Thế Thân Không Dễ Làm


Không khí có chút vi diệu.

Tuy nói chuyện này cũng không phải là chuyện to lớn gì, mình và Kỳ Tự cũng chỉ là bạn bè, lại không phải thật sự là dạng quan hệ giống Lâm Vân Vân và Cố Viễn.

Ít nhất trước mắt là không phải.

Nhưng Minh Dao có cảm giác tội lỗi giống như mình đang đi lừa gạt tình cảm người khác vậy.

Kỷ Mộc Dương hoàn toàn không chú ý đến sự khác thường của Minh Dao, ngược lại anh ta còn chủ động chào hỏi Kỳ Tự:
“Kỳ tổng anh mau vào đi, Tưởng tổng đang đợi anh trong đó, em cùng đàn em ra ngoài mua một chút đồ rồi sẽ về liền”.

“Vậy à”.

Tầm mắt của Kỳ Tự như gần như xa đảo trên người Minh Dao vài giây:
“Đàn em?”
Minh Dao như muốn ngừng thở.

Vậy mà Kỷ Mộc Dương còn đặc biệt nhiệt tình giới thiệu:
“Đúng vậy, nhỏ hơn em 2 tuổi, Minh Dao, đây là Kỳ tổng, em chào hỏi anh ấy đi”.

Minh Dao:
“……….


Có thể cho tôi vui vẻ một chút không TvT
Không để cho Minh Dao nói ra câu chào hỏi ngượng ngùng này, Kỳ Tự lạnh nhạt nói:

“Không cần, không làm phiền 2 người nữa”.

Nói xong, anh liền nhấc chân bước vào quán bar.

Tâm trạng thật sự rất tốt cho nên Kỷ Mộc Dương cũng không để ý nữa, kéo Minh Dao vào thang máy, vui đùa nói:
“Sao trông em căng thẳng vậy?”
“Có sao”
Minh Dao tìm cớ:
“Có thể là gặp quá nhiều ông lớn, có chút không biết phải làm sao đó mà”.

Kỷ Mộc Dương ra vẻ hiểu biết:
“Đừng khẩn trương, đợi lát nữa quay lại anh dẫn em đi chào hỏi mấy vị đạo diễn một chút”.

Còn……….

còn muốn quay lại?
Minh Dao gục đầu xuống.

Đã đụng phải Kỳ Tự chính diện rồi, có quay lại hay không hình như cũng không có ý nghĩa gì.

Minh Dao đang cân nhắc đợi lát nữa phải giải thích với Kỳ Tự vì sao mình đang uống nước ấm chuẩn bị đi ngủ lại đổi thành xuất hiện tại đây, giọng nói của Kỷ Mộc Dương thình lình vang lên bên tai:
“Nghe nói phim mới của Tống đạo đã chỉ định nữ số 2 là em?”
Suy nghĩ của Minh Dao bị đánh gãy đột ngột, hoàn hồn nói:
“Còn chưa hoàn toàn chắc chắn, em còn phải đi quay thử lại mới biết được kết quả”.

“À”.

Kỷ Mộc Dương cầm 2 hai chai soda mua từ cửa hàng tiện lợi ven đường ở dưới lầu:
“Cố lên, hy vọng đến lúc đó chúng ta có thể hợp tác”.

Minh Dao sửng sốt, bất động vài giây, không thể tin được hỏi:
“Anh…….

anh là Cố Viễn sao?”
Kỷ Mộc Dương cười, xem như ngầm xác nhận:
“Còn chưa có thông báo chính thức, em phải giữ bí mật”.

Minh Dao:
“……….


Đàn anh dịu dàng vậy mà lại muốn diễn vai tra nam kia!
Nhưng Minh Dao nghĩ ra chuyện gì đó càng cảm thấy xấu hổ hơn.

Nếu lúc đó vai diễn Lâm Vân Vân là cô, vậy những tình tiết khó nói kia chẳng phải là sẽ cùng Kỷ Mộc Dương……
Hỉnh ảnh chợt loé lên.


Minh Dao lập tức xấu hổ đến da đầu tê dại.

Tuy rằng đều là diễn viên, những cảnh quay như thế này thường sẽ lợi dụng góc máy, nhưng khi nghĩ đến việc phải quay với đàn anh mà cô coi như thần tượng, Minh Dao vẫn có chút không thể tiếp thu.

Kỷ Mộc Dương không biết Minh Dao đang nghĩ mấy chuyện này, anh ta vặn chai soda trong tay và đưa cho cô:
“Đi thôi”.

Minh Dao chậm rì rì đi theo ở phía sau, còn đang rối rắm suy nghĩ có nên quay lại hay không thì điện thoại vang lên.

[Phòng Vip 1, lại đây nói chuyện]
Minh Dao:
“……….


Công cụ người cuối cùng cũng bắt đầu hỏi tội mình.

Quên đi, cứ quay lại vậy, mọi chuyện cũng cần đối mặt để giải quyết.

Trở lại quán bar cùng Kỷ Mộc Dương, không khí tại đây đang rất vui nhộn, còn có mấy ca sĩ quen thuộc hát trên sân khấu để tăng thêm phần náo nhiệt, Quản Tinh Địch và Giản Ninh nhìn đến Minh Dao với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi:
“Không phải cậu đau bụng nên về rồi sao?”
Minh Dao âm thầm tìm phòng Vip 1, thất thần đáp:
“Mới ra cửa thì hết đau”.

“……….


Rất mau cô đã tìm được chỗ mà Kỳ Tự nói, Minh Dao bình tĩnh nói với hai cô bạn thân của mình:
“Mình đi toilet, quay lại liền”.

Giản Ninh:
“Nhanh lên, một lát nữa còn cắt bánh kem”.

Cũng may là ánh đèn chỗ này không sáng lắm, sự chú ý của những người ở đây đều đổ dồn vào Kỷ Mộc Dương, không ai phát hiện Minh Dao đã lẻn lên tầng 2 từ cầu thang.


Cửa phòng Vip 1, Minh Dao ấp ủ cảm xúc, hít sâu một hơi.

Đẩy cửa ra.

Trong phòng tràn ngập khói thuốc mờ ảo, hai người đàn ông đang ngồi nói chuyện trên ghế sofa, thấy cô bước vào tầm mắt đều rơi xuống.

Tưởng Vũ Hách nhìn thấy cô bỗng dưng cười:
“Minh tiểu thư? Đi nhầm chỗ rồi”.

“Không nhầm”.

Kỳ Tự gạt tàn thuốc, nhìn Minh Dao nói:
“Vào đi”.

Tưởng Vũ Hách có chút kinh ngạc, xoay đầu, nhìn Kỳ Tự với ánh mắt đầy ẩn ý.

Kỳ Tự lại nói:
“Cậu ra ngoài trước đi, tôi có chuyện nói với cô ấy”.

Tưởng Vũ Hách là người thấu đáo, lập tức hiểu chuyện đứng dậy rời đi:
“Được rồi, từ từ nói, không cần vội”.

Trong phòng chỉ còn 2 người Kỳ Tự và Minh Dao.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui