Thiên Hạ


Lưới đã dần dần thu chặt lại.
Ngay song song với thời gian Yến quân trống chiêng dồn dập mà tiến hành chuẩn bị.

Trong quân doanh quân Đường cũng đang tiến hành một sự bị chiến chạy đua với thời gian, giờ hợi một khắc.

Lý Khánh An cuối cùng đã nhận được thư đầu hàng chính thức mà Lý Hoài Tiên đưa tới, cùng với kế hoạch bày binh của Lý Quy Nhơn.
Trước sa bàn.

Lý Khánh An và một đoàn tướng lĩnh cao cấp nhóm người Lý Tự Nghiệp đang tiến hành sự bố trí tác chiến cuối cùng.
“Noi này chính là thôn La Tống!”
Lý Khánh An dùng cây gỗ chi vào một cái bao nhỏ nhú ra trơ trọi trên vùng bình dã rộng lớn trên sa bàn, cười nói: “Tòa núi nhỏ này quà thật là rất nổi bật.

Xung quanh cũng rất thích họp bày chiến trường, Lý Quy Nhơn sắp xếp noi hội họp ở nơi này, có thể thấy người này đánh trận vẫn là có chút năng lực.

Chúng ta không thể đối đãi một cách bình thưởng.”
“Khoàng cách của thôn La Tống này ra sao?” Lý Tự Nghiệp trầm giọng hỏi một tham quân tác chiến nói.
“Hồi bẩm tướng quân, thôn La Tống vừa khéo tọa lạc ở trang tâm của trại Lương Mã và huyện Thượng Đàng, cách trại Lương Mã khoáng sáu mươi dặm.

Cách huyện Thượng Đàng sáu mươi lăm dặm.”
“Ừm!”
Lý Từ Nghiệp gật gật đầu, nói với Lý Khánh An: “Đại tướng quân, thời gian rất bức bách a!”
“Không sai chút nào, thời gian bức bách dị thưởng, cũng chính là nói trước giữa trưa ngày mai, chúng ta phải bố trí hoàn tất.”
Lúc này, Lệ Phi Nguyên Lễ một mực trầm mặc nói: “Không bằng chờ bọn chúng bố trí xong trước đã.

Chúng ta mới hậu phát chế nhân.”
Không đợi Lý Khánh An mờ miệng.

Lý Từ Nghiệp lại thay hắn nói, “Dưới tình huống bình thưởng hăn là như thế này, nhung hiện tại Yến quân nội bộ không ôn.

Chuyện gì đều cũng sẽ xảy ra.

Chúng ta không thể quá mức bị động.”
“Nhưng mà chúng ta một khi có động tác, há chẳng phải là xua cò kinh đến rắn sao? Làm tăng tốc sự phân hóa trong nội bộ của bọn chúng.” Lệ Phi Nguyên Lề vẫn kiên trì theo quan điểm của mình.
“Không cẩn tranh nhau nữa.”
Lý Khánh An khoát tay một cái ngăn chặn lại sự tranh luận của hai người: “Nhưng vấn đề này ta đều đã suy nghĩ đến.

Lão Lệ nói không phải là không có Lý, nếu như chúng ta động tác quá lớn.

Quả thật dễ dàng đả thảo kinh xà.

Nhưng nếu như chúng ta thật sự án binh bất động, một khi sau khi đối phương hội họp rồi, nội bộ đã dấy lên phân tranh, chúng ta đến lúc đó mới động thủ thì có chút trễ rồi, vì vậy chúng ta phải có cái nên làm có cái không nên làm.”
Lý Khánh An dùng cây gỗ chi vào một con sông phía bắc nói: “Con sông này là Giáng Thủy, nó vừa khéo vắt ngang trên con đường bắc tiến, mà nơi qua Giáng Thủy có lợi nhất chính là tòa tiểu trấn này.”
Cây gỗ lại chi vào một tiểu trấn bên bờ sông.

“Tòa tiểu trấn này gọi là Hoắc Bích trấn, bên cạnh trấn chính là một chiếc cầu gỗ, nếu như Yến quân bắc triệt, khả năng từ nơi nay thông qua cực lớn.

Vì vậy chúng ta trước hết phải phái một chi quân đội chặn lại thông đạo cho Yến quân bắc triệt.”
Ánh mắt của Lý Khánh An đứng lại trên người của mười mấy viên đại tướng: “Các ngươi ai nguyện lòng tiếp nhận nhiệm vụ này.”
Mọi người đều không ai lên tiếng, ai cũng hiểu rõ, khả năng Yến quân bắc triệt là không lớn.

Đi về chỗ đó trú thủ.

Chẳng khác nào đứng vách mà trơ nhìn, đánh mất đi cơ hội lập công cho lẩn đại chiến này.
“Sao, đều không muốn đi ư? Muốn ta nhậm mệnh ư?” Trên mặt Lý Khánh An vẫn là nụ cười thân thiết, nhưng ánh mắt lại có chút trờ nên nghiêm khắc.
“Vệ Bá Ngọc tướng quân, ngươi đi đi!” Lý Tự Nghiệp đã mờ lời phá vỡ cục diện
Im lặng này.
Vệ Bá Ngọc bất đắc dĩ.

Chi đành tiến lên một bước, quỳ một gối nói: “Ty chức Vệ Bá Ngọc, nguyện lĩnh binh đi tới đó.”
“Tốt!”
Lý Khánh An gật gật đầu.

“Ta cho ngươi hai vạn quân đội.

Ngươi lẩn lượt đóng tại hai noi.

Một nơi là Hoắc Bích trấn, một nơi khác là Giáng Âm trấn, hai trấn cách nhau bốn mươi dặm.

Ta bất kể có Yến quân bắc tiến hay không, chi cẩn ngươi ở hai trấn này kiên Thủ đến phút cuối, thì ta sẽ ghi một công cho ngươi.”
Vệ Bá Ngọc mừng rỡ, “Ty chức tuân lệnh!”
“Ngươi bây giờ lập tức xuất phát, suất đệ cừu vệ và đệ thập vệ, trước sáng sớm ngày mai kéo tới Giáng Thủy, hoàn thành sự phòng ngự cho ta.”
“Vâng!”
Vệ Bá Ngọc đứng dậy vừa muốn đi.

Lý Khánh An lại gọi hắn lại, “Chờ một chút!”
Vệ Bá Ngọc đứng bước chân lại.


Khom người nghe lệnh.
Lý Khánh An trầm tư một lát nói: "Có thể là quân đội Lý Hoài Tiên sẽ tới chỗ ngươi đầu hàng, nếu như bọn họ thật sự có tới đó, ngươi lập tức rút quân đến bờ bắc, phá hủy toàn bộ cây cầu.

Thuyền qua sông cũng thiêu hủy...
“Không!” Lý Khánh An lại sửa lại nói: “Đừng đợi bọn họ tới đó mới tháo dỡ, sau khi đi tới Giáng Thủy, bèn lập tức đem dân chúng của hai trấn triệt đến bờ bắc, phá hủy cầu đi, dìm hết toàn bộ thuyền, đợi người của Lý Hoài Tiên đến rồi.

Ngươi có thể chuyển mệnh lệnh của ta.

Để bọn họ trú quân ở bờ nam.

Chờ đợi chiến dịch kết thúc, việc này rất ư quan trọng, ngươi quyết không thể để bọn họ qua sông, nếu bọn họ trái lệnh vượt sông, thì ngươi xem như khai chiến!”
“Ty chức hiểu rồi!”
Vệ Bá Ngọc thi lề một cái.

Liền vội vàng đi khỏi ngay.
Lý Từ Nghiệp nhướng mày một cái nói: “Lý Hoài Tiên không đến nỗi phải thế chứ!”
“Lòng người khó lường, vẫn là phòng bị một chút tốt hơn.”
Lý Khánh An lại đi đến trước sa bàn, ti mi nghiên cứu một chút cự ly từ Trường Bình quan đến Thượng Đàng, hắn bèn hạ lệnh nói: “Lập tức truyền thư cáp cho Lý Quang Bật, mệnh hắn hành động theo kế hoạch ban đầu.

Nhưng quân đội đi Thượng Đáng trễ hai canh giờ xuất phát.”
Mệnh lệnh này làm cho toàn bộ tướng lĩnh có mặt đều sửng sốt.

Kế hoạch ban đầu của Lý Quang Bật là chia binh hai lộ, một lộ xuất binh huyện Trường Tử, bít chết đường thoát thân của Yến quân nam hạ.

Một đạo binh khác là xuất binh phía bắc huyện Thượng Đàng, ngăn chặn Yến quân trốn sang đông, trong đó quân đội xuất binh huyện Thượng Đàng cực kỳ quan trọng, trực tiếp liên quan đến việc có thê cắt đứt đường Phủ Khẩu hình quan trọng nhất của Yến quân hay không, nếu như đạo quân này mà trễ đi hai canh giờ, thì rất có thể sẽ tạo cơ hội cho Yến quân trốn thoát.
Lý Từ Nghiệp cũng có chút thiếu kiên nhẫn, hỏi: “Đại tướng quân, vì sao phải trễ hai canh giờ?”
Lý Khánh An thấy ánh mắt của mọi người đều tràn ngập vè nghi hoặc, hắn cũng biết có một số chuyện đến lúc phải nói cho bọn họ biết rồi, bèn mỉm cười nói: “Ta có thể nói với mọi người một câu nói thật lòng.

Nếu như ta thật sự muốn dập tất An Lộc Sơn tạo phàn, thì ở mùa đông năm ngoái, sau chiến dịch Tương Châu, quân đội của Lý Quang Bật có thể đoạt lấy nam bộ Hà Bắc Đạo, rồi tiếp theo ta lệnh Tự Nghiệp quân và Quách Tử Nghi quân đi Tinh Hình.

Lôi Vạn Xuân quân đi Phi Hồ đạo, lúc đó An Lộc Sơn cỏ khô đoạn tuyệt, chiến mã đói chết một lượng đáng kề.

Trên cơ bàn có thể ở trước mùa xuân triệt để đánh bại An Lộc Sơn, nhung ta không hề làm như vậy, mọi người có biết là vì sao không?”
Trong đại trướng trở nên lặng thinh, rất nhiều người đều nghĩ đến chính trị, không lẽ đây là mục đích chính trị của chúa công bọn hắn ư?
Lý Khánh An lại lắc lắc đầu: “Sự việc không như các ngươi nghĩ vậy đâu.

Ta không hề là vì tư lợi của bàn thân, có một tình báo có lẽ là các ngươi không biết.

Sử Tư Minh từ Đột Quyết Bộc Cốt bộ mượn đến ba vạn kỵ binh, còn An Lộc Sơn cũng từ Khiết Đan mượn đến năm vạn binh Khiết Đan và một lượng lớn trâu dê, mọi người từ hai tin tức này nghĩ đến cái gì?”
Sự giải thích của Lý Khánh An là mang tính hướng dẫn, người ở trong trướng đều là đại tướng đã thân kinh bách chiến, đối với loại điều động quân đội này đều vô cùng nhạy cảm, Lý Tự Nghiệp đã hiểu ra trước tiên.
“Ý của đại tướng quân là nói, để An Lộc Sơn và Sử Tư Minh nội chiến, tiếp theo là đem người Đột Quyết và người Khiết Đan trước sau đều cuốn cả vào bên trong, là như thế phải không?”
Trong đại trướng nhất thời tiếng xì xầm bàn tán.

Lý Khánh An khoát tay, để mọi người im lặng, hắn tiếp tục nói: “Cách nghĩ ban đầu của ta là muốn để cho Hà Bắc đạo hình thành cục diện Phiên trấn cắt cử.

Để bọn chúng tự tàn sát lẫn nhau, nhưng ta không ngờ rằng Sử Tư Minh và An Lộc Sơn lại lợi dụng sức ảnh hưởng của mỗi người, lẩn lượt mượn binh của Động Quyết và Khiết Đan.

Như vậy, ta đã có một cách nghĩ, tại sao lại không mượn việc này, chia rê người Hồi Hột và người Khiết Đan xảy ra nội chiến với nhau, sau đó ngồi nhìn bọn chúng tự tàn sát lẫn nhau, đợi giết đến mức kha khá rồi.

Chủng ta mới đi nhất cừ tiêu diệt, triệt đề căn trừ hai khối u độc này.”
Mọi người lúc này mới hoàn toàn vỡ nhẽ ra.

Đều lẳng lặng gật đầu.

Đây cũng giống như một dân cờ bạc, bất luận là Đột Quyết hay là Khiết Đan.

Trước tiên đều đã đầu vào một lượng lớn quân đội.

Dù thế nào đi chăng nữa bọn họ đều sẽ không cam tâm từ bỏ, chắc chắn sẽ không ngớt mà tăng binh, mãi cho đến khi cuối cùng binh lực toàn bộ tiêu hao hết.
Chi là.

Một kiệt tác to đủng như vậy của Lý Khánh An là điều bọn hắn không thể nghĩ tới được, lúc này, Lệ Phi Nguyên Lễ đột nhiên hòi: “Vậy dân chúng Hà Bắc sẽ làm thế nào?”
Đây cũng là một vấn đề nhạy cảm.

Lý Khánh An tiếp lời nói: “Trải qua mấy lẩn đại di dân và máu rửa của ngọn lửa chiến tranh, dân chúng lưu lại tại Hà Bắc đã không tới hai thành, chủ yếu tập trung ở U Châu và một vùng Ngụy Bác.

U Châu là cội rễ của An Lộc Sơn.

Ngụy Bác là địa bàn của Điền Thừa Tự, ta nghĩ hai nơi này vẫn khá ôn định, cái nữa là sau khi chiến dịch lẩn này kết thúc, ta sẽ khống chế chặt Thái Hành bát hình, cô vũ dân chúng Hà Bắc dỡi đi, phía bên Ngụy Bác.

Ta sẽ điều thủy quân Giang Nam vào Hoàng Hà.

Tiếp ửng dân chúng Hà Bắc vượt sông sang nam.

Trải qua nhưng sự nổ lực này, ít nhất vẫn còn có thề chạy ra khỏi được một nửa.

Còn lại số không chịu đi.


Ta cũng không thể làm gì hơn.”
Hắn vừa chuyển đề tài một cái.

Lại nói với mọi người: “Nhưng điều cẩn nói ta đều đã nói cả rồi.

Sờ dĩ mệnh Lý Quang Bật trễ hai canh giờ xuất binh Thượng Đảng, thật ra ta chính là muốn để cho quân đội của An Khánh Tự chạy về Hà Bắc.

Sung vào lực lượng của An Lộc Sơn.

Như vậy, hắn và Sử Tư Minh mới có thể thực lực ngang ngửa nhau.”
Quán đội của An Khánh Tự theo kế hoạch phải là Buổi sáng đúng giờ Tỵ xuất phát, cũng chính là mười giờ sáng.

Còn quân đội của Lý Quy Nhơn và Lý Hoài Tiên đã ở lúc trời cHứa sáng xuất phát rồi.
An Khánh Tự mang theo mưu sĩ Cao Thượng và mấy trăm thân vệ đi đến đại doanh của Lý Quy Nhơn trước, nơi đây đã là một vùng trống rỗng, trong quân doanh vốn còn trú đóng tám vạn đại quân chi còn lại mấy trăm binh sĩ trông giữ, đại trướng đã rút đi.

Vùng đất trống của trú địa một mảng hỗn độn.

Giống như một bãi rác khổng lồ, mênh mông không thấy bờ bến.
Nhưng loại vật phẩm tùy ý chất đống trên mặt đất, gia cụ, ngăn tủ, quẩn áo.

Giày, đồng tiền, hũ ngói vò nước, nhưng đám người Khiết Đan.

Người Hề cử như nhưng con châu chấu tham lam.

Nhưng nơi chúng đi qua siết sạch cướp sạch, đem mọi thử tài sản đều cướp đến trong tay mình, cuối CÙNG không mang đi được toàn bộ vứt đi.
Bi thảm nhất là nữ nhân, một lượng lớn nữ nhân bị bọn chúng cướp vào trong quân doanh, ngày đêm gian dâm.

Bây giờ không còn dùng nữa.

Trờ thành gánh nặng, thà rằng siết chết cũng không thả đi.

Không ai biết rằng, đêm hôm qua bọn chúng đã giết chết bao nhiêu Hán nữ.

Mọi tội ác đều vùi lắp trong đất vàng, trên mặt đất khắp noi đều là vết máu của sự giết người.
An Khánh Tự cũng không phải là phường lương thiện gì.

Nhung tình cảnh ở trước mắt.

Cà hắn cũng không khỏi trở nên biến sắc.

Cao Thượng giục ngựa đi đến sau lưng hắn.

Nhìn vào cảnh tượng khiến người ta rung sợ ở trước mắt.

Hắn không nhịn được thờ dài: “Trời tác nghiệt, còn có thể được, tự tác nghiệt, không thể sống, xem ra.

Lý Khánh An là dứt khoát một lòng muốn giết sạch Lý Quy Nhơn bộ rồi.”
“Tiên sinh, chúng ta khi nào đi?”
Cao Thượng nhìn nhìn sắc trời: “Hãy chờ thêm tin tức của quân Đường.

Ta nghĩ đến giữa trưa thì sẽ có tin tức truyền đến.”
An Khánh Tự gật gật đầu.

Bèn quay đầu ngựa lại đi tới lương khố, lương khố nằm ở chỗ hậu doanh, là một vùng doanh địa duy nhất đến lúc này vẫn còn giữ lại đại trướng, được phòng hộ bời hàng rào doanh trại, bên trong có hơn năm mươi chiếc đại trướng, mỗi một chiếc trướng bên trong đều chất đầy lương thực, tổng cộng mười hai vạn thạch, ngoài ra.

Lý Quy Nhơn tùy quân đã mang đi ba vạn thạch, trên cơ bản có thể duy trì quân lương trong hai tháng cho Yến quân, còn có mấy tòa cỏ khô chất đống như trái núi nhỏ.
An Khánh Tự chi có một vạn quân, nếu muốn đem số lương thực này khiêng đi đến tiền tuyến, hiển nhiên là chuyện không thực tế, Lý Quy Nhơn cũng là hi vọng dùng số lương thực này để giữ chân hắn lại.
An Khánh Tự nhìn vào mớ lương thực này, trong lòng quả thật đã động lòng, tốt nhất có thể đem số lương thực này mang đi.

Hắn biết tương lai Hà Bắc thiếu thốn nhất chính là lương thực, nông dân Hà Bắc trên cơ bản đều đã bỏ chạy sạch giết sạch, mai này ai sẽ trồng trọt cho bọn họ, tuy rằng bây giờ U Châu còn có chút lương tổn.

Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ voi sạch, lúc đó khùng hoảng lương thực sẽ kéo tới.

Trừ khi là đòi lương với người Khiết Đan.

Người Túc Mạt Mô Hơ (*người Mohe thuộc bộ Sumo) còn có người Tân La...
An Khánh Tự cảm thấy tính cẩn thiết phải tổ chức một chi quân viễn chinh, đem Tân La chinh phục, như vậy thì vật tư lương thảo của bọn hắn đã có được sự bảo đảm.

Kiến nghị này hắn nhất định phải đề xuất với phụ vương.
Nhưng ngay lúc hắn đang trầm tư.

Một viên kỵ binh từ đằng xa vội vàng chạy tới, từ thật xa đã hô to: “Tiểu vương gia!”
An Khánh Tự và Cao Thượng đồng thời ghì chặt ngựa lại.


Chi thấy một con ngựa hấp tấp đuổi tới.

Hắn trên lung ngựa bầm báo nói: “Bẩm báo tiểu vương gia.

Bầm báo quân sư.

Lý Quang Bật đã xuất binh, một chi quân đội khoảng ba vạn người đã chiếm lĩnh huyện Trường Từ.

Một chi quân đội khác bốn vạn người vừa mới xuất phát, đang đi tới hướng huyện Thượng Đảng.”
An Khánh Tự và Cao Thượng đồng thời lắp bắp kinh hãi, hai người bọn họ nhìn nhau, đây chính là tin tức mà bọn họ đang chờ đợi.
Cao thượng lập tức nói: “Mau! Chúng ta lập tức rút quân, bây giờ là lập tức đi ngay.”
“Cái này...!Còn mười lãm vạn thạch quân lương thì sao?”
Cao thượng cuống cuồng lên: “Tiểu vương gia.

Bây giờ đã là lúc nào rồi.

Còn lo quân lương.

Nếu không đi thì không còn kịp nữa!”
Hai người quay đầu ngựa lại bèn chạy như điên về hướng quân doanh minh, sau một canh giờ, An Khánh Tự suất lĩnh một vạn quân đội rời khỏi huyện Thượng Đáng, đi về hướng Phủ Khâu hình, ở huyện Lộ Thành, bọn hắn hội hợp với bốn vạn Doãn Từ Kỳ bộ đã tới nơi trước đó, năm vạn đại quân đã rời khỏi Hà Đông đạo, từ Phủ Khẩu hình trờ về Hà Bắc đạo.
Thôn La Tống ở Lộ Châu chi là một thôn trang vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức trên bản đồ cơ hồ khó mà tìm được, chi là hai ba mươi hộ nhà dân.

Nhưng sau lưng nó lại tựa vào một ngọn núi La Tống lại vô cùng đặc sắc.

Núi La Tống ngoại hình tựa như một bầu vú của nữ nhân, vì thế nên người địa phương lại gọi nó là Nãi Từ phong, cao hai ba mươi trượng, trơ trọi mà lạc lõng trên bình nguyên trong phạm vi mấy chục dặm.
Người của thôn La Tống đã chạy hết từ lâu rồi, thôn trang bèn trờ thành bộ chi huy của Yến quân, tám vạn đại quân của Lý Quy Nhơn.

Thái Hy Đức.

Bảy vạn đại quân của Lý Hoài Tiên, tông cộng mười lãm vạn đại quân, phảng phất như một cái vỏng tròn to bao vây lấy tử phía của ngọn núi La Tống.
Khi Lý Quy Nhơn nhận được tin tức An Khánh Tự tự ý rút quân, đã là thời gian chạng vạng, tin tức này làm cho hắn vừa kinh vừa giận, nhưng lại không dám phong phanh tin tức, hạ lệnh trong quân doanh phong tòa lấy tin tức này, đồng thời, hắn lại phái người đi mời Thái Hy Đức đến khấn cấp thương nghị quân tình.
Trong đại trưởng.

Lý Quy Nhơn ngồi xếp bằng trên chiếc giường thấp, phía trước đặt ngang một thanh chiến đao và một ly rượu, hắn có biệt hiệu là “người gấu”, nhưng lúc này hắn đã không còn có thể đứng dậy nổi nữa.

Nhưng sự hung tàn của dã thú hắn vẫn còn lưu lại trong hắn.

Trong mắt hắn bắn ra một ánh nhìn nham hiểm sắc lạnh, âm u lạnh lẽo đến mức khiến người ta cảm thấy từng cơn ớn lạnh.
Bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, âm thanh của Thái Hy Đức từ bên ngoài trướng truyền đến: “Lý tướng quân, trận chiến dịch này tiếp tục đánh nữa thật sự là không còn ỷ nghĩa gì nữa.”
Thái Hy Đức từ bên ngoài trước rảo bước nhanh đi vào, hắn thấy Lý Quy Nhơn quái dị ngồi trong trướng, không khỏi Sửng người: “Lý tướng quân, ngươi vậy là vì cớ gì?”
Lý Quy Nhơn lạnh lùng nói: “Tin tức Sử Tư Minh tới rồi sao?”
Thái Hy Đức trong lòng nhảy thót lên.

Hắn làm sao lại biết được? Thái Hy Đức giả đò ngơ ngác cười nói: “Ngươi đang nói gì thế! Ta không hiểu, lại có quan hệ gì tới Sử Tư Minh thế?”
“Ngươi nghe không hiểu sao?”
Lý Quy Nhơn hừ lạnh một tiếng, cầm chén rượu lên uống một ngụm, nheo lại mắt nói: “Ngươi thật sự xem ta là thằng ngốc sao? Cái gì cũng không biết ư? Lý Hoài Tiên có tư tâm.

Chẳng lẽ ngươi không có tư tâm sao?”
Thái Hy Đức trong lòng trờ nên sợ hãi, hắn lớn tiếng quát: “Lý Quy Nhơn, ngươi là có ý gì?” Chân của hắn đã lui sang phía ngoài rồi.
“Ngươi chạy không được đâu!”
Lý Quy Nhơn đem chén rượu vung xuống đất thật mạnh, chi nghe "xoảng! Một tiếng giòn vang.

Mấy chục tên đao phủ từ trong trướng hẹp xông ra.

Không đợi phân trần, giữ chặt Thái Hy Đức là chém, đáng thương cho Thái Hy Đức không chỗ trốn chạy, bị chém chết tươi ngay tại chỗ trong đại trướng, đầu người cũng bị chặt xuống.
Lý Quy Nhơn cười lên một hồi đắc ý: “Ngươi tường rằng ta không biết được tâm ý của người ư? Ngươi quá ngây thơ rồi.”
Hắn lắc đầu.

Lại lập tức hạ lệnh nói: “Cứ nói là ta và Thái Hy Đức tướng quân liên hợp mệnh lệnh, truyền lệnh tất cả mọi quan quân từ lang tướng trờ lên tức tốc đến đại trướng họp.”
Sự giết chóc tanh máu không tiên hành trong trận doanh của quân địch, nhung lại xảy ra trong đại trước của Yến quân, mười bốn quan quân không chịu nghe lệnh bị chém giết ngay tại chỗ, đầu người treo lủng lẳng ở bên cạnh trướng.
“Chúng ta có mười lăm vạn đại quân, mà quân Đường chi có tám vạn người đối trận với chúng ta.

Nếu ngay cả trận chiến dịch này các ngươi cũng không có lòng tin.

