The Vampire Princess [np, Nữ Công, H]

- Hoàng đế bệ hạ, hoàng hậu nương nương, làm ơn, xin hãy giúp tiểu nữ hoàn thành vở kịch này...!

Norman và Ella tròn mắt nhìn người phụ nữ của tộc thiên thần đang quỳ rạp dưới đất trước mũi chân họ, rồi quay sang nhìn nhau, không khỏi cảm thấy có phần bối rối trước tình cảnh ngoài dự đoán này.

- Ngẩng đầu lên và giải thích đi. Ý ngươi là gì?

Người phụ nữ có được sự cho phép của Hoàng đế thì ngẩng đầu dậy, mái tóc dài màu đỏ tím magenta nổi bật loà xoà đằng trước mắt, che đi một khuôn mặt thuỳ mị dịu dàng ở phía sau.

- Thiên đế gửi tiểu nữ đến đây quả đúng là có ý định phá hoại tình cảm tốt đẹp giữa Bệ hạ và Nương nương, nhưng tiểu nữ thực ra đến là để cầu cứu...! Thỉnh cầu các bệ hạ...!

Dù cô đã bị kẻ khác gán tội chết, nhưng nhận ra được khả năng mê hoặc người khác của cô, Thiên đế đã nghĩ có thể lợi dụng điểm này để thực hiện mưu đồ hèn hạ của gã, liền ra lệnh cô xuống ma giới làm "khách". Nhưng dù sao thì cô cũng không phải là tay sai của gã có thể bắt làm gì thì làm. Cô là thiếp thất, sở hữu quyền được từ chối với tư cách là một người vợ đã thề chung thuỷ với chồng, nên cô đồng ý với gã chỉ khi gã thề sẽ không làm tổn hại đứa con của cả hai có với nhau. Nhưng điều kiện của cô sẽ chỉ được chấp thuận nếu cô thành công li gián đế hậu tộc Vampire và khiến cho hoàng hậu đến gặp gã.

- Nhưng nếu tiểu nữ thất bại quay về... thì tính mạng của tiểu nữ và con của tiểu nữ đều sẽ gặp nguy hiểm...! Tiểu nữ sẽ làm tất cả để bảo vệ đứa nhỏ, vậy nên... xin hãy giúp tiểu nữ đóng tròn vở kịch này!

Người phụ nhân lại một lần nữa dập đầu xuống đất, nỗi sợ hãi hiện lên rõ trên từng cái run rẩy thế nhưng vẫn không làm lu mờ vẻ quyết tâm và ngoan cường vô hình của cô ta.

- ...

Sau một lúc cân nhắc với chồng, Hoàng hậu Ella mới lên tiếng:

- Vở kịch này, ngươi muốn diễn thế nào?

Gương mặt của nữ thiên thần từ ngỡ ngàng không dám tin dần trở nên bừng sáng như vớ được cọng rơm cứu mạng.

***

- Ngày mai cô sẽ trở về thiên giới?

Người phụ nữ đứng trong vườn hoa nghe thấy tiếng của một nam nhân phát ra từ phía sau lưng thì quay người lại. Trên tay cô ôm một bó hoa calla lily tím vừa hái được.

- Vâng, đúng vậy, thưa ngài Frederick. Tiểu nữ đã rất tận hưởng ba năm qua. Tiểu nữ vô cùng cảm kích tấm lòng của các bệ hạ và đại nhân đây dành cho kẻ hèn mọn này.

Frederick giữ một khoảng cách nhất định so với vị trí của cô, nhưng lại dùng một ánh mắt phức tạp để nhìn cô. Người phụ nữ nghiêng nhẹ đầu, cười mỉm:

- Có việc gì sao ạ?

- Cô... Tất cả những việc này, đều là do cô tính kế mà xảy ra, không phải sao? Ngay cả việc Thiên đế phái cô xuống đây cũng là vì cô đã cố tình đưa cho hắn gợi ý, bằng cách cho hắn tự mình nghiệm qua khả năng của cô trước tiên.

- Ồ, tiểu nữ đã bị phát hiện mất rồi sao?

Nàng ta chỉ cười một cách thản nhiên, không hề có vẻ gì hối lỗi của một kẻ bị bắt quả tang nên có. Frederick trừng mắt kinh ngạc, rồi nghiến răng, nói:

- ... Tại sao cô lại không tìm sự giúp đỡ? Bọn ta còn có thể giúp cô trả thù kia. Cô rõ ràng là biết rõ... một khi vở kịch này của cô bị hắn phát hiện ra, thì cô khó mà thoát thân!

- Hoàng hậu nương nương đã đồng ý gặp mặt với Thiên đế. Hắn nhất định sẽ tiến hành xác lập lời thề với tiểu nữ. Khi tiểu nữ đã có được lời thề không thể bị phá vỡ, thì sau đó bị phát hiện hay không, cũng không còn quan trọng nữa. Tiểu nữ đã đạt được mục đích rồi.

- Cô...! Cô rõ ràng là có thể thêm vào điều kiện, khiến cho hắn không thể làm hại cô! Không lẽ... là chính cô cố tình muốn tìm chết sao?!

Trước lời chất vấn của Frederick, nàng thiên thần chỉ nhìn xuống bó hoa và nói:

- Tiểu nữ... đã làm một số chuyện, đối với bản thân giống như là một vết nhơ nhục nhã không thể xoá bỏ. Tiểu nữ... giờ đây không còn thiết sống với cơ thể bẩn thỉu này được nữa.

Frederick nhíu mày, lại thấy trong lòng cứ xuất hiện cảm giác gai gai khó chịu. Chuyện cũng đâu đến nỗi nào, vẫn còn có thể cứu vãn được kia mà... Cô ta thật sự phải đi đến bước đường cùng như vậy sao?

- "Cơ thể bẩn thỉu"? Cũng không phải là lỗi của cô khi cô dùng cơ thể mình để đàm phán mà? Ta không hiểu tại sao cô lại muốn chết chỉ vì điều đó!

- Ngài không cần phải hiểu. Nhưng với tiểu nữ, mỗi ngày trôi qua đều chỉ càng lúc càng cảm thấy kinh tởm bản thân mà thôi. Từ giây phút tiểu nữ hạ quyết tâm thực hiện kế sách này, tiểu nữ đã sớm định đoạt một cái kết cho mình rồi. Nếu như ngài thương xót tiểu nữ đến vậy, thì xin ngài, hãy lắng nghe thỉnh cầu cuối cùng của tiểu nữ...

- ...

Không hiểu sao, Frederick lúc này không còn sức lực nào để mà nói gì nữa, cổ họng nghẹn buốt giống như nuốt phải một mảnh xương.

***

- Ella!

Thiên đế gần như là đứng bật dậy khỏi ghế ngay khi vừa trông thấy bóng dáng của Ella bước tới. Ella dừng bước, cách một khoảng năm sải chân với Thiên đế và tao nhã nhún gối chào theo phép lịch sự.

- Thiên đế bệ hạ. Đã lâu rồi mới có dịp diện kiến ngài.


Tròng mắt của Thiên đế hết co rồi lại giãn. Gã cười, nụ cười không giấu được điên loạn trông đến là ám ảnh, hầu kết gã nhấp nhô, khó khăn thốt thành lời:

- Ta... Ta đã rất nhớ nàng...! Kể từ ngày dự lễ cưới của nàng, ta vẫn luôn hối hận vì sao lại không dứt khoát cướp nàng đi...! Bây giờ hắn ta... hắn ta ruồng bỏ nàng rồi đúng không? Ella, hãy đến bên ta, ta mới là người phù hợp với nàng, ta—

Ella thở dài một hơi, ghét bỏ chậc lưỡi, vẻ mặt biểu lộ thái độ phiền toái, khiến cho Thiên đế đứng sựng lại tại chỗ.

- Thiên đế, ta đến đây chỉ để nhắn ngài một vài điều: Ta yêu Norman. Đã, đang, và sẽ mãi mãi yêu một mình chàng ấy, không cần biết chàng ấy có còn yêu ta hay là không. Ngay cả khi chàng nạp thê thiếp khác đi nữa, ta cũng không có ý kiến gì. Ta là hoàng hậu của chàng, và ta sẽ dành trọn đời mình để làm vợ chàng. Thiên đế, ngài phải học cách buông tay đi thôi. Người phụ nữ mà ngài gửi đến đó đã thề trung với ngài, cô ta dù đã có lúc quyến rũ được chồng ta, nhưng cô ta vẫn không thể chịu nổi việc phản bội trượng phu của mình, vậy nên ta xin trao trả cô ta lại cho ngài. Cô ta là một nữ nhân thực sự tốt bụng, hi sinh tất cả vì người cô ấy yêu thương, vậy nên xin ngài hãy trân trọng cô ấy. Hãy trân trọng những người đang ở bên cạnh mình đi.

Hoàng hậu Ella dứt lời liền không nhìn lấy mặt Thiên đế thêm lần nào nữa. Cổng không gian mở ra đằng sau lưng. Cô xoay người lại, bước chân lạnh lùng tiến về phía cổng.

- Kh— Khoan đã...! Ella...! Nàng tính đi đâu?! Đừng đi! Quay lại bên ta...!! Ella!!!

Lúc Thiên đế thoát được ra khỏi bàng hoàng sau những lời cuối cùng của Ella mà vội vàng lao đến hòng bắt được cô lại thì đã không còn kịp. Cổng không gian đã nuốt chửng lấy cô, mang cô đi mất rồi.

Thiên đế ngây ngốc đứng đực ra như trời trồng. Không lâu sau thì không khỏi nổi cơn tức giận, rồi cho gọi người phụ nữ đó đến để đưa cho gã một lời giải thích. Nàng thiên thần quỳ trước ánh mắt băng lãnh của gã, gương mặt u tối của nàng đầy vẻ hối lỗi.

- Thì ra hoàng hậu ma cà rồng nghĩ như vậy sao... Thần thiếp không biết... Là lỗi của thần thiếp, mê hoặc hoàng đế là chưa đủ, mà còn phải phá huỷ tình cảm của hoàng hậu dành cho hoàng đế nữa... Thần thiếp có tội...! Thần thiếp thật đáng chết...!

Cô liên tục dập đầu xuống đất năm, bảy lần liền, đến nỗi trên trán trở nên rướm máu. Ngay cả như thế, Thiên đế vẫn chìm trong cơn giận của mình mà rít lên:

- Đúng... Đúng vậy... Đều tại vì ngươi! Tại sao bổn đế lại tin tưởng ngươi sẽ làm được việc chứ?! Ngươi đáng tội chết...!

Lúc này, một tia kim loại bỗng ánh lên, thu hút sự chú ý của Thiên đế. Gã ngờ vực nhìn xuống và thấy...

- Ngươi, ngươi cầm con dao đó để làm gì...?

- Thần thiếp cảm thấy hổ thẹn vì thất bại của chính mình... Nhưng lòng thành của thần thiếp là thật... Chỉ là lỗi do thần thiếp vô năng... không phân ưu được cho bệ hạ... Bây giờ... thần thiếp chỉ xin được lấy cái chết để tạ tội...!

Không để cho Thiên đế kịp thời ngăn cản, con dao găm trong tay cô đã ghim thẳng vào cổ họng của bản thân mình.

- Anastasha!!! Ngươi vì sao lại...!!??

Người phụ nữ với chiếc cổ bị đâm toạc đẫm máu chỉ nở một nụ cười rạng rỡ và thuần khiết. Thanh quản bị cắt đứt, cô không còn có thể thốt ra được gì, nhưng đôi môi vẫn run rẩy tạo ra khẩu hình:

"L... ou... ise..."

Người phụ nữ đã kiên trì với vai diễn của mình cho đến tận hơi thở cuối cùng.

.

.

.

- Thỉnh cầu cuối cùng của cô ta với thần, đó là chiếu cố con trai của cô nếu sau này có duyên gặp gỡ. Khi Louise mang điện hạ trở về ma giới, thần đã ngay lập tức nhận ra thằng bé đó chính là con của Anastasha. Tới tận bây giờ, cuộc đời khốn khổ của cô ta và thằng bé vẫn luôn làm cho thần thấy nghẹn họng. Cô ta không những không chọn báo thù cho những uất hận và tủi nhục hai mẹ con họ đã chịu, mà còn tự dồn bản thân vào con đường chết, đánh cược một ván, lấy mạng đổi mạng. Thần đã không hiểu lý do tại sao cô ta lại làm thế. Cô ta dường như không còn coi bản thân là một sinh mệnh đường hoàng nữa. Thần muốn cứu cô ta, nhưng lại không thể làm gì... Mãi đến sau này, khi đã chứng kiến qua nhiều câu chuyện, thấy qua đủ loại cảnh ngộ của thế gian, thần mới hiểu được cảm giác của Anastasha và phẩm cách của cô ấy.

- Bà ấy đã quá sức vị tha.

- Vị tha, bao dung, ẩn nhẫn, và là một người phụ nữ đức hạnh. Một khi giá trị đức hạnh đó bị tổn hại, cô ta sẽ mãi mãi sống trong tủi hổ và ám ảnh. Sau cùng, chỉ có cái chết mới giải thoát cô ấy khỏi mọi đau đớn và dằn vặt.

Mia lắng nghe xong câu chuyện thì cũng lâm vào trầm mặc, cặp mắt xanh lam suy tư nhìn ra mặt hồ tĩnh lặng lấp lánh những gợn sóng nhỏ lăn tăn.

- ... Con nghĩ là, thực ra ngay từ ban đầu đó vốn là kế hoạch trả thù của bà ấy rồi.

Frederick tròn mắt, dường như cũng ngộ ra được cùng một thứ.

- ... Đúng vậy. Bây giờ nhìn lại, đây quả thật là một màn báo thù. Cô ta biết con trai mình sẽ tìm ra được sự thật, sẽ đến ma giới, và sẽ đi trên con đường đối lập với Thiên đế. Chỉ là...

Frederick buồn bã thở dài.

Chỉ là bà đã lựa chọn không chứng kiến lấy màn báo thù này thôi.

Nét mặt của Mia giãn ra, như thể trong lòng đã gỡ bớt được một nỗi phiền muộn.

- Cảm ơn ông, con nghĩ được thông suốt rồi. Từ khi con lấy lại thân phận của mình, những người đó cũng không còn dám hó hé gì. Con nghĩ quả báo như vậy đã là một sự trả thù rồi. Nếu đi xa hơn thế này, ngược lại chịu thiệt thòi vẫn là con. Giờ đây con nắm quyền sinh sát, về sau mới bắt đầu định tội họ cũng không muộn.

- Bậc quân vương anh minh cần biết dùng người hơn là giết người vì tư thù. Suy nghĩ rất sáng suốt, thưa điện hạ.


- Cơ mà, hai vợ chồng đó rốt cuộc là đã phạm phải tội gì mà chịu lưu đày vĩnh viễn thế?

Mia chợt nhớ ra cô cũng chưa từng biết được tội của bọn họ là cái gì. Thế nhưng Frederick cũng ngớ người ra khi cô nhắc đến.

- Chuyện này... Thực ra lão thần cũng không biết. Vụ án này là một phiên xử kín do đích thân tiên đế bệ hạ chủ trì và tuyên án. Tiên đế cũng chỉ nói cho thần biết rằng tội trạng của bọn họ nếu được công khai thì sẽ đụng chạm đến thế lực khác, đem đến bất lợi về cho tộc ta. Điện hạ bây giờ là chủ nhân của cung điện, người có thể đi vào kho lưu trữ hoàng gia và tìm sổ ghi chép lịch sử xét xử. Năm đó là năm xxx, điện hạ lọc ra quyển II hoặc III, chắc sẽ nằm trong đó đấy.

- Cảm ơn ông nhiều! Thông tin hữu ích hơn con nghĩ! Vậy con đi trước nhé!

Mia vui vẻ đứng dậy khỏi ghế đá và vẫy tay chào ông.

- Điện hạ đi thong thả ạ.

Còn một mình Frederick ở lại với những ký xưa cũ quẩn quanh trong đầu. Nét ủ rũ mỏi mệt phủ trên dung nhan như khiến cho ông thêm phần già nua và cô đơn.

- Viễn cảnh mà cô mong muốn đang xảy ra rồi. Cô thấy sao hả, Anastasha...?

.

.

.

Mia gập lại quyển sổ ghi chép, đầu ngón tay ghì chặt xuống bìa sổ mà run rẩy, vẻ mặt lạnh đến cực điểm.

- Ta xin rút lại lời ban nãy. Bọn chúng... phải chịu trừng phạt ngay bây giờ!

Cô bước nhanh ra khỏi kho lưu trữ và cất tiếng gọi:

- Alex!

Ngay tức thì, thân ảnh của một chàng người sói xuất hiện và mừng rỡ ôm chầm lấy cô từ đằng sau.

- Chủ nhân! Alex đây!

- Chúng ta đi một chuyến đến nhân giới thôi. Em ghi nhớ lời ta, lát nữa chúng ta sẽ...

.

.

.

- Hửm? Ơ? Sao lại...

Nhân viên an ninh cúi đầu trông xuống dưới chân mình.

- ... có con chó lọt vào đây?

- Gâu!

Con chó to cũng nhìn hắn, mỏ há ra, chiếc lưỡi dài lè thè, rồi sủa một tiếng nhỏ. Trông dáng vẻ cũng không phải hằm hố dữ tợn gì cả, trái lại còn rất đáng yêu. Người nhân viên nén lại vào lòng cảm giác muốn đưa tay xoa đầu nó. Sự xuất hiện bất ngờ của nó liền thu hút nhiều ánh mắt của những nhân viên làm việc cùng tầng.

- Chà... Con husky này cũng đẹp phết ấy nhỉ?

Bỗng nhiên, có hai tên bảo vệ gác cửa bên ngoài hớt hải chạy vào.

- Nó chạy đi đâu rồi... —!? Ố! Kia! Đằng kia kìa! Anh gì ơi! Mau giữ con chó đó lại, đừng để nó chạy loạn!!

- Hả— Ồ, đ-được!

Hắn nghe thế thì liền quỳ gối xuống, hai tay giữ vào thân của con chó, cố định nó ở một chỗ. Con chó thấy mình bị người ta ghim lại liền cố vùng vẫy thoát ra, nhưng lại không đọ được sức người bèn bất lực khuất phục. Hai bảo vệ gác cổng cuối cùng cũng bắt kịp tới, hơi thở hổn hển.

- Chạy nhanh khiếp...! Mi đánh hơi thấy cái gì ở trong này hay sao mà chạy lạc vào tận đây thế? Chủ của mi chắc là không có ở đây đâu!


Tên gác cổng còn lại thì giải thích cho người nhân viên trực bên trong chuyện gì đã xảy ra:

- Ban nãy con chó này không biết từ đâu ra tự nhiên xông thẳng vào, chạy mà ai cũng không bắt kịp luôn. Nãy cũng không thấy ai là chủ của nó đến hỏi nữa. Thật là tình, không biết phải chó của khách quý nào của ngài chủ tịch không...

- Vậy hai người tạm thời ở đây canh nó, để tôi liên lạc với bên trên xem nên xử lí thế nào.

- Ok, nhờ anh đấy.

Người nhân viên bấm vào bộ đàm rồi nói qua về sự cố chó lạc vào toà nhà. Thế rồi một lúc sau, hắn cũng trợn mắt ngạc nhiên. Hắn quay sang nói với hai tên gác cổng:

- Chủ... chủ tịch sắp xuống đây...!

- Gì cơ?!

Chẳng mấy chốc, cửa thang máy ở tầng trệt mở ra. Vị chủ tịch tập đoàn vừa bước ra ngoài liền có một tràng tiếng chào vang lên. Người đàn ông đi đến chỗ ba nhân viên an ninh đang giữ chú chó husky nọ.

- Làm tốt lắm. Con chó này ta vừa mới nhận nuôi được vài hôm. Nay ta sai người dắt nó ra đi dạo, thế mà người chăm sóc nó không cẩn thận đã để lạc mất. Cũng may nó là một con chó thông minh, biết đường chạy vào đây tìm chủ cơ.

- Ra là chó cưng của ngài chủ tịch ạ!

- Được rồi, giao nó lại cho ta, còn các anh mau quay lại vị trí của mình đi.

Những nhân viên nghe lệnh của sếp lớn liền để lại con chó husky cho ông ta, sau đó cung kính chào rồi thoái lui về nơi trực gác. Chú chó nhìn lên vị chủ tịch nọ, lại chỉ sủa một tiếng thân thiện, giống như là một lời chào vậy. Ông ta cười ha hả, tay đặt lên đầu nó xoa xoa:

- Cún ngoan! Theo ta lên văn phòng nhé!

- Gâu!

Khi ông ta lên đến tầng cao nhất và vào trong văn phòng của mình cùng với chú chó thì liền lập tức rút điện thoại ra và gọi vào số của ai đó. Lúc đầu dây bên kia bắt máy, còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông đã phấn khích reo lên:

- Bà nó à! Mau qua đây mà xem tôi tìm được gì này!

- [Cái gì mà thấy ông nó vui thế? Nói đại đi, tôi còn đang bận!]

- Đã bảo là qua xem đi mà! Phải thấy tận mắt bà mới hiểu ý tôi!

- [Aizz...! Được rồi được rồi, tôi qua liền!]

Một lúc sau, cửa phòng của người đàn ông được mở ra, lộ diện bóng dáng của một người phụ nữ trung niên trạc tuổi với mái tóc xoăn tít cổ điển. Vẻ mặt bà cau có, rõ ràng là thấy ông ta thật phiền phức.

- Có chuyện gì mà—

Nhưng rồi, khi ánh mắt bà ta đụng phải con chó trắng đang đứng đó với ông ta, đôi đồng tử của bà cũng co rút lại.

- Đ-Đây là...! Tại sao... thứ như vậy lại ở đây?!

- Không ngờ tới phải không! Cứ tưởng chúng đã tuyệt chủng rồi, ai mà ngờ vẫn còn một con đang sống nhăn thế này! Lại còn tự chui đầu vào rọ mới hay chứ!

- Ông nhớ không?! Lúc đó bọn bẫy thú có báo cáo là con sói con đã xổng chuồng! Chắc nó chính là cái con đã trốn được năm đó đấy ông! Thế giờ làm sao? Nó đã có chủ chưa đấy?

- Hừ, mặc kệ nó có chủ hay không! Thấy nó còn chưa bị thiến này! Chúng ta giữ nó lại, rồi tìm cho nó một con cái để chúng phối giống đi! Chó lai ma thú sói, đem bán chúng cho cả thị trường nhân giới lẫn ma giới, chắc chắn sẽ thu được một món hời!

- Được! Để tôi liên lạc lại với bọn buôn thú—

- Ra là các ngươi sao?

Cặp vợ chồng đang trong trạng thái phấn khích vì khi không lại bắt được vàng bỗng nhiên cứng đờ người. Giọng của ai nói đấy? Trong phòng này làm gì có ai ngoài bọn họ?

- Là... ảo giác thôi nhỉ, ông nó? Hay là ông bị kẻ nào theo dõi đấy?!

- Tôi thề, trong phòng tôi không có bị cài cắm thiết bị gì đâu đấy!

- Nhưng mà tôi vừa nãy rõ ràng là nghe thấy có giọng thanh niên mà! Ông cũng nghe—

- Khỏi tìm nữa. Nhìn xuống đây này. Là ta nói đó.

Theo phương hướng của giọng nói, hai người họ cúi đầu nhìn xuống... con chó.

- Chào, bọn buôn lậu ma thú. Bao nhiêu năm trôi qua vẫn không giúp cho các ngươi hoàn lương nổi miếng nào nhỉ. Món nợ bắt bán cả nhà ta, hại chết cha mẹ ta, bây giờ nên tính thế nào đây?

- Ngươi...! Ngươi đúng là con sói con năm đó...!!

Người đàn ông chấn kinh thốt lên khi thấy "con chó husky" đang mở miệng nói chuyện.

- Không cần phải ngạc nhiên như vậy. Các ngươi không nghĩ đến chuyện sẽ có ngày ta tìm tới các ngươi để báo thù sao? Bổn sói chính là... thần thú đấy.

Con sói có bộ lông trắng như tuyết, sau một lúc lâu diễn thành một con chó ngây thơ vô hại, bây giờ mới bắt đầu nhe nanh giương vuốt, cặp mắt vàng kim sắc lẹm găm vào con mồi, cùng tiếng gầm gừ đầy uy lực phát ra từ cổ họng nó có thể doạ sợ bất kỳ kẻ nào thức thời.


- T-Thần... Thần thú...??!

Người đàn bà khiếp đảm. Bà ta đánh mắt sang nhìn lão chồng, khuyên nhủ:

- Chúng ta... đánh không lại nó đâu ông ơi...! Chạy... Mau chạy...!

Ông ta vẫn cố chấp:

- B-Bà sợ cái gì chứ...! Chúng ta đường đường là ma cà rồng cấp A, sao phải sợ đánh không thắng nổi một con ma thú?!

- Tôi mặc kệ ông! Tự lo đi! Tôi không liên quan tới chuyện này!

Bà ta dứt khoát ném lại quả bom nổ chậm cho ông chồng rồi chạy về phía cửa. Thế nhưng khi đẩy cửa ra, bà phát hiện ra cái cửa vẫn đóng im lìm, dùng bao nhiêu sức vẫn không mở được.

- Khỏi cần phí sức. Ngươi không chạy được đâu.

Lần này, là một giọng nói khác đột nhiên vang lên từ trong hư không. Không phải của con sói, mà là của một cô gái.

Giọng nói này quen lắm. Nói đúng hơn là, khó mà nhận không quen.

Người đàn bà sợ hãi quay đầu lại, liền thấy người đàn ông cũng đứng chết trân tại chỗ, mặt cắt không còn một giọt máu nhìn về phía bàn làm việc của mình, nơi một cô gái trẻ đang tiêu sái ngồi trên ghế chủ tịch, phong thái chủ nhân tản mạn khắp người.

- Công... Công chúa điện hạ...

- Thấy ta còn không mau quỳ xuống?

Cô gái vừa dứt lời, đầu gối của hai vợ chồng liền dập mạnh một cú xuống đất. Tiếng xương đầu gối bị dập gãy kêu lên răng rắc, giòn tan.

Dẫu thế, bọn họ vẫn phải cố mà nín vào cơn đau muốn la làng la xóm vào trong cổ họng để còn hành lễ với cô gái:

- Tiện thần... tham kiến công chúa điện hạ giá lâm...!

Mia trừng đôi mắt lạnh như băng hàn nhìn xuống những kẻ hèn hạ đang quỳ trước mặt mình.

- Chắc các ngươi cũng hiểu là ta không cần nghe giải thích đâu nhỉ?

- Điện hạ... Xin tha mạng cho chúng thần...! Chúng thần thề sẽ không tái phạm nữa đâu ạ— Á!!!

Người đàn ông mếu máo ngước đầu lên xin được tha thứ, nhưng rồi có một mảnh pha lê lao vọt tới, đâm xuyên qua một bên tai gã rồi cắm thẳng lên cửa phòng. Cái tai rách toé máu, nhỏ lõng tõng xuống đất thành vũng.

- Nếu tai của các ngươi ở trên đầu chỉ để làm cảnh, chi bằng cắt hết đi cho khỏi bị mang tiếng là thịt thừa. Ta nói đúng không hả, Corbert, Bell?

- Điện hạ tha mạng...!! Điện hạ tha mạng...!!!

Người đàn bà tái mét mặt mày khi thấy tai của chồng mình bị cắt rách bươm, lúc này mới dập đầu lạy liên tục.

Mia hừ lạnh trước bộ dạng hèn mọn của đôi vợ chồng xảo quyệt. Vài năm trước bọn chúng cũng dập đầu tạ tội với cô y như thế này. Để rồi sao? Vẫn chứng nào tật nấy.

- Alex. Đút cho chúng huyết đan của ta đi.

- Dạ, chủ nhân!

Theo lệnh của Mia, thân sói của Alexander phát sáng lên, từ trong ánh sáng dần dần hiện ra nhân dạng là một chàng trai cao lớn anh tuấn. Chàng thanh niên tóc trắng móc ra khỏi túi quần hai viên nén từ máu của Mia, sau đó đi đến, bóp má của Corbert và Bell cho răng tách mở ra, rồi thô bạo nhét viên đan vào sâu trong họng chúng, để chúng phải nuốt, không cho có cơ hội nhè ra. Chúng bị ép nuốt xong thì theo phản xạ mà ho sặc sụa.

- Để ta xem khế ước nô lệ này có trị được các ngươi không. Bất quá, nếu vẫn không trị được, thì lần tới đừng hỏi tại sao kẻ khác được ngồi lên chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Feralaviere này, còn các ngươi lại chuyển sang ngồi tù. Quá tam ba bận, tự biết đường mà hành xử đi. Cơ mà trước đó thì, Alex, hai kẻ này em muốn cắn muốn xé thế nào tuỳ em chơi đấy, miễn chừa cho chúng một hơi thở là được.

Mắt vàng của Alexander sáng rỡ lên trước khi một tia khát máu ánh lên trong đáy mắt:

- Cảm ơn chủ nhân! Vừa hay, răng của Alex cũng ngứa bữa giờ rồi!

Chàng trai hoá lại thành dạng sói của mình, lần này không hề che giấu dáng vẻ hung tợn của một con thú săn mồi nguy hiểm nữa.

- A... Đừng tới đây...! Không...!!!!! Á!!!!!!!!

Mia lười nhác ngáp ngắn ngáp dài trước cảnh máu thịt tung toé.

Cô thấy mình cũng quá là vị tha rồi. Thật là phiền não mà.






A/N: 9h07, 11/12/2023

Viết pỏn thì người ta vô bú lấy bú để, văn xoay quanh tuyến tình cảm của nhân vật thì flop, văn đào sâu vào nhân vật cũng flop, văn bổ sung bối cảnh còn flop lòi mu hơn, mà không viết bối cảnh thì sợ thành truyện ngôn tình não tàn không có đủ chiều sâu, nhưng viết rồi thì thực ra cũng chẳng ai quan tâm. Chỉ trách tác giả ngu ngục cũng chỉ biết viết xàm lờ thôi chứ hay ho gì, tự đọc còn thấy buồn ngủ huống chi là độc giả.

Riết muốn drop truyện để viết truyện mới luôn cho rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận