, xoay người lên ngựa, thúc dục chiến mã hướng phía đông bắc chạy đi.
Xích hầu mới vừa đi khỏi không lâu, lại có vài viên trinh sát tuần hành dẫn theo một gã quan quân quân Yến đưa thư đến.
“Đại tướng quân, viên quan quân quân Yến phụng mệnh của Lý Quy Nhơn tới hạ chiến thư với Đại tướng quân.”
“Chiến thư ở đâu?”
Một gã binh sĩ chạy lên trước, đem một phong thư dùng giấy dầu gói kín trình lên cho Lý Khánh An, Lý Khánh An xé thư ra, một gã thân binh châm cây đuốc cháy lên, đang muốn giơ lên trước, hiệu úy thân binh bên cạnh lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

Vẫy tay, vài tên thân binh đi lên dùng khiêng to đứng phía trước mặt Lý Khánh An nghiêm mật bào vệ.
Đây là kinh nghiệm mà “Bàng Quyên chết dưới cây này”, giữa đêm mưa.

Cây đuốc chinh là mục tiêu tốt nhất, quà nhiên, kiêng đỡ của binh sĩ vừa mới giơ lên.

Mười mấy cây nỏ tiễn từ trong làn mưa bụi phóng tới, “Bụp! Bụp!” Cấm phập vào trên khiêng lớn.

Đầu mũi tên lấp lánh ánh huỳnh quang, rõ ràng đã tâm chất kịch độc, các thân binh kinh hãi, ùa cà lên, chắn ở phía trước Lý Khánh An.
Các binh sĩ tuần tra giận tím mật, mấy trăm người xông ra khói cửa doanh, cầm khiêng mà xông vào làn mưa to, truy tìm thích khách, tên quan quân đưa thư kia hiển nhiên không biết gì cà.

Hắn ngây người đứng ở nơi đó, không nhúc nhích gì, vài tên quân Đường hắn bên cạnh rút đao chém bổ tới hắn.
“Dừng tay!”
Lý Khánh An hét bọn họ lại, hắn khen ngợi mà nhìn về phía hiệu úy gật gật đầu, đem thư giao cho hắn: “Ngươi đọc lên đi!”
Hiệu úy không dám sơ ý, đeo một bộ bao tay bằng da, mờ thư ra, trong đó chi có tám chữ: “Nếu ngươi không chết, ngày mai quyết chiến!”
Lý Khánh An liên thanh cười lạnh, nói với viên quan quân đưa thư: “Ngươi đi nói với Lý Quy Nhơn, ta chỉ có hai chữ: Chuẩn chiến!”
Mưa to vẫn không ngừng trút xuống, trong đất trời một mảng trắng xoá.

Lý Khánh An nhìn vào bóng núi La Phong Sơn tối đen như mực, khóe miệng không khỏi nhếch lên một tia cười lạnh.

An Khánh Tự chạy thoát rồi.


Lý Hoài Tiên đi rồi, hắn Lý Quy Nhơn một mình thì còn có thể diễn tiếp được bao lâu?
Cơn mưa đầu mùa hạ vẫn luôn đột nhiên đến.

Đột nhiên đi, một canh giờ sau.

Mưa lớn tạnh rồi, trong không khí không còn lấy một hạt mưa nữa.

Mây dạt ra trăng hiện lên rồi, mặt đất lại trải lên một lớp màu trắng bàng bạc.

Gió trong trời đêm trờ nên tươi mát mà ẩm ướt.

Nếu không phải đầy đất lầy lội.

Thật sự khó có thể tường tượng được, vừa rồi mới có một trận mưa to tầm tã thôi.
Mãi cho đến lúc canh một.

Một gã binh sĩ đưa thư đã đi đến đại doanh của Lý Hoài Tiên, lúc này Lý Quy Nhơn mới biết.

Lý Hoài Tiên người chuẩn bị cùng hắn kề vai chiến đấu đã bốc hơi trong trận mưa to đó rồi.
Sự tháo chạy của Lý Hoài Tiên cũng không có làm cho hắn uể oải.

Mà trái lại đã khơi dậy dã tính trong người hắn.

Quân Đường cũng chi có tám vạn.

Quân đội của hắn cũng đến tám vạn.

Thế lực ngang nhau, vậy thì hãy để cho chiến đao và thiết kỵ đến cụng nhau, xem ai mới là thiên hạ đệ nhất quân.
Lý Quy Nhơn lập tức chủ đạo dư luận trong quân, bộ của Lý Hoài Tiên phụng mệnh lệnh của hắn đi nghênh chiến quân Đường tiếp viện từ nam xuống, không phải là tự tiện thoát trận trốn đi.

Phần lớn người trong quân cũng không tin rằng Lý Hoài Tiên lại đào tẩu trong lúc này, nếu muốn trốn đi, thì sớm đã đi rồi.

Quân tâm hơi có chút không ồn đó dưới sự nhấn mạnh của Lý Quy Nhơn, lại rất nhanh khôi phục bình tình rồi.
Suốt một đêm.

Lý Quy Nhơn cũng đều không có đi vào giấc ngũ.

Hắn ngồi ngay trong lều lớn.

Đèn đã tắt hết rồi, tóc để xõa xuống.

Để trần thân trên, hắn đem một thanh hoành đao kéo ra một nửa.

Nhìn chằm chằm vào lười đao sắt lạnh, đó là thói quen của hắn.

Ở trước trận đại chiến tìm kiếm sát khí của lười đao, đao chính là hắn.

Hắn chính là đao, để cho hai thứ hòa họp thành một thể.
Nhưng tối nay trong lòng hắn có chút tiếc nuối, một lẩn ám sát hoàn mỹ vẹn toàn như thế, cuối cùng cũng thất bại rồi.
Trời dần dần sáng lên.

Tiếng trống “Tùng! Tùng!” Gõ vang trong đại doanh quân Yến.

Tiếng gõ trống thật lớn mà nặng nề vang dội giữa đất trời, tiếng trống này nếu là ở trong sào huyệt của người Khiết Đan.

Thì đó chính là một loại nghi thức tế thần của bọn họ, nhung ở trên chiến trường, thì đây lại là tín hiệu tiến công, là tín hiệu của việc tiến công, là tiếng trống của chiến tranh.

Cầu treo đại doanh Yến quân chậm rãi buông xuống, cửa doanh rộng mờ ra.

Từng đội từng đội kỵ binh và bộ binh lẩn lượt đan xen nhau mà ra.

Vô cùng vô tận.

Đi hết đúng hơn một canh giờ, tám vạn đại quân mới toàn bộ ra hết, đó cũng phong cách tác chiến của người Hề nhân và người Khiết Đan.

Làm việc không để lối thoát, khuynh sào áp đảo lên.

Hoặc là một trận chiến đánh tan đối phương, hoặc là một thua sát đất.
Đại doanh Yến quân cách quân doanh quân Đường đến mười dặm xa.

Nhưng quân Yến chi ra khỏi quân doanh ba dặm liền đứng lại.

Tám vạn đại quân của Lý Quy Nhơn tổng cộng chia ra bốn phương trận, mỗi một phương khoảng hai vạn người, trong đó hai kỵ binh phương trận, một bộ binh phương trận, còn có một bộ kỵ hỗn hợp phương trận.
Hai kỵ binh phương trận do đại tướng A Sử Na Tòng Lề và phó tướng Trương Trung Chí của Thái Hi Đức thống soái, bộ binh phương trận do đại tướng An Thái Thanh thống soái.
Mà bộ kỵ hỗn hợp phương trận làm hậu quân, do Lý Quy Nhơn đích thân suất lĩnh, nhưng chân phải hắn có tật, chi có thê miễn cường ngồi ở trên lưng ngựa, không thê suất lĩnh đại quân xông pha trận địa.

Bời vậy việc chi huy cụ thể hai vạn hỗn hợp quân này, bèn do đại tướng Ngưu Đình Giới phụ trách.
Trong đội quân này cơ hồ tụ tập hết nhưng mành tướng dưới trướng của An Lộc Sơn.

Lý Quy Nhơn.

Trương Trung Chí.

A Sử Na Tòng Lề, An Thái Thanh.

Ngưu Đình Giới, nhưng đại tướng này cho dù phần lớn là tướng Hồ, nhưng quân trận binh pháp cũng không yếu.

Trận thử nhất phải xuất chiến, đó là tướng Hồ Trương Trung Chí.

Trương Trung Chí sau này đổi tên là Lý Bảo Thần, chù soái của Thành Đức trấn một trong ba trấn của Hà Bắc trong lịch sử.

Nhung hiện tại hắn là phó tướng của Thái Hi Đức.

Sau khi Thái Hi Đức bị giết, hắn đầu phục Lý Quy Nhơn.
Trương Trang Chí ước chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi.

Từ năm mười lãm tuổi tòng quân, đến nay đã qua hơn hai mươi năm rồi, hắn cũng là người Hề, được đại tướng Trương Tỏa Thu của quân Phạm Dương nhận làm nghĩa tử.

Nên đồi tên là Trương Trung Chí.

Được sự chi dạy của nghĩa phụ hắn, hắn thuần thục binh pháp, nhất là am hiểu việc bố trận bộ binh.
Trận chiến đầu tiên sở dĩ Lý Quy Nhơn để cho hắn lên, Lý Quy Nhơn chính là muốn lấy trận pháp thắng quân Đường.
Tám vạn quân Yến đã bày ra trận thế, không biên không cạnh, sát khí tận trời, mỗi binh sĩ cũng đều nén hết sức mình, chi chờ một trận chiến đánh bại quân Đường, sau đó bọn họ sẽ cướp bóc Hà Đông.

Lý Quy Nhơn đã hứa hẹn với bọn hắn.

Đánh xong trận này.

Bọn họ đã có thể thả cửa mà cướp bóc về nhà.

Hưởng thụ vinh hoa phú quý của nửa cuộc đời còn lại, bọn họ xoa tay, chi chờ quân Đường xuất chiến.
Lý Quy Nhơn ngồi ở trên lưng ngựa, hắn lạnh lùng nhìn đại doanh quân Đường ở cách đó bảy dặm.


Cho dù sắc mặt hắn lạnh lùng, nhưng vẫn không thể che dấu được nỗi lo lắng trong mắt hắn.
Tuy rằng Lý Khánh An đáp ứng hắn hôm nay tác chiến, nhưng tối hôm qua đi cùng với việc hắn ám sát.

Lý Khánh An còn có thể giữ lời hứa với sao?
Lý Quy Nhơn cũng biết người Hán có một loại sách lược là gióng trống một mạch, hai nữa thì suy, thứ ba thì nghỉ ngơi.

Chẳng lề Lý Khánh An cũng sử dụng gách lược
Này hay sao?
Người Hồ tác chiến, toàn bộ dựa vào một cỗ sĩ khí.

Nếu sĩ khí bị nhục, binh khí sẽ không sắc bén bằng quân Hán.

Khôi giáp không bằng chắc bằng quân Hán.

Huấn luyện không tinh thông bằng quân Hán.

Trận chiến này khó mà thủ thắng được.
Lý Quy Nhơn bị kẹt trong một hoàn cánh lưỡng nan.

Quy mô tiến công, hắn lo lắng cung nỏ quân Đường mạnh mẽ.

Bên mình sẽ chết thương nặng nề mà nếu rút quân quay về quân doanh, thì như thế đối với sĩ khí trong quân của hắn lại là một đả kích rất lớn.

Nói không chừng tối hôm qua việc Thái Hi Đức bị giết cũng sẽ lên men.
Thời gian một chút một trôi qua.

Mặt trời dần dần trờ nên nóng bừng hẳn lên.

Nhiệt độ hòa trộn với khí ẩm trong không khí.

Cảm giác vừa nóng vừa hanh, vô cùng khó chịu.
Thời gian đã qua một canh giờ cộng thêm nửa canh giờ trôi qua.

Không ít binh sĩ đều biểu lộ ra thái độ bức rứt khó chịu, để cho bọn họ đứng ở dưới ánh nắng mặt trời
Gay gắt mà phơi nắng, thế này là sao hả? Lúc bắt đầu thì khe khẽ nói nhỏ, ngay sau đó bắt đầu có người chửi ầm lên.

Thinh thoảng xen giữa nhưng tiếng mắng chửi của các quân quan, hiển nhiên đây là điềm báo trước quân tâm bắt đầu di động.
Không chi có Lý Quy Nhơn âm thầm sốt ruột, nhưng quan quân cao cấp khác cũng có chút thiếu kiên nhẫn rồi.

Đại tướng A Sử Na Tòng Lễ giục ngựa tiến lên nói: “Tướng quân, không bằng tấn công một trận vào doanh trại địch trước đã.

Bất luận thắng thua, đều có thể đề cao sĩ khí của quân ta.

Vẫn hơn là ở đây mà mất thời gian!”
Ngưu Giới Đình bên cạnh cũng khuyên nhũ: “Tướng quân, để cho bọn binh sĩ hoạt động chân tay cũng tốt.

Phái ít binh một chút, nhằm gây một chút thanh thế, công giả đánh giả.

Như vậy tổn thất cũng không lớn.

Mấu chốt là đề cho mọi người có hi vọng ban đầu.”
Lý Quy Nhơn cuối cùng gật gật đầu: “Thôi được! Vậy thì hãy đánh một trận đi.”
Ánh mắt hắn nhìn sang Ngưu Giới Đình bên cạnh, chậm rãi nói: “Ngưu tướng quân, bèn do ngươi tới dẫn đội vậy! Từ trong quân hỗn hợp rút ra bộ tốt năm ngàn, tiến công đại doanh Đường!”
“Tuân lệnh!”
Ngưu Giới Đình quay đầu mà đi.

Lát sau, tiếng trống trong đại doanh quân Yến nổi ầm lên.

Ầm ầm âm vang tiếng trống rung trời động đất.

Năm ngàn bộ tốt quân Yến chia làm năm đội, từ ba phương hướng nhắm đại doanh quân Đường lao phắt đi...
Trong đại doanh quân Đường trong một đêm dựng lên một tòa tháp chi huy hoạt động cao bốn trượng, ngoại hình liền giống hệt một sào xe siêu cấp, đứng Sừng sững ở trong nhưng dãy quân doanh liên miên trong đại doanh quân Đường, giống hệt một pho tượng quái vật không lồ.

Có thê so sánh với đinh La Tống ở sau lưng đại doanh quân Yến.


Cũng có thể nhìn thấy bình nguyên ở ngoài mấy chục dặm xa.
Tháp chi huy có trang bị bánh xe gỗ rất lớn.

Cẩn đến ba ngàn người đầy mới có thể di chuyển từ từ.

Trong đó trên phần bằng phẳng ở đinh chóp có thể chửa được hàng trăm người, nhung hiện tại chi có hơn hai mươi người, đông tây nam bắc bốn phương hướng có đứng một người cầm cờ, dùng túi hiệu của cờ để chi huy hành động của quân đội.
Giờ phút này Lý Khánh An đang ngồi ở trên tháp chi huy, hôm nay trời đẹp, không khí trong lành, trời xanh mây trắng, tầm nhìn đặc biệt rộng trải, khiến cho hắn có thể nhìn rõ tình hình của quân Yến.

Hắn thậm chí là từ trên cao mà nhìn xuống được toàn
Cánh sắp binh bày trận của quân Yến.

Ngay cà hậu quân Lý Quy Nhơn, hắn cũng đều có thể thấp thoáng nhìn ra được.
Ờ sau lung Lý Khánh An là mưu sĩ Vi Thanh Bình đang ngồi đó, hắn nắm giữ rất nhiều tình báo chi tiết, phàm là khi Lý Khánh An có những vấn đề về mặt tình báo, cũng đều trực tiếp hỏi hắn.
Ngoại trừ quan văn chức Vi Thanh Bình này, thì đã không còn tướng lănh nào khác nữa.

Phía sau, các Đại tướng cũng đều tranh nhau đòi dẫn binh xuất chiến, ai cũng không muốn chi ở đây quan sát cuộc chiến, lăng phí cơ hội lập công, ngay cả Lý Từ Nghiệp cũng thân lĩnh Mạch Đao quân đi rồi, vốn dĩ hắn là chủ soái, sau khi bị Lý Khánh An vượt chức lấy người khác thay, hắn liền kích phát ra bàn tính lúc là đại tướng, chiến tất đích thân ra trận, lấy thân minh làm gương trước.
Đương nhiên, vẫn là có một vị tướng lănh ở lại bên cạnh Lý Khánh An, hắn chính là hậu quân đại tướng Tịch Nguyên Khánh.

Tịch Nguyên Khánh cũng là lão bằng hữu của Lý Khánh An, năm xưa lúc Lý Khánh An mới lên hiệu úy, hắn đã là lang tướng rồi, một lòng muốn lập công thăng quan, ở trong trận chiến Tiều Bột Luật hắn lập công lớn.

Được thăng làm trung lang tướng, dẫn quân ba ngàn ở lại Tiểu Bột Luật, sau đó Cao Tiên Chi điều làm Kiếm Nam tiết độ sứ.

Bèn đưa hắn cũng đi.
Tịch Nguyên Khánh và Triệu Sùng Thứ cùng nhau ở trong quân Kiếm Nam trờ thành cánh tay đắc lực của Cao Tiên Chi, từng một lẩn được phong làm Nam Đường Kim Ngô vệ Đại tướng quân, nhưng sau khi vụ án Cao Tiên Chi bùng nố, hắn và Triệu Sùng Thứ bị ngăn cách ở Di Lăng, tiến thoái lưỡng nan.

Cuối cùng do Cao Tiên Chi trờ về Bắc Đường.

Khiến cho hai người bọn hắn hạ quyết tâm, dẫn quân đến Hán Trung, đầu hàng quân Bắc Đường.

Lý Hanh giận dữ.

Bất hết cha mẹ vợ con bọn họ, đến nay vẫn còn bị giam cầm ở trong miếu Thiên Vương tại thành đô.
Tịch Nguyên Khánh cũng là người có nhãn lực vô cùng tốt.

Hắn chi vào hai vạn quân kỵ binh của A Sử Na Tòng Lễ nói: “Kỵ binh Duệ Lạc Hà tinh nhuệ nhất của Lý Quy Nhơn thì ắt là ở trong dãy phương trận kia.

Phương trận có hai vạn kỵ binh, vậy một chi kỵ binh còn lại cũng tất là U Châu thiết kỵ.”
“Ừm!”
Lý Khánh An khẽ gật đầu, hắn cũng đã nhìn ra, Lý Quy Nhơn quân đội cọc cạch không đồng đều, hai vạn kỵ binh nhất ở giữa là đội hình chinh tề nhất, đã đứng được một canh rưỡi giờ, thế nhung không chút lung lay gì, lại càng không có tình huống châu đầu ghé tai.

Mặt khác một vạn kỵ binh hậu quân cũng không tổi, đội ngũ chinh tề, quân giáp đồng nhất, đây cũng tất phải là u Châu thiết kỵ.

Nếu so sánh với nhau, thì tà hữu hai cánh đã kém đi một quăng rõ rệt.

Bất luận là đội hình và y giáp đều rất Rối loạn, có thể nhìn ra hai cánh quân đội này đều đang bực tức, đây ắt hăn là quân đội của Thái Hy Đức.

Nghe nói quân đội của Thái Hy Đức đều là ngoại quân, cũng chính là quân đội vay mượn từ Khiết Đan và Hề, là cánh quân du mục, khá là tàn mạn.
Còn quân đội Lý Quỵ Nhơn tuy rằng cũng là người Khiết Đan và người Hề là chù yếu.

Nhưng bọn họ lại là quân chiêu mộ của An Lộc Sơn.

Đã trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc, hai chi quân đội không thể nào đem ra so sánh được.
Rất hiển nhiên, hai cánh của quân Lý Quỵ Nhơn sẽ là một khâu mông yếu nhất của hắn.

Cho dù đã phát hiện được một điểm này, nhưng Lý Khánh An vẫn là không có một chút lơ là nào, đội hình không chinh tề, cHứa chắc có nghĩa là một đám đông ô hợp, quân Phạm Dương của An Lộc Sơn năm xưa nhiều lẩn bị người Khiết Đan đánh bại, cũng có thể nhìn ra năng lực tác chiến của người Khiết Đan không hề thấp, đội hình không chinh tề chi là do thói quen tác chiến của họ mà thôi.
Lúc này, Lý Khánh An đột nhiên phát hiện trong Yến quân lại không có cờ lớn của Thái Hy Đức.

Điều này quả là khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, theo lý quân chức của Thái Hy Đức và Lý Quy Nhơn là như nhau, cũng là một trong sáu đại quân phiệt Hà Bắc, hơn nữa hắn có quân đội độc lập của mình, cho dù hắn nghe theo chi huy của Lý Quy Nhơn, nhưng quân kỳ của hắn cũng phải xuất hiện trong đại quân của minh mới phải, bây giờ lại không có, toàn bộ đều là quân kỳ rợp trời cuốn đất của Lý Quy Nhơn, bao gồm trong quân đội của Thái Hy Đức cũng là chiến kỳ của Lý Quy Nhơn.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lý Khánh An thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là Lý Quy Nhơn và Thái Hi Đức đã xảy ra nội chiến.

Thái Hi Đức bị thù tiêu rồi sao?”
Ngay tại lúc hắn trầm tư, đại doanh quân Yến bỗng nhiên tiếng trống giục to, một chi quân Yến năm nghìn người bộ binh hò hét xông thẳng đến đại doanh quân Đường.
“Mệnh cung nỏ quân của Triệu Sùng Tiết chuẩn bị tác chiến!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận