Thiên Hạ


Trước cửa Vụ bản phường cũng là biển người mênh mông, dân chúng trong phường cả nhà lũ lượt vui vẻ dắt tay nhau đi đến phía cửa lớn, mỗi người đi lại vội vàng, tâm trạng sốt sắng, trong Vụ Bàn phường có rất nhiều nhà giàu có, từng chiếc từng chiếc xe ngựa nhẹ tênh đi kẹp ở giữa, đây là nữ quyến của những nhà bề thế đi ra ngoài ngắm đèn.
Ngắm đèn thật ra cũng là ngắm người, trên đường cái người nào người nấy tinh thần hăng hái, đàn ông phần lớn mặc áo bào cổ tròn, thắt lưng buộc dây da, đầu đội mũ sa hoặc nhuyễn cước phốc đầu (là loại mũ Phốc dùng vải sa đen làm nên, có bốn dây cột, hai dây cột đằng trước đỉnh của mũ, hai dây sau buông thõng ở sau cổ, mũ hơi dựng về trước), chân mang giày da màu đen, cách ăn mặc phần lớn giống nhau nhiều hơn là khác nhau, ngay cả kiệu phu, nô bộc bình thường cũng sẽ ăn mặc như vậy, ngẩng đầu lớn bước đi ở trên đường cái ngắm đèn.
Nhưng thu hút mắt nhìn của mọi người nhất vẫn là những nàng con gái, hôm nay là đêm trước Nguyên Tiêu, mỗi nàng con gái đều ăn mặc một cách rất tinh tế, đem ra những chiếc áo váy đẹp đã cất kỹ từ lâu trong rương ra mặc, thời tiết vẫn còn lạnh, những người phụ nữ hơi lớn tuổi phần lớn là mặc áo ngắn váy dài, còn những nàng con gái trẻ và các con gái chưa đến tuổi cặp kê thì mặc một loạt đều là các váy thạch lưu, đỏ, tím, vàng, xanh lá, tranh nhau khoe sắc, nhất là váy đỏ đặc biệt được ưa chuộng nhắt.
Lý Khánh An và mười mấy viên thân binh của hắn đã đợi mau nửa canh giờ rồi, hôm nay tết Nguyên Tiêu bắt đầu, tất cả thuộc hạ của hắn đều nghi phép cả rồi, tụm năm tụm ba đi ra ngoài dạo phố ngắm đèn, hắn cũng tâm trạng sung sướng, kiên nhẫn chờ đợi Minh Nguyệt đến.
Nhưng đợi nửa canh giờ rồi còn chưa đến, trong lòng Lý Khánh An cũng có sốt ruột rồi, có phải là Minh Nguyệt lúc đi ra cửa đã gặp phải sự ngăn trở nào chăng? Có phải là mình cũng nên đến tận nơi mời nàng mới đúng, mà không phải trốn ở chỗ này.
Đúng lúc này, Lý Khánh An bỗng nhiên thấy một một người cười ngựa từ phía xa hướng bên này chạy tới, Lý Khánh An có thị lực hơn người, liếc mắt một cái bèn nhận ra đó là Triệu Tự mình mà ngày hôm qua mình đã gặp, chỉ thấy hắn ta mặt mày rạng ngời hãn lên, không ngừng quất cho ngựa phóng nhanh hơn, có vẻ rất gấp gáp.
Không cần phải nói Lý Khánh An cũng đoán được, Triệu Tự mình này cũng là đi mời Minh Nguyệt, nhưng mà hình như không thành công, nhưng nếu không thành công hắn phải là mặt đầy thất vọng mới đúng.

Sao bây giờ lại mà mặt mày rạng ngời thế này, chẳng lẽ hắn có thu hoạch gì rồi sao?
Triệu Tự mình chạy như bay mà đến, nhưng không có thấy Lý Khánh An, trực tiếp ra thẳng cửa phường đi luôn, Lý Khánh An nhìn theo bóng dáng của hắn, lập tức dặn dò một viên thân binh nói: “Đi giám sát người này, xem hắn đi nơi nào?”
Thân binh đáp ứng một tiếng, liền thúc ngựa đi theo, lúc này Lý Khánh An đã không còn muốn đợi nữa, hắn giục ngựa dẫn theo thủ hạ hướng Cô Độc phủ phóng đi.
Mới vừa đi không đến một dặm, một chiếc xe ngựa xinh đẹp hướng phía trước mặt hắn chạy đến, chung quanh cũng đi theo hai mươi mấy viên gia đinh, đây đúng là chiếc xe ngựa mà hắn khổ sở mong đợi, trên cửa sổ của xe Minh Châu ló đầu ra, đang mừng rỡ vẫy tay với hắn, ánh mắt kích động đến nổi cười thành hai cái trăng lưỡi liềm nho nhỏ cong cong.
Ngay sau đó hắn nhìn thấy Minh Nguyệt rồi, bên cửa số xe len lén lộ ra một nửa gương mặt, đôi mắt đẹp nhìn nhìn hắn một cách trìu mến tràn đầy yêu thương, trong mắt đó là sự thẹn thùng, là sự chờ mong, là nét mặt rạng ngời, một nổi vui sướng trong ánh mắt làm nổi bật mắt ngọc mày ngài của nàng, trông nàng rất hấp dẫn và bắt mắt.
Lý Khánh An say đắm cả lòng, một cảm giác hạnh phúc vây quanh khắp người của hắn, lúc này hết thảy phiền não và lo lắng đều bị hắn ném cả ra phía sau, giờ này khắc này, trong lòng hắn chỉ có một nàng Minh Nguyệt mà thôi.
Xe ngựa ở trước mặt hắn dừng lại, cửa xe mở, Minh Châu từ trong xe nhảy xuống, cười nói: “Thật là xin lỗi, đã để huynh sốt ruột mà chờ đợi rồi.”
“Không sao cả!”
Lý Khánh An có chút không biết nên nói cái gì nữa, không phải đã nói trước là sẽ như tình cờ gặp nhau sao? Nhưng với tư thế này, làm gì mà giống như tình cờ gặp nhau nữa, hắn lại ngâng đầu nhìn thoáng qua cửa xe, Minh Nguyệt đã không còn ở bên cửa xe nữa rồi, trước cửa xe xuất hiện một vị quý phu nhân, bà ta tủm tìm cười hỏi: “Lý tướng quân, còn nhận ra ta chứ?”
“Bà là...” Lý Khánh An bỗng nhiên nghĩ tới: “Bà là Vương phu nhân!”
“Đúng! Là ta.”
Vương phu nhân cười kéo Minh Nguyệt một cái: “Xuống xe đi thôi! Còn thẹn thùng cái gì?”
Chỉ thấy Minh Nguyệt đôi má đỏ bừng từ từ đi xuống xe ngựa, nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Lý tướng quân, đã để cho tướng quân đợi lâu rồi.”
Trước mắt Lý Khánh An sáng ngời hẳn lên, hắn chưa bao giờ thấy Minh Nguyệt ăn mặc xinh đẹp như hôm nay cả, nàng mặc một chiếc áo ngắn tay nhỏ, trên áo khoác chiếc khăn bạch mỏng quàng qua vai, con gái triều Đường thông thường muốn biết đã xuất giá hay chưa đơn giản chính là xem nàng khoác bạch hay là bí, khăn bí là khăn hẹp dài sặc sỡ, phần nhiều dùng loại gấm vóc dày và mịn để làm.

phía trên có thêu hoa văn.

phía dưới có đeo mặt ngọc, không thể giống khăn bạch có thể nhẹ nhàng bay theo gió được.

Minh Nguyệt vai khoác khăn bạch đỏ, quấn quanh cánh tay phất phơ theo gió, giống như dây băng nhẹ phấp phới, phía dưới mặc một cái váy dài màu da cam, trên váy có thêu hoa nhỏ, thắt lưng cao bó buộc tới ngang ngực, váy dài quét đất, trông dáng nàng càng thon dài xinh đẹp hẳn lên.
Hơn nữa sương mặt nàng đẹp tựa trăng rằm, làn da trắng nõn tràn đầy sức sống, trông nàng tựa như thủy nguyệt Quan Âm, trong lòng Lý Khánh An không ngớt tán thưởng vội vàng tiến lên thi lễ một cách trang trọng, nói: “Có thể cùng Minh Nguyệt cô nương ngắm đèn, đó là phước đức của Lý Khánh An này.”
“Hai người thiệt là! Ngươi hành lễ hắn đáp lễ, khách sáo như vậy làm cái gì, còn không đi ngắm đèn đi.”
Vương phu nhân cười lại hướng Minh Châu vẫy tay: “Minh Châu, hai chúng ta đi xem đèn đi!”
Minh Châu ngẩn ngơ, nàng nhìn thoáng qua Lý Khánh An, ngại ngùng nói:
“Nhưng mà...”
Nàng rất muốn và Lý Khánh An cùng nhau đi xem đèn.
“Đừng nhưng mà chi nữa, mau cùng ta đi thôi!”
Minh Nguyệt vội vàng tiến lên nói: “Tổ nương, để cho Minh Châu và bọn con cùng đi xem đèn đi!”
Vương phu nhân khẽ cười nói: “Nó theo các ngươi đi, thì ta làm sao đây? Bình thường ta hay nói đỡ cho nó, đêm nguyên tiêu rồi, tiểu nha đầu này phải đi cùng ta mới được.”
Bà lại kéo dài giọng nói: “Minh Châu, ngươi không theo ta đi, từ này về sau ta sẽ không giúp ngươi nói một câu nào nữa, cho tổ phụ ngươi chửi ngươi.”
Nói xong, bà kéo tay của Minh Châu, trên cổ tay nàng khẽ véo một cái, Minh Châu hiểu được rồi, nàng đành phải lủi thủi nói: “Tỷ, các người đi đi! Muội cùng tổ nương đi ngắm đèn.”
Nàng ngồi lên trên xe ngựa.

oán hận trừng mắt nhìn Lý Khánh An một cái, cái tên vô lương tâm này, mình thay hắn trong ngoài bôn ba, như thế mà hắn cũng không nói giúp mình câu nào cả, nhưng Lý Khánh An vừa cười vừa hướng về phía nàng nháy mắt mấy cái, Minh Châu chỉ đành buồn thiu nằm xuống, lưỡi biếng hỏi: “Tổ nương, người muốn đi đâu xem đèn thế, chân của cháu hôm nay bị đau, có thể sẽ không chạy xa được đâu.”
Trường An là đô thành phồn hoa trong thiên hạ, tối nay lại nhằm trước đêm tết Nguyên Tiêu, bèn ứng với câu tục ngữ: “Mười lăm tháng tám mây che nguyệt, mười lăm tháng giêng tuyết quét đèn”, bầu trời bắt đầu phấp phới tuyết mịn rơi, đây là một đợt tuyệt nhỏ vào đầu mùa xuân, nhưng nó ngăn không được sự nhiệt tình của người Trường An, màn đêm vừa buông xuống, nhà nhà hộ hộ liền ăn cơm tối rất sớm, khóa cửa lớn lại, dắt vợ đèo con bèn ra đường đi xem đèn rồi.
Trên đường cái đã là biển người mênh mông, trăm vạn dân chúng Trường An dốc toàn bộ lực lượng ra đường, tận tình hưởng thụ lễ hội sôi nổi mỗi năm một lần của Đại Đường.
Trên đường Chu Tước có nhiều hoa đăng nhất, đồ sộ nhất, người cũng là nhiều nhất, kéo dài hơn mười dặm.

ánh đèn lung linh chói lọi, chiếu sáng như ban ngày, chỉ thấy đình đài lầu các, tuyết phủ trắng lấp lánh lung linh lạ kỳ, đầy phố phường ngõ hẽm, như phủ lớp bạc trải thảm ngọc, cây cối xa gần treo đầy các thử, giống như đang mở một chiếc ô ngọc, đợi cho mặt trăng dâng lên tròn trịa, chỉ thấy những nơi người khói tụ tập, dựng lên những giá treo đèn muôn hình vạn trạng, thật sự là trăm đèn lung linh, không kiểu gì là không có, nến bạc ánh sao sáng rực rõ, chiếu rọi tựa như ban ngày.
“Minh Nguyệt cô nương, năm ngoái cô nương xem đèn như thế nào vậy?”
Ở giữa dòng người chen chúc đó, Lý Khánh An và Độc Cô Minh Nguyệt sánh vai nhau chậm rãi đi tới, vừa thường thức những ngọn đèn lồng rực rờ đủ màu, vừa chậm rãi trò chuyện với nhau, các thân binh dẫn ngựa đi theo phía sau, cũng đầy vẻ ngạc nhiên và thích thú chỉ vào từng chiếc hoa đăng thầm thi to nhỏ.
Vẻ ngượng ngùng của Minh Nguyệt lúc đầu đã dần dần không còn nữa, trong lòng nàng tràn ngập sự thoải mái và vui sướng, hé miệng cười nói: “Hàng năm muội đều cùng bằng hữu và bọn tỷ muội đi xem đèn lồng, năm trước là cùng với Thôi Yên Yên, Thôi Ỷ Vân, vả cả Vi Ỷ, bốn người chúng tôi kết bạn ngao du, mới bắt đầu thì ngồi xe ngựa, sau này người quá nhiều, đành phải xuống xe mà đi bộ, thôi Ỷ Vân còn bị trật chân, cuối cùng mọi người chỉ có đi dạo một vòng nhỏ liền quay trở về rồi.”
Nàng nhìn thoáng qua Lý Khánh An, thấy hắn hết sức chăm chú nghe mình nói chuyện, không khỏi trong lòng vui thích, vừa cười vừa nói: “Thế còn huynh? Đêm Nguyên Tiêu ở An Tây có hoa đăng không?”
“Quy Tư có, Bạt Hoán Thành cũng có, nhưng mà chỉ có nơi tụ tập của người Hán mới có, chúng tôi chợ đèn lồng, các nhà các hộ cũng đều đật một ngọn đèn lồng trước cửa nhà, các tiệm lớn thì để hai chiếc đèn lồng, hình dáng khác nhau, tựa như đánh lôi đài vậy, xem nhà ai làm chiếc đèn lồng xinh đẹp hơn, nam nữ già trẻ đều đi ra dạo phố, rất nhiều người Hồ cũng bị thú hút đến xem lồng đèn, trẻ con tụm năm tụm bảy, cũng rất náo nhiệt, nhưng nếu cô nương mà đi đến đó, chợ đèn lồng nhất định sẽ trở vắng vẻ hẳn.”
“Tại sao thế?” Minh Nguyệt kỳ lạ hỏi.

Lý Khánh An cười nói: “Bởi vì tất cả mọi người cũng đều chạy tới nhìn cô nương rồi.

Ở chỗ An Tây chúng tôi không có con gái xinh đẹp đến vậy.”
“Miệng lưỡi dẻo quá!” Minh Nguyệt Bĩu môi trách móc liếc xéo hắn một cái, trong lòng ngọt ngào khôn tả, nhưng lại cố ý phụngphịu nói: “Muội đâu có nói muốn đi An Tây xem lồng đèn, muội chỉ nói muốn đi An Tây xem thành của bầu trời mà thôi.”
Minh Nguyệt một đôi mắt đẹp như làn nước hồ thu.

ánh nhìn chăm chú tha thiết kia chợt chuyển động, trăm vẻ yêu kiều trổi dậy, làm cho Lý Khánh An xem đến ngây dại, lúc này, phía sau có người hô to: “Phía trước tránh ra, xe ngựa tới đây!”
Mọi người ai cũng trách than, đám đông chật chội như vậy, còn đuổi xe ngựa ra đi xem hoa đăng, nhưng khi nhìn thấy trên xe ngựa cắm lá cờ tam giác chữ “Dương”, bên cạnh còn có cả đàn thị vệ như sói như hổ, không ai còn dám nói gì nữa, đều dạt ra hai bên né tránh.
Lý Khánh An cũng vội vàng kéo tay của Minh Nguyệt, tránh sang một bên, mấy chiếc xe ngựa xa hoa rầm rộ nghênh ngang đi qua từ đám đông, rèm sa cửa sổ xe bị kéo ra, Lý Khánh An nhìn thấy nét mặt chua ngoa kia của Hàn Quốc phu nhân, còn có con gái của nàng Thôi Ngưng Bích, hai người tướng mạo khá giống nhau, cũng đang ngắm đèn, nhưng không chú ý tới bọn họ.
Phía sau một chiếc xe ngựa hình như là Tần Quốc phu nhân, ở giữa là một chiếc xe ngựa cao to hai bên có năm mươi tên kỵ binh hộ vệ, ai nấy đều mũ giáp sáng rõ, thắt lưng đeo đao, đằng đằng sát khí, trên xe ngựa có mười tám lá cờ phấp phới đón gió, ngay phía trước cắm một lá phủ tiết màu trắng của Kiếm nam Tiết độ sứ, đây là chiếc xe ngựa của Dương Chiêu.
Lý Khánh An không khỏi hừ lạnh một tiếng.

“Thật là một Tiết độ sứ lợi hại, thật là một màn phô trương hết biết!”
Xe ngựa chậm rãi đi qua, Lý Khánh An nhất thời lơ là quên bẵng là còn nắm tay của Minh Nguyệt, Minh Nguyệt bỗng nhiên nhìn thấy vài người quen, mặt chợt đỏ ửng lên.

Gấp gáp bỏ tay Lý Khánh An ra, Lý Khánh An lúc này mới kịp phản ửng lại, vội vàng buông tay: “Xin lỗi!”
Lúc này, phía sau chạy tới một đám cô gái, các nàng khoảng hơn hai mươi người, hẹn nhau cùng đi dạo phố, khuôn mặt từng người cùng ngời sáng với hoa đăng, đỏ xanh đua thắm, khuôn trăng đầy đặn phục sức xinh tươi, làm người ta lướt nhìn không kịp.
“Minh Nguyệt!” Có người ngạc nhiên vui mừng reo to, chỉ thấy hai cô gái chạy tới, chính là hai tỷ muội Thôi Yên Yên và Thôi Liễu Liễu.
“Minh Nguyệt, tại sao tỷ một người ở đây?” Thôi Yên Yên ánh mắt không tốt, vẫn chưa nhìn thấy Lý Khánh An, nàng kéo tay Minh Nguyệt cười nói: “Vừa rồi ta gặp được Minh Châu, hai người tại sao không đi cùng nhau?”
Muội muội Thôi Liễu Liễu vội vàng kéo tỷ tỷ một cái, thôi Yên Yên lúc này mới phát hiện Lý Khánh An đang đứng ở bên cạnh, nàng ngẩn ra, bỗng nhiên nháy mắt với Minh Nguyệt, cười nói: “Ta nói mà! Năm nay tại sao không đến tìm ta, thì ra là có hẹn trước với ái lang.”
“Đừng nói lung tung!”
Minh Nguyệt mặt đỏ như quả hồng, vội vàng thấp giọng giải thích nói: “Chỉ là gặp trên đường, trùng hợp mà thôi.”
“Thì ra là trùng hợp, ai! Tại sao ta lại không có vậy may tốt như vậy?”
Thôi Yên Yên nháy mắt mấy cái với Lý Khánh An, lúc này mới cười nói với muội muội: “Liễu Liễu đi thôi! Đừng làm phiền người ta.”
Thôi Liều Liễu trong lòng tràn ngập ghen tị, nàng bỗng nhiên cười nói với Lý Khánh An: “Vừa rồi ta nhìn thấy ngưng Bích, nàng nói buổi chiều đi tìm ngươi, ngay ở phía sau khôngxa, ngươi cần phải coi chừng một chút đấy!”

Lý Khánh An bình thản cười nói: “Ai là Thôi Ngưng Bích, ta không quen biết nàng.”
Hắn lại nói với Minh Nguyệt: “Chúng ta đi thôi!”
Minh Nguyệt cười xòa, nói với Thôi Yên Yên: “Yên Yên, vậy ta đi trước đây.”
Nàng chỉ vào chiếc lồng đèn con voi phía trước cười nói: “Lý tướng quân, chúng ta đi xem đèn con voi đi, muội thích nhất cái đó.”
Hai người sánh vai đi khỏi, thôi Liễu Liễu ghen tị nhìn bóng dáng hai người bọn họ, một bước ba lần quay đầu lại, Thôi Yên Yên lắc đầu, thở dài: “Liễu Liễu, thôi đi, đừng ghen bóng gió nữa.”
“Ta ghen cái gì, những chàng trai tốt hơn hắn còn nhiều, hắn thì đáng là gì!”
Thôi Liễu Liễu hừ một tiếng, đi theo tỷ tỷ, bước nhanh đi khỏi.
Lý Khánh An và Minh Nguyệt dừng chân trước một chiếc đèn voi ở bên cạnh ngắm nhìn, đây là một chiếc đèn mô phông hình con voi, treo lơ lửng trên không.

dáng điệu thơ ngây dề mến.

quanh thân ánh sáng rọi ra bốn phía, hắn thấy ánh mắt Minh Nguyệt lộ ra ánh mắt say đắm, liền cười nói: “Muội thích voi?”
“Ừm!” Minh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu: “Muội hồi nhỏ từng đi qua Thục trung, thắt một người Nam Chiếu dắt voi diễn nghệ, phụ thân còn dìu muội ngồi lên trên voi, cảm giác đó làm muội đến nay vẫn khó có thể quên.”
Lý Khánh An tìm kiếm một vòng, chỉ thấy một gian hàng nhỏ bên cạnh đang bán chiếc hoa đăng xách tay, một đám đông người đang vây quanh chọn lựa, liền cười nói: “Muội chờ ta một chút.”
Hắn chen vào đám người, trong chốc lát, chỉ thấy hắn xách lấy một chiếc đèn hoa voi con lèn đi ra, đưa cho Minh Nguyệt cười nói: “Cho muội!”
“Cảm ơn!”
Minh Nguyệt tiếp nhận chiếc đèn hoa voi con, trông thấy voi con làm rất giống thật và đáng yêu, trong lòng vui mừng khôn xiết, nhịn không được che miệng mà cười.
Đúng lúc này, mấy binh sĩ Kim ngô vệ cười ngựa chạy tới hô to: “Vạn Thái bảo tháp đãng lầu ở trước Huyền đô quan đã đốt sáng lên rồi, mọi người mau đi xem đi!”
Đám đông nhốn nháo cả lên, đều hướng Sùng Nghiệp phường chạy tới, Minh Nguyệt cũng kích động dị thường nói: “Là Vạn Thái bảo tháp đãng! Lý tướng quân, chủng ta đi nhìn xem đi!”
“Đi, chúng ta cũng đi xem một chút!”
Lý Khánh An nắm tay Minh Nguyệt đi theo đám đông cùng đến Sùng Nghiệp phường cách đấy không xa.
Trên sân cầu Sùng Nghiệp phường, một tòa tháp đèn vạn màu cao hơn hai mươi trượng được tháp sáng, treo trên đấy là năm mươi vạn lồng đèn, rực rỡ óng ánh chiếu sáng cả trăm dặm, cả Lý Khánh An cũng bị tòa tháp đèn lộng lẫy này làm cho ngỡ ngàng.
Minh Nguyệt nhìn lên nhìn lên tòa bảo tháp lắp lánh này, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng toàn men say trước vẻ đẹp bi tráng này: “Đêm Thượng nguyên Thiên Bảo năm thứ hai, lúc ấy ta mới mười tuổi, tháp đèn này cũng xuất hiện một lần.

Nhưng tiếc rằng mẫu thân không cho ta cùng muội muội đi ra ngoài.


“Tỷ tỷ, Lý đại ca!”
Minh Châu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, nàng ôm lấy tay Minh Nguyệt nhảy cẫng lên tay bắt mặt mừng, kích động đến nhường xém rơi cả nước mắt nói: “Cuối cùng muội đã tìm ra mọi người!”
“Nha đầu ngốc, mới hai canh giờ không gặp, đã kích động thành như vậy.”
Minh Nguyệt trìu mến lau nước mắt nơi khóe mắt cho nàng, cười hỏi: “Tổ nương đâu? Sao người không đi cùng muội muội?”

“Người gặp tổ phụ, liền đi ngắm đèn cùng tổ phụ, lại che muội làm kỳ đà, liền nói là để muội tự đi ngắm đèn, muội nói ở đây có đèn bảo tháp, liền nghĩ hai người có thể ở đây, bèn chạy qua đây, không ngờ gặp thật.”
Nàng lại ôm lấy cánh tay Lý Khánh An làm nũng: “Muội mặc kệ, từ bây giờ trở đi, muội sẽ theo sát hai người, đừng hòng bỏ muội lại.”
Lý Khánh An chỉ vào mũi nàng, cười nói: “Không thành vấn đề!”
Lúc này, dưới bảo tháp là tiếng ca hoan hỉ khiến mọi người bất giác cũng thèm muốn nhảy múa, nhất là các nam nữ thanh niên.

Vào đêm Thượng nguyên, trong sắc xuân lung linh, các nam nữ thanh nữ tay nắm lấy tay vây vòng nhảy múa ca hát, lễ Thượng Nguyên nguyên niên Khai Nguyên, cung nữ trong cung suốt đêm nhảy múa đá có hơn ba ngàn người, năm Thiên Bảo thử hai, Lý Long Cơ càng cho dựng lều ngoài cung, cho dựng tháp đèn cao hơn hai mươi trượng, tất cả dân chúng Trường An đổ dồn ra đường, dưới ánh đèn sáng ngời, ca múa suốt ba ngày ba đêm, hân hoan đến tột cùng.
Lúc này, đám nam thanh nữ tú từ khắp nơi chạy đến.

ai ai mặt mày hớn hở và kích động, trong lòng Minh Nguyệt cũng cháy bỏng, nàng kéo tay muội muội cùng Lý Khánh An cười nói: “Chúng ta đi nhảy múa đi!”
“Đi!”
Ba người họ cùng nhau đi về hướng đèn bảo tháp muôn màu.

ở đấy đã có hàng ngàn nam nữ đang ca múa nhảy nhót, có người vây qua tháp đèn, có người tự vây quầng thành một nhóm, tay nắm lấy bàn tay ca hát, điệu múa mạnh mẽ, tiếng ca du dương.
Lý Khánh An và chị em nhà Độc Cô gia nhập vào một nhòm người hơn trăm kia, hắn một tay nắm lấy ta mình Nguyệt, một tay nắm lấy Minh Châu cùng hết mình nhảy múa ca hát.
Dần dần Khánh An và Minh Nguyệt trở thành vai chính, họ bị vây ở giữa, bước nhảy của hắn rất phóng khoáng, tràn đầy vẻ mạnh mẽ của gió Tây Vực, hắn ngửa mặt lên trời ca vang: “Chân trời mặt trời lặn như máu, phong đầu trắng như tuyết tuyết trắng, dưới chân cát vàng ngàn dặm.

ánh trăng như sương xuống đêm.”
Minh Nguyệt dịu dàng, thanh thoát một đóa sen nở rộ trên mặt hồ.

Ánh mắt nàng đưa tình, môi nhỏ giọng hát khẽ: “Chàng tựa mây trên trời, thiết như cánh chim mây, tương hỗ tương y, tắm mình trong nắng gió; chàng tựa nước trong hồ, thiếp tựa hoa giữa nước, tương thân tương ái, tạo bóng dưới ánh trăng.

Duyên dần gian hợp tan, bi hoan giữa chốn trần, nguyện cùng chàng tương thủ suốt đời, chớ không là hoa đàn hé nở một thoáng.”
Dưới ánh đèn sáng ngời, họ tay trong tay, Minh Nguyệt cảm nhận rõ bàn tay to và có sức của hắn, hắn đã nắm chặt tay nàng đến thế, thậm chí nàng còn cảm thấy hơi đau, nhói đau đến tận tim can nàng, nhưng sự nhói đau này khiến này mãn nguyện, một chỗ dựa trước giờ chưa bao giờ có.

Lúc này, đám mây đen tường chường che phủ trên tim nàng bấy lâu nay phảng phất tan biến, thăng hoa thành những chùm pháo bông rực rờ mà hạnh phúc.

Khi nàng từ mắt hắn cũng nhìn thấy ngọn lửa nóng bồng , tim nàng đã nhão ra, mặt nàng đỏ bừng, trong mắt nàng toàn tình ý ngọt ngào của tình yêu.

dịu dàng vô biên đã bao phủ lấy Lý Khánh An, lúc này, nàng hi vọng hắn vĩnh viễn nắm lấy tay mình mãi, đừng buông ta, đế đưa nàng cùng bay đến toàn thành trên không đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận