Bước xuống sân khấu, vừa lúc Giản Ninh cùng Quản Tinh Địch đi tới và nói:
“Đàn anh Kỷ đối với cậu thật tốt quá đi, còn tự mình dẫn cậu đi giới thiệu với các ông lớn nữa”.
“Hai người có phải là có gian tình gì không, thành thật khai báo!”
Minh Dao biết tất cả nhất cử nhất động hiện giờ của mình đều nằm dưới mi mắt của Kỳ Tự, thấp giọng nói:
“Tụi mình nhìn giống có gian tình gì lắm sao, lại nói! ”
Minh Dao liếc nhìn Kỷ Mộc Dương ở phía xa:
“Anh ấy cũng không phải món ăn của mình”.
Minh Dao hâm mộ Kỷ Mộc Dương, nhưng là hâm mộ đối với sự nghiệp của anh ấy chứ không có ý gì khác.
Đang nói thì sau lưng vang lên giọng của ai đó.
“Nhìn không ra đó nha Minh Dao, ngay cả đàn anh Kỷ cũng xử lý được, hay là dạy chúng tôi với, cô đã làm thế nào đấy”.
Là Trần Dung cùng tập thể âm dương quái khí của cô ta.
Thật ra lúc mới bước vào quán bar Minh Dao đã nhìn thấy Trần Dung, chỉ là lười phải đối mặt với cô ả nên vẫn luôn đứng cách khá xa.
Không nghĩ rằng cô ta lại tự mình tìm tới đây.
Giản Ninh trợn mắt:
“Đừng có mà ghen tị, loại nhân duyên tốt như vậy cô có muốn hâm mộ cũng không được đâu”.
“Cũng phải”.
Trần Dung cười đầy ẩn ý:
“Rốt cuộc đôi hoa tai hơn hai chục ngàn nói đến là đến, nhất định cũng là do nhân duyên tốt nhỉ”.
Khoa diễn xuất là một nơi rất thực tế, vừa xét giá trị nhan sắc vừa đua gia đình, đua bối cảnh.
Minh Dao chưa bao giờ tiết lộ ra bên ngoài rằng cô là con gái của ảnh hậu nổi đình nổi đám Giang Mẫn Nguyệt, là ngôi sao thế hệ thứ 2.
Mọi người chỉ biết cô là gia đình đơn thân, cha mất sớm, hơn nữa thường ngày cũng không dùng đồ hiệu, cho nên đều cho rằng cô là con nhà có mức tiêu dùng trung bình.
Đều là người trong ngành giải trí phức tạp, lời nói trà dư tửu hậu của Trần Dung có ẩn ý gì, dùng mông nghĩ cũng biết.
Quản Tinh Địch không vui nói:
“Cô muốn đàn anh Kỷ đề cử thì đi tìm anh ấy đi, cùng Minh Dao nói nhảm cái gì”.
“Tôi mà cần đề cử sao”.
Trần Dung khinh thường chế nhạo:
“Tôi là dựa vào thực lực”.
“Thực lực gì?”
Minh Dao đột nhiên lên tiếng:
“Ngủ với đàn ông gọi là thực lực sao?”
Có lẽ không ngờ được Minh Dao lại nói ra lời như vậy, Trần Dung sững sờ vài giây mới hạ giọng mắng cô:
“Cô nói bậy gì đó?”.
“Trần thiếu gia mà bây giờ cô đang tự hào, là tôi không cần mới tới phiên cô, chắc là cô chưa quên chứ? Cái gì mà không nhiễm một hạt bụi trần? Nếu đã không cùng chí hướng thì khó lòng hợp tác, về sau chúng ta có thể giữ khoảng cách một chút được không? Tôi không muốn cùng cô diễn tới diễn lui, thật là phiền mà”.
Lời nói của Minh Dao rất thẳng thắn và gay gắt, mặc dù giọng nói của cô không lớn nhưng vẫn có một vài người nhìn qua đây.
Trần Dung sĩ diện, bị chế nhạo đến mức bốc hoả, nhưng trong trường hợp này lại không thể xé mặt mà cãi nhau với Minh Dao, vội vàng đẩy Minh Dao ra —
“Đồ điên, tránh ra”.
Sau đó nghênh ngang rời đi.
Minh Dao bị cô ta đẩy lảo đảo lùi 2 bước, vẫn là nhờ Quản Tinh Địch đỡ mới không té ngã.
“……Ơ, con nhỏ này có phải là bị chứng nóng nảy không?”
Giản Ninh không nói nên lời.
Minh Dao khó chịu nhất với loại người nói không được thì động thủ.
Cô cũng rất tức giận, nhưng đây là tiệc sinh nhật của Kỷ Mộc Dương, cô không thể làm cho nơi này gà bay chó sủa được.
Huống hồ người ta còn vừa mới long trọng giới thiệu cô.
Nhịn rồi lại nhịn, Minh Dao nghẹn một bụng tức, không thèm để ý đến Trần Dung nữa, lúc xoay người lại tầm mắt vô tình đảo qua tầng 2.
Chỗ Kỳ Tự đang đứng.
Anh đang lười biếng dựa nhẹ vào tay vịn cầu thang ở tầng 2.
Cũng đang nhìn cô.
Thậm chí trên mặt còn mang theo vẻ hứng thú xem mấy cô nàng đánh nhau.
Minh Dao:
“……….
”
Nhìn cái gì mà nhìn, có thể có một chút đồng tình không hả? Tốt xấu gì tôi cũng là thế thân bạch nguyệt quang của anh, cứ xem như là nể tình gương mặt giống nhau này mà đến giúp tôi tìm một chỗ đứng đi chứ.
Minh Dao càng nghĩ càng cảm thấy đây mới là đạo lý.
Cô không thể làm gì Trần Dung, nhưng chỉ cần Kỳ Tự cùng Tưởng Vũ Hách tuỳ tiện nói một câu là có thể dễ dàng trị được cái người bán nam bán nữ kia.
Ngay lập tức Minh Dao gửi cho Kỳ Tự một tin nhắn ấm ức.
[Cô ta đẩy em]
Kỳ Tự nhận được tin nhắn thì khoé môi nhẹ cong lên.
Lời ít ý nhiều trả lời cô —
“Anh chỉ ra mặt cho bạn gái mình thôi”.
Minh Dao:
“……….
”
Lúc Minh Dao ngẩng đầu lên vì muốn quan sát biểu hiện của Kỳ Tự khi gửi tin nhắn này, người đàn ông đã biến mất nơi lầu 2 tối tăm.
“Còn bạn gái, đừng có tưởng bở”.
Minh Dao lẩm bẩm xong thì cất điện thoại vào, vốn dĩ cho rằng những lời này của Kỳ Tự là muốn chiếm tiện nghi cô, nhưng sau đó nghĩ lại thì cảm thấy không đúng.
Có phải người đàn ông này đang ám chỉ điều gì đó sâu xa hơn không?
Người ta chỉ ra mặt cho bạn gái của mình.
Có phải là đang nói Minh Dao không, thôi đừng nghĩ, mày chỉ là thế thân, mày không xứng.
Minh Dao không biết và cũng lười phải đi phân tích.
Không giúp thì thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...