Bên trong toà nhà ngập tràn khí tức thánh thần, có một thiếu nữ đang quỳ gối trước bệ thờ, đôi mắt nhắm lại, hai tay chắp vào nhau đặt trước gương mặt cúi gầm xuống đầy thành khẩn. Chiếc khăn trùm đầu của nữ tu sĩ phủ lên, che đi làn tóc dài màu cam hơi xoăn nhẹ như những gợn sóng biển trong một buổi chiều lặng gió.
Từ đằng sau, cánh cửa nhà thờ đột nhiên mở ra, khiến cho ánh sáng bên ngoài lọt vào. Bóng hình của một người đàn ông thư thả đi qua hai dãy ghế, cuối cùng thì dừng bước ở đằng sau lưng người nữ tu.
- Vẫn chăm chỉ cầu nguyện từ rạng sáng đến giờ sao? Cũng gần bảy tiếng rồi đấy.
Nữ tu sĩ vẫn không trả lời mà giữ y nguyên trạng thái của mình, cho đến khi kim giờ lẫn kim phút của đồng hồ điểm đúng vào số 12, cô gái mới mở mắt ra. Cô từ từ đứng dậy và xoay người, kính cẩn cúi chào người đàn ông nọ.
- Xin chào ngài, Giáo chủ Louise.
Người đàn ông thở hắt ra một hơi như thể y cũng hết cách để khuyên bảo gì cho thiếu nữ rồi.
- Tôi biết dù gì cô cũng là một Thánh nữ, nhưng không thể chỉ vì thế mà cô quyết định không xem mình là một nhân loại chứ, cô Kanna.
- Nhưng đó là điều duy nhất mà em có thể làm để hỗ trợ cho mọi người. Nếu như năng lực của Thánh nữ có thể giúp mọi người xoay chuyển vận mệnh, em sẵn lòng tận lực cống hiến. Nhưng em vẫn rất cảm ơn ngài vì đã lo lắng cho em ạ.
Kanna, người em gái đã từng bệnh tật đến nỗi chỉ có thể nằm viện ngày này sang ngày khác của Helene - lúc này đã lớn lên thành một thiếu nữ 17 tuổi - dịu dàng mỉm cười với Louise.
Vì là một quốc gia tự do tôn giáo, nên ở đây có rất nhiều các tôn giáo khác nhau, nhưng phổ biến nhất vẫn là Thiên Không Giáo, một tôn giáo đã tồn tại lâu đời, bắt nguồn từ một sự kiện loài người lần đầu diện kiến Thượng đế giáng thế. Họ thờ phụng vị chúa tể của Thiên đường - Thượng đế, và các bầy tôi của Người. Giáo điều của các tín đồ cho rằng Thượng đế từ đầu đến cuối luôn chỉ có một vị duy nhất. Người nắm giữ sức mạnh thần thánh và ban phước, bảo vệ bình an cho nhân loại.
Trong số những tín đồ, sẽ có tồn tại một người con gái thụ hưởng được một lượng phước lành cực kì lớn và sở hữu "thánh lực", một loại năng lực siêu nhiên cho phép cô ta thanh tẩy tà ma ô uế, san sẻ hào quang phước lành đến người khác, và dĩ nhiên là lời cầu nguyện của cô cũng sẽ tạo ra nhiều năng lượng thánh hơn đáng kể so với người theo đạo bình thường. Người đó chính là "Thánh nữ". Một lần chỉ tồn tại một Thánh nữ. Thánh nữ mới sẽ được sinh ra chỉ khi Thánh nữ tiền nhiệm chết đi. Thánh lực của Thánh nữ sẽ thức tỉnh vào một thời điểm ngẫu nhiên, nhưng sẽ không vượt quá mốc 18 tuổi.
Nhưng rồi, đã có thêm một vài biến động xảy ra ở Jeweland thời gian qua. Một ngày nọ, lại có một nhóm người tuyên bố họ nắm giữ được sự thực về Thiên đường, và lập nên một giáo hội "mới", tự xưng là Thiên Không Chính Giáo. Họ có sứ mệnh đi trên con đường nguyên gốc của Thiên Không Giáo, nên theo nguyên lí, bọn họ cũng không thể được tính là một tôn giáo mới, mà là một "nguyên giáo" thì đúng hơn. Giáo hội này khẳng định rằng Thượng đế không phải đều cùng là một người tự cổ chí kim, mà cũng giống như nhân loại, cũng có sinh ra, cũng có chết đi, và cũng truyền xuống hậu nhân đời sau để kế thừa ngai vị. Cái gọi là "Thiên đường"... chẳng qua cũng chỉ là một xã hội của một chủng tộc gọi là "thiên thần" mà thôi. Tuy nhiên, thánh lực đúng là có thật, và những người xuất thân từ thiên đường đều có nhiệm vụ bảo hộ nhân loại khỏi ô uế và ác ma hãm hại. Đây chính là lời cam kết, và là sứ mệnh do tổ tiên tộc thiên thần đưa ra cho hậu thế như một món quà đáp lễ cho năng lượng tín ngưỡng của loài người.
Mới ban đầu, có rất nhiều người nghi kị về Giáo hội này, vì giáo lý của hội mâu thuẫn với giáo lý truyền thống đã được truyền qua từ thế hệ này sang thế hệ khác. Trong suốt những năm ấy, rốt cuộc là Giáo hội này từ đâu mà ra, bắt đầu tồn tại từ khi nào, lấy đâu bằng chứng để chứng minh lời của họ. Nói chung là, vô cùng khả nghi.
Cho đến khi, vị Thánh nữ mà họ đã ngóng trông từ lâu kể từ khi vị tiền nhiệm qua đời thức tỉnh thánh lực vào năm cô 14 tuổi.
Và, cô ta đã lựa chọn cống hiến cho Thiên Không Chính Giáo.
Đối với các tín đồ mà nói, sự tồn tại của Thánh nữ luôn có trọng lượng hơn cả cha xứ, giám mục, và thậm chí là hơn cả Giáo Hoàng - lãnh đạo tối cao của các tín đồ trên thế giới. Vì Thánh nữ thực sự là một cá thể sở hũu thánh lực mầu nhiệm và hữu hình. Những người khác cũng chỉ cùng lắm là tự xưng vị thế và có vai trò cầm đầu mà thôi. Họ là người thường, không có thánh lực gì cả. Thánh nữ do đó được cho là có mối liên kết sâu sắc nhất với những vị ở trên Thiên đường, nhìn thấy được thiên thần, và có thể trực tiếp nhận được thông điệp của Thượng đế ban xuống.
Vậy nên, khi Thánh nữ tuyên bố niềm tin của mình thuộc về Chính Giáo đó, thì bọn họ từ những kẻ khả nghi dần biến thành chân lí. Đến thời điểm hiện tại, Chính Giáo đã kéo về một lượng lớn tín đồ, đủ để đối đầu với Giáo phái cũ. Khó tin, nhưng đó là sự thật, vì con người, dù là ở thời đại nào đi chăng nữa thì suy cho cùng vẫn là một sinh vật mù quáng.
Nhưng đấy mới chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Sự thực là, Thánh nữ chỉ tạo dựng được liên kết với một thiên thần nhất định mà cô ta thờ phụng. Trước khi việc "trên Thiên đường có một Thượng đế và những người con thiên thần của Ngài" được tiết lộ, ai ai cũng tin vào việc Thượng đế là duy nhất nhưng lại không cụ thể đấy là ai, nên mặc định sự thờ phụng của họ sẽ hướng đến người đang ngồi trên ngai Thượng đế. Nhưng vị Thánh nữ lần này... biết rất rõ ai sẽ là người mà cô trao đi năng lượng tín ngưỡng của mình. Và nếu như, cô ta khẳng định rằng người mình đang thờ phụng là "Thượng đế", thì những lời cầu nguyện của tín đồ đến với "Thượng đế" cũng sẽ được tự động điều hướng đến cá thể mà Thánh nữ lựa chọn. Người bình thường chưa từng trực tiếp tiếp xúc với thiên thần cũng không hề biết được rằng thiên thần tộc chiết xuất năng lượng từ hành vi cầu nguyện của loài người, mà lại tin rằng Thượng đế và các thiên thần bảo hộ loài người là do loài người đã cầu xin ân huệ, và vì Ngài cùng các sứ giả rủ lòng xót thương nhân loại mong manh yếu ớt.
Không. Không có ân huệ gì sất. Tộc thiên thần thực ra cũng chẳng thánh thiện đến nỗi làm việc không công như vậy. Đây căn bản cũng chỉ là một loại mối quan hệ trao đổi đôi bên có lợi mà thôi.
Dường như đến cả vận mệnh cũng đã bắt đầu mỉm cười với Mia, khi người thức tỉnh năng lực Thánh nữ lại là Kanna. Cô bé đã được quan tâm chăm sóc từ nhỏ bởi ma cà rồng, nên cô bé đã lập lời thề trung thành với những ân nhân ma cà rồng của mình. Huống chi, việc làm của cô bé cũng không hoàn toàn được tính là phản bội lại với tín ngưỡng.
Bởi vì, "Thượng đế" mà Kanna đã chọn, là Faniel Chevelderiche, người em trai thân cận nhất của Louise - Kẻ đứng đầu của Chính Giáo do chính bản thân y tạo ra như một phần nằm trong kế hoạch lật đổ Thượng đế tại vị của y. Nếu hiểu theo góc nhìn của con người, thì việc này cũng giống như việc lôi kéo bè phái và thế lực cho một vị hoàng tự để tranh ngai vàng vậy. Sức mạnh của Thượng đế đến từ niềm tin của con dân và năng lượng tín ngưỡng của tín đồ, nên có thể nói là Louise đang bào rút đi năng lượng của Thiên đế và chuyển nó sang Faniel, người mà y sẽ phò tá lên ngôi trong tương lai. Dĩ nhiên, Kanna và Faniel đã gặp nhau trực tiếp, và cô bé đã thành lập mối liên kết với Faniel rồi. Faniel luôn cảm kích báo cáo về lượng năng lượng mà cậu ta nhận được mỗi ngày. Chỉ cần Thiên đế không làm ra loại chuyện cực đoan như cho tàn sát toàn nhân loại để kéo tất cả cùng chôn với mình, thì gã cũng chẳng còn có thể làm gì khác để can thiệp. Hơn nữa, Louise cũng đảm bảo cho sự "bào rút" năng lượng này diễn ra một cách cân bằng, tức là y sẽ không để cho lượng tín đồ của Chính Giáo vượt áp đảo lượng tín đồ của Thiên đế. Như vậy, Thiên đế cũng sẽ rất khó nhận ra được sự sụt giảm năng lượng của bản thân. Louise hiểu gã ta là một tên bàng quan và kiêu ngạo đến thế nào. Gã ta chưa từng một lần quan tâm đến nhân giới, cũng chưa từng để ý đến sự tồn tại của Thánh nữ. Đây đúng quả là một phẩm cách hoàn hảo cho Louise có thể lợi dụng để gậy ông đập lưng ông gã ta.
- Cô như vậy ngược lại cũng không khiến bọn ta thấy vui vẻ gì đâu. Bọn ta không đến mức phải đi bóc lột trẻ em.
Kanna chỉ cười mỉm chi, dường như không hề có ý định đáp trả lại lời trách cứ gai góc của Louise. Thay vào đó, cô lại có cách khác để vặn ngược y:
- Ngài Louise quả là một người thiện lương từ trong tận cốt cách. Ngài có chắc là ngài không muốn trở lại làm thiên thần chứ?
Thiên thần bị biến thành một sa ngã là vì chịu sự trừng phạt của Thiên đế. Hình phạt này không phải là vĩnh viễn, mà có thể được xoá bỏ với sức mạnh của Thiên đế. Nếu sau này Faniel thuận lợi trở thành tân Thiên đế, Louise có thể xin một đạo chỉ xá tội và sẽ được ban lại thân phận thiên thần cũng như là hồi phục lại sức mạnh đã mất. Thậm chí, ngay cả cánh đã cắt cũng có thể mọc lại.
Nhưng Louise liền dứt khoát lắc đầu.
- Ai nói cứ thiện lương là phải làm thiên thần vậy? Giáo điều của Thiên Không Giáo đúng là như một phép tẩy não mà...! Với lại, tôi của bây giờ sống còn tốt hơn ngày xưa. Tôi không thấy trở lại làm thiên thần có gì hay ho cả.
- Ngài Faniel sẽ vui lắm nếu như có ngài Louise ở bên cạnh đấy ạ.
- Thằng nhóc ấy cũng lớn rồi. Nó có tiềm năng hơn nó nghĩ đấy, tôi chắc chắn em ấy sẽ tìm được tâm phúc của riêng mình thôi. Còn tôi, từ giờ và mãi mãi về sau, chỉ có một nơi duy nhất muốn quay về. Cô Kanna không cần phải nhọc lòng thuyết phục tôi, cũng như thay tôi nói lại với Faniel là nín miệng lại đi. Gì đâu mà cứ đem cô ra để kì kèo với tôi mãi.
Kanna phì cười. Người đàn ông này nói chuyện càng lúc càng khiến cho cô liên tưởng tới "Mia onee-san" rồi.
- Được rồi, em không nói nữa. Mối quan hệ của mọi người vẫn tốt như vậy là em vui rồi. À mà, em vừa mới nhận được thư hồi âm của anh Evan. Em cảm nhận được tâm trạng của anh ấy qua những dòng chữ, xem ra là đang cảm thấy rất hạnh phúc. Đây chính là lần đầu tiên đó.
Louise rũ mắt xuống, biểu cảm trên mặt dù phức tạp nhưng cũng không phải là hận ý hay thù địch gì cả.
- Cậu ta vất vả đến mức bạt mạng nhiều năm như vậy, đương nhiên là xứng đáng. Được là người mà Mia yêu thì hẳn cũng đồng nghĩa với việc trở thành người hạnh phúc nhất rồi.
- Em tin chị Mia đối với ngài cũng như vậy mà.
- Không. Nó không giống nhau. Cô không hiểu được đâu.
- Nếu là trước đây thì có lẽ là đúng như ngài nói. Nhưng bây giờ thì không còn như vậy đâu. Em là Thánh nữ, ngài cũng biết lời nói của em đáng tin thế nào.
Thánh nữ có khả năng đọc được cảm xúc của kẻ khác vượt trội hơn bất kỳ ai, cho dù đối tượng có thuộc chủng tộc nào đi chăng nữa.
Đương nhiên là Louise không nghi ngờ năng lực của Kanna. Chỉ là y không thể khiến bản thân tin tưởng vào điều đó được thôi.
Y không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Trong chiếc áo bào cha xứ tôn nghiêm, Louise bước lên bục thuyết giảng và nhìn ra cửa nhà thờ.
- Thôi, không tán gẫu nữa, cũng đã đến giờ cầu nguyện buổi chiều rồi.
- Vâng. Kanna hôm nay cũng sẽ cầu nguyện hết sức mình!
Cô bé nắm hai tay lại thành đấm và gồng lên ở trước ngực.
- ... Cô đó, có còn biết làm chuyện gì khác ngoài cầu nguyện nữa không hả?
- Có nè, em có thể phù phép bạc thánh nè, diệt được vampire thoái hoá nè, làm linh vật thu hút tín đồ giúp ngài nè...
Kanna vừa nghiêm túc liệt kê vừa xoè tay ra đếm. Tới đây thì Louise cũng nhận thức được người nên câm miệng lại chính là bản thân mình rồi.
.
.
.
Mia nhìn xuống tờ danh sách [Những việc cần làm trước khi chết] của mình.
Tuy cô biết rằng bây giờ mà viết ra những điều này thì có hơi sớm, thế nhưng mà vạn nhất cô không thể kiểm soát được tình huống xảy ra theo chiều hướng không mong muốn thì ít ra cô cũng muốn đảm bảo mình đã sống một đời mà không hối hận.
Nhưng rồi khi cô nhìn xuống mục cuối cùng trong danh sách, cô lại không chắc rằng mình muốn giữ nguyên như vậy, hay là xoá bỏ nó đi.
- ...
Mia đứng dậy khỏi bàn và đi ra ngoài.
Khoác qua một chiếc khăn choàng qua người, cô xuống đi dạo quanh bờ hồ ở vườn sau, nghĩ rằng hít thở một ít gió trời và thiên nhiên cây cỏ sẽ giúp cô gỡ rối được những suy nghĩ mơ hồ trong đầu. Thế rồi, đi được thêm một chút, cô lại bắt gặp một bóng người cô độc đang đứng bên mép hồ nước và trông lên bầu trời đêm.
Tới bây giờ cô vẫn không thể ngừng cảm thán rằng đây dường như sẽ là dáng vẻ của Evan khi về già vậy.
- Ông Fred.
Người kia quay đầu sang, rồi nghiêng người cung kính hành lễ với cô.
- Điện hạ.
- Dạo này không thấy ông trong cung.
- Điện hạ thứ tội. Lão thần tới nay cũng sống lâu lắm rồi, già rồi, cũng không còn nhiều tâm trạng để tham gia vào triều chính, hay là còn đủ sức để hầu hạ bên cạnh các điện hạ như xưa. Lẽ ra lão thần cũng không nên được ở lại cung điện nữa.
Mia luôn không thích cái cách mà Frederick tự hạ thấp bản thân như vậy. Đây lại là do sự mài mòn của thời gian sao? Hay vì từng người thân thương một đều dần dần rời xa ông, để lại một cái mạng cô liêu tự vật lộn với ý chí sống và ham muốn được chấm dứt mệnh thọ vô tận?
Huống chi, bọn họ đều sắp sửa trở thành một gia đình.
- Ông nói gì thế? Đây vẫn luôn là nhà của ông mà. Ông được tự do rồi.
Frederick có vẻ là đã bỏ ngoài tai lời vừa rồi của cô, thay vào đó lại đột nhiên quỳ gối xuống, hướng cô một cái cúi đầu thật sâu:
- Nếu như... Nếu như điện hạ cho phép, thần xin được ở lại phụng dưỡng các tiểu điện hạ trong tương lai cho đến lúc trưởng thành. Thần đã không thể dạy dỗ điện hạ khi điện hạ còn bé, điều đó vẫn luôn là nỗi hối tiếc lớn nhất trong lòng thần.
Mia hơi khom gối xuống và khẽ vỗ lên vai ông ấy.
- Ông ơi, con cũng vẫn còn bé mà, vẫn cần được ông chỉ bảo nhiều cho. Đúng lúc này con đang có một khúc mắc muốn thỉnh giáo đây ạ.
Frederick ngước mắt lên, vẻ mặt tò mò.
- Điện hạ xin cứ nói, lão thần sẽ tận lực giải đáp.
Mia ra hiệu cho Frederick đi cùng mình ra chiếc ghế đá gần đó rồi ngồi xuống. Lúc này, cô mới thổ lộ:
- Con có nên trả thù những kẻ đã biến tuổi thơ con thành một nỗi ác mộng không?
- Người đang nói tới... hai tên tội thần bị lưu đày đó sao?
- Vâng. "Cha mẹ" trên danh nghĩa của con ở nhân giới. Bây giờ thì không còn nữa vì con đã công khai thân phận thật của mình với loài người rồi.
- Người không trừng phạt chúng ngay sau đó ư?
Mia lắc lắc đầu:
- Con đã mặc kệ bọn họ suốt thời gian qua, cũng chỉ vì dù sao họ cũng đã gây dựng nên một cơ ngơi làm hậu thuẫn cho dòng họ Feralaviere ở nhân giới. Nhưng con nghĩ điều đó cũng không thể chuộc được những tội lỗi họ gây ra cho con. Ẵm được trọn phần thưởng trong khi lách luật và phủi bỏ trách nhiệm, dám đối xử với con như thế. Đâu ra có chuyện ngon ăn vậy? Nếu không phải vì cô Se—
Mia khựng lại khi nhận ra mình lỡ miệng nhắc đến một cái tên bị cấm. Cô khẽ liếc mắt sang nhìn Frederick, nhưng biểu cảm bình thản trên mặt ông lại không có nửa điểm biến hoá nào. Cô bình tĩnh nói tiếp:
- ... Evan can thiệp, có lẽ giờ này con vẫn chỉ là một cái cây hái ra tiền của bọn họ rồi.
- Điện hạ tức giận và muốn trả thù. Nhưng đó là "đã từng", phải không?
Nếu như cô thật sự muốn trả thù, thì cô chỉ việc tìm thẳng mặt bọn chúng và ban hình phạt, chứ việc gì phải tìm đến ông để băn khoăn. Cho nên Frederick liền hiểu được, cảm xúc muốn trả thù đó của Mia đã phần nào tan biến đi rồi, nhưng vẫn còn một chút không cam lòng ở lại, muốn đòi công bằng cho bản thân.
- Khi đã bắt đầu có nhiều việc khác phải ưu tiên hơn, rồi lại nhiều năm trôi qua như vậy, những ký ức vui vẻ cũng dần được tích luỹ, dường như những điều đó đã xoa dịu đi căm phẫn trong lòng con. Nhưng rồi, nó vẫn ở đó. Nó vẫn cấn lắm ạ. Nên con không biết phải giải quyết thứ cảm xúc này như thế nào. Nếu là ông, ông sẽ làm gì?
Frederick trầm mặc một lúc, mãi sau mới mở miệng đáp:
- Có một câu chuyện này luôn khiến thần day dứt mỗi khi nghĩ về. Rất lâu trước kia, khi lão thần vẫn còn là một thanh niên chỉ trên năm trăm tuổi một chút, thần đã từng nghĩ rằng, loại chuyện ăn miếng trả miếng, nợ máu trả máu là một lẽ tất nhiên. Thần không bao giờ bỏ qua cho kẻ nào dám quá phận với mình. Nên như điện hạ thấy đấy, một lão già hai, ba nghìn tuổi như thần vẫn còn ung dung ngồi đây nhìn trăng ngắm sao được thế này cũng là do kẻ khác dè chừng. Gia quyến của lão thần... khi lụi tàn dưới tay kẻ khác, điều duy nhất có thể làm nguôi ngoai nỗi đau của thần cũng chỉ có việc báo thù rửa hận. Lại nói, người ta hay bảo nhau, "người chết cũng không sống lại được, hà tất gì phải cực đoan đến thế?".
- Nhưng nếu không báo thù, thì kẻ nhởn nhơ nhất ngoài kia vẫn cứ hoài nhởn nhơ với tội ác. Như thế thì...
- Thì thật không công bằng. Đúng vậy. Thần cũng tin rằng những kẻ hại ta phải chịu hình phạt thích đáng, cũng phải bị tước đoạt một thứ giá trị tương đương.
Frederick ngửa đầu lên nhìn trời, ánh mắt hoài niệm.
- Nhưng rồi, năm đó, Thiên đế Antonio đã gửi xuống đây một người đàn bà. Cô ta là "sứ giả" đại biểu cho tấm lòng của Thiên đế mong muốn xây dựng mối quan hệ hữu nghị với tộc ta.
Mia nhíu mày, ngay sau khi phân tích xong thông tin liền trừng mắt lên, bật thốt:
- ... Người phụ nữ đó, không lẽ là được gửi tới để gia nhập hậu cung của phụ hoàng...!
Frederick gật gật đầu:
- Chính xác hơn, cô ta được phái đến để mê hoặc Norman bệ hạ. Tên khốn đó muốn li gián các bệ hạ. Người đàn bà đó quả thực là một nữ thiên thần đáng gờm. Đứng dưới góc nhìn khách quan mà nói, cô ta thực sự có khả năng quyến rũ người khác dễ như trở bàn tay. Đã có rất nhiều người rơi vào tương tư chỉ với một ánh mắt của cô ta. Mềm mại, yếu ớt, mảnh dẻ, lại có vẻ ngoài ngây thơ thuần khiết, khiến người ta hận không thể ôm vào lòng che chở và bảo vệ. Thời điểm đó trong cung đã nháo loạn một phen vì cô "yêu nữ hại quốc" ấy.
- Dù vậy, xem ra là người đó đã không thành công rồi.
Từ lúc xuân thời cho đến cuối đời, Cố Hoàng đế Norman vẫn luôn được sử sách ca tụng là trượng phu sủng độc nhất một thê, không có hậu cung cũng không có nhân tình.
- May mắn thay, đối tượng của cô ta là Norman bệ hạ, nên âm mưu đó đã bị chặn lại từ sớm. Nếu đó là vị vua đời trước, có lẽ kết quả đã khác. Nhưng khi các bệ hạ đến chất vấn động cơ của cô ta, bất ngờ thay, cô ta lại không hề giấu giếm gì mà nói ra toàn bộ sự tình...
A/N: 8h40, 11/12/2023
Disclaimer: Lý do tác giả hạn chế sử dụng địa danh thật là để tránh đụng chạm, và cả chủ đề tôn giáo trong bộ truyện này cũng chỉ là một sự sáng tạo hư cấu dựa trên dữ liệu thật vì mục đích xây dựng thế giới truyện. Tác giả không có ý định báng bổ hay xúc phạm bất cứ cá nhân, tổ chức, tôn giáo nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...