Lý Khánh An đi ra khỏi cửa, thấy Minh Châu nôn nóng ra mặt, bèn hỏi: “Minh Châu, sao ngươi biết ta ở đây?”
Minh Châu cuối cùng đã tìm được hắn, không hỏi mừng rỡ chạy ùn qua ôm lấy tay hắn nói: “Muội tìm huynh khắp nơi, tìm cả buối chiều, muội đoán ngay huynh rất có khả năng ở đây, quả nhiên bị muội đoán đúng!”
“Ngươi tìm ta làm chi?”
“Đại ca ngốc của muội! Huynh quên hôm nay là ngày gì à? Đêm Thượng Nguyên! Một cơ hội tốt, không lễ huynh không muốn đi ngắm đèn cùng tỷ tỷ muội?”
“Là tỷ tỷ ngươi nói ngươi đến ư?”
“Tỷ!” Nàng bìu môi “Người hay xấu hổ như tỷ, trong lòng dù trăm vạn lần nguyện ý, nhưng cũng tuyệt không mở mồm, chỉ có muội tự đến thay tỷ tỷ thôi!”
Khánh An nhìn nhìn sắc trời, đã không còn sớm, liền cười nói: “Vậy được, ta sẽ đi đến phủ thượng.”
Minh Châu thấy hắn nguyện ý đi ngắm đèn cùng tỷ tỷ, trong lòng đại hỉ, bèn nói: “Không được, không thể đi thế này! Huynh đi như thế, mời tỷ, tỷ nhất định không chịu đi, muội đã nghĩ cả rồi, huynh cứ đợi trước cổng phường nhà muội, đến lúc ấy vờ như vô tình gặp nhau, thế này tỷ tỷ sẽ không nói gì được.”
Lý Khánh An thấy nàng nghĩ chu đáo, không khỏi lắc đầu cười nói: “Thật khổ cho muội muội ngươi, nói trước, tối nay chúng ta cùng đi chơi, ngươi đừng cố tình chuồn đi nhé!”
“Huynh không sợ muội làm kỳ đà cản mũi, thì muội cứ theo sát huynh thôi.”
Minh Châu cười hí hí quay lưng chạy mất, từ xa xa vọng lại tiếng nàng: “Một canh giờ sau.
Sẽ gặp nhau tại công phường nhà muội nhé.”
Vào đêm ngày mười bốn tháng giêng là đêm trước tết Thượng nguyên.Tết Thượng Nguyên, cũng chính là tết Nguyên Tiêu ngày nay.
Vào đời Đường, ngày này là một ngày cực trọng đại và náo nhiệt.
Khác với ngày mồng một, là ngày đầu tiên của năm.
phải tế nông, tế xã, tế thiên, tế tổ, có mục đích định sẵn, nhưng tết Thượng Nguyên thuần túy chỉ là ngày lễ để vui chơi, hoan lạc, như dùng lòng đèn làm mai, cả nước cùng vui, nên ngày này là một ngày lễ cả nước cùng vui đón chào.
Đồng thời, ngày này cũng là lễ tình nhân của Đại Đường, trăng lên đỉnh đầu liễu, người hẹn sau hoàng hôn, từng đôi từng đôi tình nhân đều sẽ chọn đêm này thổ lộ tâm tình, từng cặp từng cặp tình nhân kết hôn vào đêm nay, được trọn bên nhau nguyện sống chết, mong làm uyên ương hơn thành tiên.
Năm Thiên Bảo thứ tám, vì chiến dịch Lũng Hữu mà tết Nguyên Tiêu năm nay lại càng trọng đại và náo nhiệt hơn, triều đình đặc lệnh, lễ Thượng Nguyên, ba đêm không đóng cổng phường, để dân tận sức vui chơi.
Trên hai con đường lớn Chu Tước và Xuân Minh, đèn lồng được kéo suốt mười mấy dặm, tất cả đèn hoa của các đường, các phường, nhà nhà hộ hộ, và người đi
đường, ánh đèn lấp lánh tựa phi thúy, sắc màu rực rỡ, cả thành Trường An như ngập tràn trong một biển đèn.
Mỗi năm Nguyên Tiêu, Độc Cô Minh Nguyệt đều cùng tỷ muội trong tộc đi ngắm đèn, nhưng năm nay khác, trời còn chưa xế chiều, nàng đã bắt đầu ăn diện cẩn thận, ngồi trước gương đồng trang điềm tinh tế, phủ lên một mình một lớp phấn trắng mỏng.
Sau đó là má hồng, kẽ mày, dán hoa điền, vẽ môi, màu mắt...!Xong hết những việc này thì trời cũng sắp tối.
Nàng ngắm mình trong gương, người trong gương trong mới diễm lệ rạng ngời làm sao, quả thật là quốc sắc thiên hương tựa đóa mẫu đơn rực rỡ, nàng cảm thấy vừa ý vô cùng, liền cắm trên búi tóc mình một cây thúy vũ trâm.
“Tỷ, xong chưa?”
Minh Châu vừa đẩy cửa vào đã hối thúc: “Nhanh lên, trời tối rồi!”
Hôm nay Minh Châu không có lòng muốn ăn diện, vẫn mặc như ban sáng, một chiếc váy thạch lựu màu đỏ, hai búi tóc song hoàn, mặt không chút phấn son, chỉ hơi kẽ mày, lòng nàng vội như lửa đốt, thời gian hẹn với Lý Khánh An đã qua lâu, mà tỷ tỷ vẫn đang chậm rãi trang điểm, mấy năm khác có thể đâu?
Minh Nguyệt liếc nàng một cái cười nói: “Muội vội cái gì? Hội đèn có kết thúc đâu, đi muộn tí thì sao nào?”
“Sao lại không sao! Tỷ mau đi! Nếu không đi lát Triệu Thụy Minh sẽ đến” Minh Châu kéo tay tỷ tỷ đi.
“Ôi! Chờ đã, ta còn chưa đeo trang sức”, nàng mở chiếc hộp ngà voi đựng trang sức trên bàn trang điểm, trong đấy nào nhẫn, nào vòng, nào ngọc bội, túi thơm...
Minh Châu nôn nóng nhảy cừng lên, đợi đeo xong những thử này lại thêm một khắc giờ nữa: “Tỷ, muội xin tỷ đấy, có phải đi lấy chồng đâu còn để ý ba thứ này? Nếu không đi mau, hắn đi mất bây giờ!”
“Hắn”Mặt Minh Nguyệt đỏ ửng lên, giả vờ không hiểu: “Hắn là ai?”
Minh Châu biết lỡ lời, thôi thì nói tụt ra hết: “Hắn đến tận nhà mời tỷ đi, ta nói với hắn là đừng đến, tỷ tỷ hay xấu hổ, không khéo lại không chịu đi, hắn liền đợi ở trước cửa, đã hẹn xong giờ, muội lo là hắn chờ không được tỷ” sẽ đi một mình mất, một khi bị Thôi Liễu Liễu, thôi Ngưng Bích bắt gặp..Tỷ tỷ, đi nhanh thôi! Muội cũng nôn hết cả lên rồi!”
“Tỷ có nói hắn chờ đâu, hắn muốn đi với ai là việc của hắn.”
Độc Cô Minh Nguyệt nói thì nhẹ nhàng, nhưng tay đã nhanh chóng đóng sầm hộp trang sức lại, đứng lên nói: “Xem muội nôn nóng kìa, ta xem là muội muốn đi ngắm đèn với hắn chứ!”
Minh Châu bị nói trúng tim đen, ấp úng nói: “Tỷ, tỷ nói bậy gì thế, không thì muội không đi nữa, hắn chỉ đợi tỷ ngay cổng phường thôi.
”
Minh Nguyệt kéo tay muội muội đi nhanh ra.
Vừa đi đến ngoài trạch viện đã nghe sau lưng có người gọi lại: “Minh Nguyệt! Minh Châu!”
Đấy là một vị phu nhân mặc quan phục chạc tứ tuần, tuy đã đến tuổi trung niên, nhưng vẫn dung mạo diễm lệ, có thể tưởng tượng được sắc đẹp năm xưa của y, đấy chính là mẫu thân của hai tỷ muội- Bùi thị, Bùi thị là nữ nhi của Bùi Tuân Khánh, hai mươi mấy năm trước lấy Độc Cô Hạo, sinh cho hắn một từ ba nữ, trưởng tử là Độc Cô Dự, năm trước thi đậu tiến sĩ, đang nhậm chức chủ bạc Diệp huyện Hà Bắc, năm nay không về ăn tân niên, trưởng nữ Minh Tinh được phong Tịnh Lạc công chúa, đi hòa thân Khuyết Đơn, kết quả lại chết thảm dưới đao người Khuyết Đơn, đấy là nỗi đau lớn nhất của Bùi phu nhân.
Con gái út Minh Châu tuy đã mười lăm, nhưng vẫn như một đứa trẻ, y còn phải lo lắng nhiều, bây giờ Bùi phu nhân lo nhất là hôn sự của nhị nữ nhi, Minh Nguyệt năm nay đã mười bảy, tuy chưa phải lớn lắm, nhưng nàng dịu dàng lễ phép, có vẻ trưởng thành hơn người cùng tuổi, đã đến lúc gả chồng, lúc trước tổ phụ Minh Nguyệt vì sợ cháu gái bị chọn đi hòa thân, nên đã vội vàng tìm một người quân nhân - Lý Khánh An đến xem mắt, lúc ấy Bùi phu nhân không có nhà, sau đó biết việc này, y đã lắc đầu liền liền, con gái mình sao lại có thể lấy một quân quan, dù là quân quan, cũng phải là thế gia có bối cảnh mới được.
Sao lại có thể lấy một người hoàn toàn không chút bối cảnh, điều này khiến y rất không vui.
Trong tất cả những người đến cầu hôn, y đã nhắm Triệu Thụy Minh, tuổi trẻ có thành tích, học thức uyên bác, nhân phẩm cũng được, còn việc trên quan trường, y không để tâm, điều quan trọng là Triệu Thụy Minh là trưởng tử đích tôn của danh môn gia thế Triệu thị, môn đăng hộ đối với Độc Cô gia, Bùi phu nhân rất trọng quan niệm môn đệ đã nhắm trúng điểm này, cộng thêm người này si tình con gái mình, giờ chỉ cần y nghĩ ra cách gì để thuyết phục con gái nữa thôi.
Tối hôm qua đã xảy ra một việc chấn động cả thành Trường An, Lý Khánh An vì nữ nhi mà nổi cơn ganh, cố nhiên lại còn rút kiếm, điều này khiến Bùi phu nhân vừa kinh hãi, vừa nổi giận, Lý Khánh An làm thế, còn ai dám đến cẩu thân nữa?
“Hai con định đi đâu?” Bùi phu nhân cười hỏi.
“Mẫu thân, bọn con đi ngắm đèn!”
“Ồ! chỉ hai con ư? Ta nói còn có hẹn với ai nữa?”
“Không! Không có!” Minh Châu phủ nhận liền liền.
“Vậy được!”
Bùi phu nhân thấy Minh Nguyệt ăn diện xinh đẹp, liền gật đầu cười nói: “Minh Nguyệt! Vừa rồi Triệu công tử đến rồi, đang đợi con ở thư phòng! Tối nay,hãy để hắn đưa con đi ngắm đèn!”
Minh Nguyệt ngỡ ngàng.
“Mẫu thân, vị Triệu công tử nào?”
“Còn ai vào đây, chính là Triệu Thụy Minh vẫn nặng tình với con, hắn đã đợi con lâu lắm rồi, con đi nhanh đi!”
Minh Châu nhanh miệng lập tức nói: “Mẫu thân, tỷ tỷ ta ghét nhất là tên gia hỏa họ Triệu đó.”
“Con im miệng!”
Mặt Bùi phu nhân lập tức trẫm lại, dần dần đi đến trước mặt con gái, hỏi: “Minh Nguyệt, ngay cả mẫu thân con cũng không nghe ư?”
“Mẫu thân, con...”
Trong lòng nàng đau khổ cực, Minh Nguyệt đương định nói gì; thì đã bị Bùi phu nhân lườm cho, nha đầu sợ qua, rốt cuộc cũng không dám nói gì thêm, Bùi phu nhân lại cười cười, dịu giọng hỏi Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, mẫu thân biết từ nhỏ con đã rất vâng lời, Triệu Thụy Minh tuy hơi yếu đuối, nhưng là trưởng tử của một danh gia, môn đăng hộ đối với Độc Cô gia ta, hơn nữa hắn còn là thám hoa lang, tiền đồ vô lượng, và học thức của hắn uyên bác, nói năng lễ phép.
Không phải con vốn thích văn nhân học sĩ ư? Mẫu thân tin rằng các con có thể sống lâu với nhau, rồi cũng sẽ có tình cảm, con đừng bướng bỉnh, hay nghe lời ta, được không?”
Lýc này, Triệu Thụy Minh từ cửa viện đi vào, thi lễ với Độc Cô Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt cô nương, tối qua có tiểu sinh vô lễ, xin lỗi nàng!”
Hắn vẫn trốn sau cửa viện, nghe thấy những lời của Bùi phu nhân, trong lòng không khỏi mừng tựa hoa nở mùa xuân, hóa ra Độc Cô gia vẫn còn người ủng hộ hắn, hơn nữa lại còn là mẫu thân của Độc Cô Minh Nguyệt.
Xem ra hắn có hi vọng rồi, hắn lén nhìn Minh Nguyệt hôm nay ăn diện rất ư yêu kiều, đã bị hớp hồn từ lúc nào, liền không nhịn nổi đi ra từ sau cửa.
Bùi phu nhân liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn phong nhã tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, lại bân bân lễ nghĩa không khỏi lại quý mến thêm vài phần, liền kéo tay Minh Nguyệt cười nói: “Đi thôi! Mẫu thân hi vọng con hôm nay sẽ đi chơi vui vẻ.”
“Mẫu thân, con xin lỗi!”
Minh Nguyệt thoát khỏi tay của mẫu thân quay người chạy vào trong nội trạch, Minh Châu vội đuổi theo.
“Minh Nguyệt! Minh Nguyệt!” Bùi phu nhân hô liền hai tiếng, Minh Nguyệt vẫn không quay đầu lại.
Bùi phu nhân bất đắc dĩ, đành áy náy nhìn Triệu Thụy Minh: “Triệu công tử, thật thất lễ!”
“Không sao! Không sao! Bá mẫu là trưởng bối, làm gì có việc một trưởng bối phải tạ lễ cùng vãn bối, hôm nay mấy vị bạn học cũ đương có hẹn cháu, cháu sẽ đi ngắm đèn cùng các bạn.”
Nói đến đây, hắn lại thi một hậu lễ, thành khẩn nói tiếp: “Đa tạ bá mẫu thành toàn, vãn bối cảm tạ vô cùng.”
Bùi phu nhân thấy hắn biết lễ nghĩa, trong lòng lại càng áy náy, liền nói: “Triệu công tử, ngươi có trưởng bối tại Trường An chứ?”
Triệu Thụy Minh ngớ người, sau lập tức phản ứng lại, đại hỉ nói: “Có ! Có! Thúc phụ của ta ở Trường An, ta sẽ đi thương lượng cùng thúc phụ.”
“Không phải vội, sau lễ nguyên tiêu hẳn nói, hôm nay cháu cứ đi chơi với bạn! ”
Bùi phu nhân mỉm cười đáp quay lưng đi, triệu Thụy Minh vui mừng nhảy cẫng lên, cuối cùng hắn cũng có cơ hội.
Minh Nguyệt đã về phòng mình, trong lòng nàng đau khổ vô cùng, mẫu thân lại muốn gả nàng cho Triệu Thụy Minh, nàng thẫn thở nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên ôm chằm mặt khóc thành tiếng.
“Tỷ, đừng khóc nữa, còn có cha nữa mà! Cha sẽ không để tỷ phải lấy tên họ Triệu đó đâu.”
Minh Châu đi lên phía trước kéo chị mình lại nói: “Chúng ta sẽ chạy từ cửa sau! Đừng để Lý đại ca phải đợi!”
Minh Nguyệt lau nước mắt đi, lấc đầu nói: “Không phải vấn đề cửa trước cửa sau, Minh Châu, muội đi nói với hắn, nói ta tối nay không đi được, mong hắn lượng thứ.”
Minh Châu thấy tỷ tỷ thái độ kiên quyết, trong lòng bất lực, đành quay lưng đi.
Vừa đi, nàng vừa mắng tên Triệu Thụy Minh kia, một con heo thối mặt dày, tốt nhất là đi đường bị xe ngựa đụng chết.
Vừa đi được một vòng trong vườn, phía trước bỗng xuất hiện một nữ nhân, Minh Châu không để ý, đụng xầm vào người đó.
“Minh Châu, lại muốn chuồn ra ngoài chơi à?”
Minh Châu ngẩng đầu, hóa ra là tổ nương(* bà nội), nàng vội thi lễ: “Tổ nương, cháu xin lỗi, cháu không nhìn thấy tổ nương.”
Người nữ nhân này chính là hậu phu nhân của tổ phụ Độc Cô Thích.
Vương phu nhân, người vốn thích tiểu nương Minh Châu này, Minh Châu trước đây hay lén lút trốn ra ngoài chơi, Độc Cô Thích đã nhiều lần nối cơn lôi đình, đều do người khuyên can, người nhìn nha đầu này đang lo lắng không yên, liền cười nói: “Có phải định đi ra ngoài xem đèn, mà mẫu thân không chấp nhận, cứ đi, ta cho phép ngươi.”
Mắt nàng xoay xoay, bỗng nghĩ ra một chủ ý rất tuyệt diệu, bèn nói: “Tổ nương, tỷ tỷ cháu cũng muốn ra ngoài ngắm đèn, nhưng mẫu thân không cho, người đi nói với mẫu thân được không? Cứ nói là để tỷ tỷ đi ngắm đèn cùng tổ nương.”
Vương phu nhân cười chỉ vào trán nàng nói: “Cái tiểu cô nương tinh quái này, ngươi còn nghĩ ta không biết ư? Muốn ta đi đắc tội mẫu thân ngươi, thế mà ngươi nghĩ ra được.”
Minh Châu đỏ mặt kéo tay Vương phu nhân cầu tình: “Tổ nương, người giúp cháu đi, cầu xin người đó!”
“Vậy ngươi nói cho ta biết sự thật! Có phải Lý Khánh An đang đợi tỷ tỷ ngươi ở ngoài không?”
Nha đầu này đành phải gật gật đầu, lo lắng nói: “Đã trễ một canh giờ rồi, cháu sợ hắn không đợi được nữa, nếu bị mẫu thân biết, việc sẽ rắc rối to.”
Vương phu nhân quả thật là một nữ nhân tinh anh, nếu theo người, Triệu Thụy Minh không là gì, chỉ là một trợ giáo thái học tẻo teo, một quan thất phẩm, thế làm sao so sánh với Bắc Đình Tiết độ sứ? Bùi phu nhân thật sự hồ đồ rồi, chỉ biết nhìn những thử môn đệ hư vô, lần trước Lý Khánh An đến ra mắt, người có gặp qua, tuy hơi thô lỗ, nhưng chàng trai trẻ đấy vẫn khá bản lãnh, rất được Thánh thượng xem trọng, tuổi còn trẻ đã là Tiết độ sứ một trấn, Minh Nguyệt nếu lấy hắn, đây sẽ là một chỗ dựa lớn nhường nào của nhà Độc Cô.
Người cười cười nói: “Được thôi! Ta cũng đương muốn đi ngắm đèn,đi một mình chi bằng để tỷ muội ngươi đưa đi! Mẫu thân ngươi là vãn bối của ta, ta không phải nói gì cả, cứ đi gọi tỷ tỷ ngươi, chúng ta đi nào!”
Minh Châu rừng chết được, chu môi thơm một cái thật kêu vào má Vương phu nhân nói: “Đa tạ tổ nương, cháu đi gọi tỷ tỷ liền.”
“Cái tên nha đầu thối này!”
Vương phu nhân đưa tay chùi mặt vừa lắc đầu cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...