Vậy thì toàn bộ các ngươi đều cút về nhà đi chăm con đi!”
Lý Quy Nhơn ngồi trên bàn.

Ngừ khí vô cùng kích động: “Ta bảo đảm với các ngươi, chỉ cẩn đánh bại Lý Khánh An.

Thì mấy trăm vạn dân Hán trên địa giới Hà Đông đều sẽ trờ thành con dê béo của các ngươi.

Mặc cho các ngươi thịt giết thỏa thuê, tòa bộ núi vàng núi bạc, toàn bộ nữ nhân như hoa như ngọc, các ngươi muốn có bao nhiêu thì lấy bao nhiêu, ta Lý Quy Nhơn là người nhất ngôn cửu đỉnh, ta sẽ để mỗi một người theo ta chiến đấu đều giàu đến chảy mờ, để các ngươi chơi nữ nhân chơi đến mỏi tay, đây chính là lời hứa của ta.

Các ngươi nhớ kỹ chưa!”
Lý Quy Nhơn hiểu được thủ hạ của hắn cẩn điều gì, thích cái gì, hắn dùng ngôn ngừ thẳng thắn nhất đến đánh động nhưng quan quân này.

Dần dần.

Các quan quân cũng bị sự cao hửng dạt dào của hắn cuốn hút.

Bọn hắn cũng bắt đầu tin tường sự khuấy động của Lý Quy Nhơn, trong đầu của mỗi người đều đã xuất hiện một màn cảnh mà bọn họ suốt một đời tha thiết theo đuồi nhất, vàng bạc tiền của của người Hán mặc cho bọn hắn lấy đi thỏa thuê, gấm vóc lụa là của người Hán cho bọn hắn khiêng thả cửa.

Nữ nhân người Hán như hoa như ngọc mặc cho bọn hắn chà đạp, một đám đông nô lệ người Hán quỳ mọp dưới chân bọn hắn.

Bọn hắn muốn ăn sơn hào hải vị, bọn hắn muốn ở cung điện của hoàng đế, mọi thử này toàn bộ đều sẽ trở thành hiện thực.
Mắt của bọn họ bắt đầu dồn máu.

Bắt đầu gầm rú lên.

Dục vọng dã thú bắt đầu phình to lên vô hạn trong lòng của mỗi người bọn hắn.

Lý Quy Nhơn cười lên đắc ý, ai nói lâm chiến giết tướng là điềm xấu.

Người Hán có lẽ có kiêng kỵ, nhưng người Hồ thì không.

Người Hồ chi có lợi ích.

Cho bọn họ đủ lợi ích và cám dỗ, bọn họ ngay cả sinh mạng của mình đều sẽ bán cho ngươi, đại tướng phía dưới là vậy, hắn Lý Quy Nhơn lại há chẳng phải cũng vậy ư?
Lý Quy Nhơn lúc lâm chiến đã giết chết Thái Hy Đức, đoạt lấy năm vạn đại quân của hắn.

Tin tức đã bị phong tỏa nghiêm mật, trú địa của Lý Hoài Tiên hoàn toàn không hay biết gì cà.
Cho dù bày vạn đại quân của Lý Hoài Tiên theo thòi gian ước hẹn đến núi La Tống, hội họp với quân Lý Quy Nhơn, nhung quân doanh của hai chi quân đội không có liên hợp lại với nhau, quân doanh của Lý Hoài Tiên bộ trú quân ở phía bắc, cách nhau với quân Lý Quy Nhơn khoàng hai dặm.

Mà song phương trên cơ bản là không có qua lại, đều là dựa vào binh sĩ truyền tin tiến hành trao đổi nhau.
Tuy rằng Lý Quy Nhơn mấy lẩn mời Lý Hoài Tiên đến đại doanh của hắn gặp mật.

Nhưng Lý Hoài Tiên lại vẫn chẳng hề chịu đến, hắn có sự cành giác cực lớn đối với Lý Quy Nhơn.
Lúc này, tin tức An Khánh Tự rút quân Lý Hoài Tiên cũng đã hay biết, điều này nằm trong sự dự liệu của hắn.

Nếu như An Khánh Tự chịu theo Lý Quy Nhơn đi tác chiến, thì mới là quỷ tha ma bắt rồi.
Nếu An Khánh Tự đã bỏ chạy, Lý Hoài Tiên cũng đang chờ đợi cơ hội của chính mình, cơ hội của hắn có hai loại, một là bỏ đi trước khi đại chiến, hai là ngã giáo trong khi đại chiến.
Lý Hoài Tiên suy đi nghĩ lại.

Vẫn là quyết định lựa chọn loại đầu tiên, ngã giáo trong đại chiến rủi ro quá lớn.

Nếu có chút phối họp không ăn ý, thì sẽ tổn thất thám trọng, vì vậy trước đó cẩn phải tiến hành sự giao lưu mật thiết với quân Đường, nhưng Lý Khánh An đến nay vẫn không phái người đến phối hợp với hắn.

Chứng tỏ Lý Khánh An cũng không tán thành phương thức ngã giáo.
Lý Hoài Tiên chắp tay ra sau đi đi lại lại trong đại trướng.

Tất cả mọi vật đều duy trì ở trạng thái trước khi hạ trại, lúc nào cũng có thế bỏ đi, không chi là hắn, các sĩ binh cũng đồng thời duy trì trạng thái bị chiến cao độ, lý do là phòng ngừa quân Đường đến tập kích.
Bây giờ Lý Hoài Tiên đang chờ đợi thời cơ bỏ đi cuối cùng.

Đêm khuya dẩn.

Đã đến thời gian canh một.

Lý Hoài Tiên đã đi đến trên một tòa tháp canh của đại doanh, nhìn ngóng chăm chú ra phía xa.

Ở ngoài xa hai dặm của phía nam.

Là đại doanh của quân Lý Quy Nhơn, bóng đen chập chùng, vô cùng yên tĩnh, nhung Lý Hoài Tiên biết rằng, quân Lý Quy Nhơn cũng giới bị nghiêm ngặt, đặc biệt là đài viễn vọng trên núi La Tống, có thề nhìn thấy được xa hơn.
Ờ ngoài xa mười dặm phía tây, là đại doanh của quân Đường, quân Đường cũng đã đến.

Thấp thoáng có thể nhìn thấy một chút ánh đèn.

Chốc chốc còn có thể nhìn thấy được bóng đen từ vùng lân cận đại doanh xẹt qua.

Đó là bóng dáng của lính gác quân Đường.
Lý Hoài Tiên lại nhìn ra bầu trời, bầu trời mây đen giăng kín.

Ngột ngạt nặng nề, giống như có vẻ sắp mưa.

Một hạt mưa nhỏ rơi lên trên khuôn mặt của hắn.

Lý Hoài Tiên hơi Sửng người, hắn lập tức rướn tay ra.

Mấy hạt mưa đánh lên trên bàn tay hắn.

Không phải mưa bụi.

Mà là hạt mưa hột to.
“Tướng quân, trời mưa rồi!”
Một gã thân binh thấp giọng nhắc nhờ nói.

Lý Hoài Tiên trong lòng bắt đầu trờ nên kích động, thật sự là ông trời phù trợ hắn.

Cơ hội mà hắn chờ đợi Rõt cục đã tới rồi.
“Truyền mệnh lệnh của ta.

Toàn quân chuẩn bị xuất phát!”
Hắn bước nhanh đi đến trạm canh gác, rảo bước đi nhanh đến đại doanh của minh, mưa cuối cùng cũng đã rơi xuống, hạt mưa to bằng hạt đậu lất phất rơi xuống, hạt mưa dày đặc tíc tác tíc tác đánh lên trên mặt đất.

Làm sánh lên từng đóa từng đóa mưa hoa.

Trong không khí bắt đầu tràn ngập mùi tanh của bùn đất.
Ờ phía xa.

Tiếng mưa đã trờ nên một thử tiếng động rất to, tựa như một chiếc bàn chải to đang chà trên mặt đất khô vậy.
Mưa càng lúc càng to, mành mưa trắng xóa phảng phất như một chiếc mành che của thiên nhiên, ngoài xa hai dặm đại doanh Lý Quy Nhơn cũng giống như trái núi La Tống lạc lõng, đã hoàn toàn bị màn nước mưa mù mịt nuốt chừng.
Bắc đại doanh của Lý Hoài Tiên đã mờ từng đội từng đội binh sĩ đội mưa to từ trong quân doanh nhanh chóng chạy ra.

Tất bật chạy sang phía bắc, hình thành nên một dòng người rầm rộ rình rang.

Ngoài xa mấy chục bước đều nhìn không thấy bọn họ nữa.

Mượn sự yêm trợ của mưa lớn.

Quân doanh của Lý Hoài Tiên dần dần trờ thành một tòa doanh trống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận