The Monarchical Song - Huyền Ca Vương Quyền

Please vote, comment, share if you think it is deserved. Thanks
Bon weekend,
JK
Ps: đây không phải chap cuối. Thường thì theo thông lệ, chapter cuối sẽ được ghi là The last chapter và cuối chap sẽ có 'The end' nhé reader.
____________________________________________________________
[TMS]
Nàng đứng bật dậy kéo lại áo, nàng ném lõi giấy về phía hắn.
- - Làm đi hoặc là chết ! – hắn cầm lấy đề thi thứ 2 lên cùng giấy bút để sẵn để làm. Hắn có thể cảm nhận ánh mắt căm phẫn của nàng, nàng muốn giết hắn, chỉ cần hắn sơ suất, nàng chắc chắn sẽ giết hắn. Hắn biết Dolenza đã nảy sinh tình cảm với hắn, đôi mắt nàng không bao giờ nói dối. Song sự tôn sùng nàng dành cho Ara, nàng yêu tên hoàng tử ấy và điều đó đã trở thành một điều tất yếu. Tất yếu đến mức Dolenza sẵn sàng gạt bỏ bất cứ thứ gì, bất cứ kẻ nào cản đường. Hắn biết Dolenza sẽ giết hắn, hắn chỉ có thể lựa chọn giữa việc hoặc lấy được nàng làm vợ hoặc sẽ bị nàng giết…
Dolenza ngồi trên ngai đá trong gian phòng của mình, đối diện là Aragon đang hoàn thành đề thi thứ 2 của hắn. Nàng có cảm giác thời gian nãy giờ trôi qua khá phí hoài vì xét về thực lự, Aragon sẽ vượt qua đề thi thứ 2 về chiến thuật, chính trị và quân lực. Nó sẽ không thể làm khó dễ hắ nngay cả khi chính nàng là người ra đề. Nàng biết quá rõ Aragon, nàng biết hắn nhuẫn nhuyễn về cách dụng binh, kế sách tấn công, nàng rõ thông minh thế nào, sắc sảo ra sao. Hắn luôn tính toán cách để có được thứ hắn muốn và đáng sợ hơn, hắn sẽ không bỏ cuộc để có được điều đó. Nàng sợ hãi mình sẽ thua trận, càng nhìn hắn nàng càng lo sợ, Dolenza siết chặt tay mình lại : “ Dolenza, hãy bình tĩnh , Ta là Nữ Hoàng, Ta có quyền quyết định điều đó !”
Nàng quyết định sẽ tiếp tục xem đáp án của những thí sinh khác. Nàng xếp toàn bộ lõi giấy ra bàn, nhìn qua những câu trả lời đầu tiên, ngoài câu trả lời của Zerra, nàng cảm thấy thất vọng với những câu trả lời còn lại. Không phải vì họ không đủ thông minh, hiểu biết về Luxephin, chỉ là rất ít trong số đó chú ý đến giá trị của tình yêu. Nếu Ara là có ở đây, hẳn chàng sẽ biết phải trả lời như thế nào.
Cho câu hỏi thứ hai :
Địa vị là thứ ngăn định phẩm giá, quyền lực của người sở hữu, cấp vị càng cao, càng được trọng vọng.
Sự sản là vật chất, tiền vàng làm đất nước phồn vinh, là nền tảng lợi tức và ấm no.
Quân lực là thần giữa cửa, mang lại hòa bình, sức mạnh và giàu sang trong tương lại.
Tình yêu là thứ mang lại hơi thở cho tâm hồn và cuộc sống.
Thứ gì là thứ bản thân sẽ xem quan trọng hơn cả mạng sống ?
Có rất nhiều câu trả lời, lãnh chúa thành Simbength lựa chọn sự sản cho câu trả lời của mình và hứa hẹn sẽ dành cho nàng cuộc sống sang giàu sung sướng và lời thề trung thành dành cho Lupasthoen vì với lãnh chúa danh dự, sự nổi tiếng quan trọng hơn rất nhiều. Chiến binh của vùng Berlna chọn quyền lực để thống trị. Và rất nhiều câu trả lời khác nhau như quân lực, địa vị.
Tình yêu
Là dũng khí để đạt được những thứ xa hơn. Khi những điều ước bản thân thỏa nguyện, sức mạnh mới có thể phát huy. Đó là lý do Ta ờ đây và cầu hôn nàng, Vocardo của Lupasthoen. Vì Ta yêu nàng.
Đó là câu trả lời gần với thứ nàng mong muốn nhất. Nàng dò tên trên và nhận ra Zerra là người đã viết câu trả lời đó. Zerra sao ? Bàn tay nàng run rẩy đặt trên cuộn giấy da, có lẽ nào Zerra là người nàng cần tìm, có lý nào đó là Ara của nàng. Khuôn mặt của Zerra lướt qua suy nghĩ nàng. Cả người nàng run lên, nàng hoang mang giữa muôn vàn suy nghĩ. Nàng gạt phăng tất cả lõi giấy khác đi và tìm câu trả lời thứ 3 cho trong lõi giấy của Zerra.
Câu hỏi thứ ba, chỉ vỏn vẹn một đoạn ngắn:
“Nếu đại dương thay màu đen đỏ
Nếu cánh hồng hóa sắc vàng nâu
Nếu quyền lực nhuốm màu mệt mỏi
Nếu sự sản hóa bước cơ hàn”
Không có câu trả lời cho câu hỏi đó.
Tại sao vậy, là do Zerra không biết được hay còn lý do gì khác. Aragon nhìn nàng, nàng run rẩy và nhìn đâm đâm vào lõi giấy khi gạt bỏ tất cả những câu trả lời khác. Nàng đứng bật dậy đi qua đi lại, tay siết chặt lõi giấy nhưng đang dằn xéo suy nghĩ rất dữ dội. Và rồi hắn thấy ánh mắt nàng đanh lại như đã quyết định điều gì, nàng quay người đi nhìn vào lõi giấy lần nữa và tiến về phía cửa:
- Lính canh.. – nàng gọi, song trước khi nàng có thể buông lời thì một bàn tay đã bịt miệng nàng không cho nàng nói. Một vòng tay vòng qua thắt eo nàng và giữ chặt lấy nàng không cho nàng có cơ hội

- Nàng định làm gì vậy ? Nàng định cho gọi ai ! – nàng nghe chất giọng chen với sự đay nghiến kiềm nén vang lên sát tai mình. Nàng bực dọc và ra sức đẩy hắn ra khi bắn cho hắn ánh nhìn đầy hằn học như thể đang cảnh cáo hắn.
- Trước khi Ta giết chết ngươi thì liệu hồn mà buông ra !
- Là Zerra đúng chứ ! – hắn đẩy nàng vào sát tường, đặt hai tay lên tường và giữ nàng ở giữa.
- Phải, Ta cần gặp Zerra, ngay bây giờ ! – nàng đứng thẳng dậy và đáp lại bằng sự nôn nóng khi nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi đồng tử đỏ như quả cầu lửa kia không hiểu sao lại cho nàng thấy bên cạnh sự phẫn nộ và chiếm hữu kia lại đan xen với cả nỗi sợ hãi của sự cô đơn, trống trãi. Như thể hắn sợ mất nàng, nàng chợt nhìn thấy ánh mắt của Ara cái ngày mà nàng suýt chút được Raphel cứu thoát khỏi địa ngục. Và điều đó làm tim nàng thắt lại, Ara yêu nàng nhưng không hề biết và vì tình yêu đó hắn trở nên chiếm hữu và sợ nàng chạy trốn.
Sự nôn nóng vội vã của nàng chùn xuống, ánh mắt gay gắt của nàng dịu đi. Nàng nhìn đôi mắt của hắn và bỗng chốc như nhìn thấu được tình cảm của hắn. Aragon đã yêu nàng, Dolenza đoan chắc. Nhưng vì sao tình yêu của hắn lại làm nàng thấy khổ sở khi dứt bỏ như thế, tại sao nàng không thấy dễ dàng gạt bỏ như nàng đã làm với những gã đàn ông khác.
Vì hắn đã cứu nàng ư ? Hay vì nàng bị sự tài trí của hắn cuốn hút ? Hay vì hắn là hoàng tử của Corodo ? Hay là vì cách cầu hôn dị thường của hắn ?
Trong phút chốc, Ara, Zerra và Aragon như trở thành hai luồng lửa quệnh lấy nhau, cấu xé lấy tâm trí nàng làm nàng muốn phát điên lên. Sự bất lực nhất chìm nàng, nàng không thể khống chế con tim mình lại không biết đặt nó ở đó là đúng là sai. Nàng cụp mắt xuống, một cơn choáng váng lướt qua đầu nàng và sắc mặt nàng trở nên xanh xao. Aragon quặn thắt lòng khi nhìn thấy sự mệt mỏi, đau khổ dằn xé lấy nàng dù rằng hắn không chắc chắn lý do cho nỗi đau sâu sắc đó là gì mà chỉ ngờ rằng đó là vì tình cảm của nàng.
- Ta sẽ không ngăn cản nàng, nhưng đó là nếu Ta hoàn toàn thua cuộc ! – hắn dịu giọng thì thầm với nàng duy vẫn nhìn nàng cương quyết - Nàng đã hứa, Dolenza, rằng nàng sẽ để Ta tham gia cuộc thi này ! Nữ Hoàng, nàng đã hứa ! – hắn nhắc lại. Ngón tay thon dài của Aragon nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên để hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt nàng và buột nàng phải nhìn hắn. Nàng cảm giác ngón tay ấm áp của hắn nhẹ nhàng vuốt qua môi nàng.
Aragon nhìn nàng một lúc cho đến khi nàng hướng ánh mắt lên nhìn hắn, đôi mắt màu xanh đậm đà như nước đại dương đọng lại, song vẽ lãnh cảm thường ngày đã biến mất. Ánh mắt ấy chứa đựng sự tổn thương vì chịu mất mát và yếu đuối đến mức làm hắn đau lòng. Nàng cụp mắt xuống cảm giác hắn càng cúi thấp xuống hơn, nàng cảm nhận hơi ấm của hắn nhẹ nhàng bao bọc quanh mình và ngón tay thon dài của hắn vẫn dịu dàng vuốt nhẹ bờ môi mềm mại đang run rẩy của mình. Nàng nhẹ gật đầu, đã hoàn toàn đầu hàng trước cơn áp chế bởi sự kiên quyết đó.
- Được rồi, Aragon. Ta sẽ chờ ! – nàng im lặng một lúc rồi đáp.
Hắn không đáp gì, song trước khi bỏ đi, hắn từ tốn cúi xuống và đặt nụ hôn lên khóe môi nàng, khác với nụ hôn lần trước, lần này là một cái hôn dịu dàng. Nàng cảm nhận hơi thở ấm của hắn phả nhẹ trên cổ mình, mi mắt nàng khẽ khép lại khi đón nhận một luồng cảm xúc không mong muốn xóa đi sự ức chế nặng nề trong lòng, nàng thấy sự ấm áp và ngọt ngào trong cử chỉ đó và nó làm nàng thấy nhẹ nhõm kì lạ.
Con tim nàng đập chệch một nhịp.
Hắn đưa cho nàng những câu trả lời của mình cho phần thi thứ hai. Dolenza đang lướt mắt kiểm tra từng câu, và hắn hoàn thành khá tốt, đủ để vượt qua để vào vòng thứ ba. Song nàng không can tâm nên nàng cứ đọc đi đọc lại rất kĩ hòng tìm ra những lỗi sai. Song dù có gộp cộng hết tất cả những sai sót đó, nó vẫn quá cỏn con để có thể loại bỏ hắn. Dolenza thừa nhận tâm trạng mình thật quái đãn, nửa tò mò về những gì hắn có thể làm cho đề thi thứ ba, nửa lại muốn loại bỏ hắn hoàn toàn. Cuối cùng, nàng đặt lõi giấy xuống và nhìn hắn, Dolenza phải nói nàng ghét ánh mắt của hắn , cái ánh mắt dai dẳng khó chịu cứ bám riết lấy nàng, nhưng lý do làm nàng căm ghét là vì nó làm nàng xao động, cả cái khóe môi thi thoảng lại nhếch lên kia nữa. Nàng chưa bao giờ thấy Aragon như thế khi hắn là Tiarthrone, có lẽ chỉ một lần, khi hắn hôn nàng và để nàng đi khỏi Corodo. Dù rất ghét nhưng nàng không thể bảo hắn đừng nhìn vì như thế sẽ để lộ nàng yếu đuối, nàng đưa đề thi thứ ba cho hắn. Aragon mỉm cười song không có ý chế giễu nàng:
- Hãy hoàn thành đề thi này khi cát chảy hết xuống ! – đoạn nàng lật chiếc đồng hồ cát và những hạt cát đầu tiên chảy dần xuống. Dolenza nói, nàng đang cạn dần sự kiên nhẫn. Nàng đã chờ rất nhiều năm và chờ đợi cả ngày hôm nay rồi. Sự chờ đợi mang cảm giác thống khổ, dằn vặt và mệt mỏi nên nàng khao khát được giải thoát. Dolenza cố gắng là mình bận rộn với những suy nghĩ khác, đó là thứ thuốc giải mà nàng vẫn hay áp dụng suốt ngần ấy thời gian khi nhớ nhung về Ara. Nàng lật giở quyển sách đã đánh cắp được từ Tiarthrone.
Đầu óc nàng quay cuồng trong ngàn vạn câu hỏi. Trí nhớ cũa những tháng qua quay lại và khơi gợi cho nàng. Nàng ngộ ra Aragon là người của hoàng tộc cài vào quân đội Iftican vừa để cho hắn am hiểu sức mạnh quân cơ Corodo vừa ngấm ngầm giám sát tình hình. Nói vậy, Aragon hẳn đã biết rõ Tướng Quân Cesquinza thật ra là Alebian và là tay chân của Reichenstein cài vào Corodo. Dolenza đã đánh gia thấp hắn, việc Cesquinza lại nắm giữ chức vị cao như thế hẳn cũng là có ý nghĩa của nó. Qua thông tin nàng thu thập được từ nửa đầu quyển sách của Aragon, trong quân đội Iftican, hắn mới là người nắm rõ mật tin và tin tức từ hoàng gia. Còn những thông tin truyền đến cho Alebian đều được giả tạo một cách cố ý. Hắn muốn dùng gậy ông đập lưng ông, dùng chính con cờ gián điệp của Reichenstein để truyền những thông tin sai lệch mà không bị nghi ngờ. Nàng ngầm thán phục hắn, sở dĩ Dolenza cũng vài lần sử dụng kế sách tương tự, song sự khéo léo và mưu lược nàng vẫn cần phải học hỏi từ hắn. Ngón trỏ thon dài của nàng nguệch ngoặc khẽ trên tai vịn đá của vương miện, theo như những gì Colwet đã điều tra thì Tiarthrone là con trai của gia tộc nhỏ ‘Rodnats Abelne’, nếu đảo ngược lại tên ‘Rodnats Abelne’ thì sẽ là ‘Enlebastandor’. Nàng kiềm tiếng cười, tự nhận ra bản thân mình quá kém cỏi thậm chí chẳng nhận ra phép đảo chữ cơ bản này. Nàng chợt nhớ về việc hoàng tử Aragon cứu nguy nàng ở Foanton, vậy là Tiarthrone là người đã làm điều đó, hắn quả là một kịch gia xuất sắc. Suốt thời gian mấy tháng một câu, một biểu hiện cũng không để lộ ra để nàng mãi ngộ nhận Zerra là người giúp mình, còn Zerra hẳn cũng muốn chiếm lấy cảm tình của nàng nên cũng chẳng chối bỏ. Duy có điều hẳn Zerra không nghĩ Aragon lại là Tiarthrone, có lẽ vì khả năng đóng kịch của hắn.
Gượm lại và suy nghĩ kĩ hơn một chút, việc Zerra vượt qua hai câu hỏi của nàng cũng không thể chắc chắn được rằng đó là Ara. Gophia, vua của Corodo hiện nay, là tướng quân của Luxephin dù nàng không rõ ông ta nắm được mấy phần hay làm cách nào đoán ra được Haida của Luxephin giờ là Vocardo của Lupasthoen nhưng hẳn ông ta vẫn còn nhớ được những sự kiện xưa cũ. Nhưng theo hướng lập luận đó thì bản thân Aragon cũng không phải ngoại lệ. Nàng thở dài, cảm giác yếu đuối và bất lực như nàng công chúa bị giam cầm trong lâu đài chờ đợi mãi một chàng kị sĩ.
Tay nàng lại lần nữa lướt dần đến nửa cuối quyển sách, bấm chặt những ngón tay hơi run, nàng nhẹ nhàng lật giở trang giấy vàng dầy tạo nên âm thanh xạo xạt. Xếp lại nét chữ ngay ngắn theo ngôn ngữ chính thống của Corodo đằng sau, nửa sau quyển sách được ghi chép bằng cổ ngữ của Luxephin bằng mực đen. Những ghi chép về Tam Hoàng tử Ara Acavardo, vua của Đế chế Luxephin. Còn có cả ghi chép về cả kế sách dụng binh, binh khí, chế giáp và nghiên cứu về võ thuật của Ara. Chính xác đến đáng khinh ngạc, để chắt lọc được nửa phần quyển sách này hẳn Tiarthrone đã phải trải qua một quá trình nghiên cứu và tìm tòi rất nhiều. Song điều làm nàng thắc mắc là những tư liệu này, hắn lấy từ đâu. Những võ thuật và kế sách của Ara phần lớn là học từ sư phụ vốn là một Tướng quân của Luxephin, hai là do Ara tự mình tạo ra. Và nếu có ghi chép thì bản thân ghi chép đó cũng không lọt ra khỏi ngoài Luxephin được, và nàng đang là người duy nhất cai quản nơi cấm địa đó. Nàng nghĩ có thể là Gophia đã chỉ dạy cho hắn, điều đó cũng có thể hợp lý. Song, mỗi lần giật giở thêm một trang sách, sự hoài nghi càng gia tăng, những binh khí được vẽ lại không chỉ dưới kích cỡ chuẩn xác mà còn ghi ra những thành phần tạo nên chúng ví như máu rồng Xinratra pha với hoa đá xứ Phincolar, vẫy loài sư tử biển Cordena với nước suối nóng ở hồ Carta. Và còn hằng ha sa số thứ khác, không hẳn là hoàn toàn chính xác song mức độ thông tin thế này cũng là đáng kinh ngạc. Và ở cuối sách, một bức họa hình thiếu nữ được phát thảo ra, một nửa khuôn mặt nhìn nghiêng với mái tóc dài, Dolenza nhận ra chút ít nét quen thuộc song cái tên ghi bên dưới lại gây giông tố trong lòng nàng:
“Haida – phi tần được Hoàng đế sủng ái nhất”
Và một dòng chữ bằng cổ ngữ Luxephin “owhis trefe randar …” nghĩa là “nàng là ai …”
Khi nàng cất mắt lên khỏi trang giấy mang bao nỗi băn khoăn trong đôi mắt, nàng bắt gặp Aragon đang nhìn mình. Nàng quay mặt đi, dùng tay áo thấm lấy giọt nước mắt chực đọng trên khóe mắt rồi áp tay lên ngực dằn lại con tim đang đập không kiểm soát. Đoạn nàng nhìn hắn rồi nhìn trang giấy trắng phau trước mặt hắn, Dolenze dằn sự nóng vội, nhẫn nại ngồi chờ hắn. Hắn lướt mắt nhìn những dòng chữ trên lõi giấy rồi nhìn nàng, rồi lại nhìn vào lõi giấy. Khuôn mặt tỏ lộ vẻ khó hiểu, Dolenza quan sát hắn với sự hi vọng và thất vọng đan xen vào nhau. Số cát đã chảy xuống một nửa song trên mặt giấy phẳng phiu của Aragon vẫn chưa có con chữ nào được viết.
- Ngài không có câu trả lời hay Ngài đang thử thích lòng kiên nhẫn của Ta vậy, hoàng tử !
- Có thể những điều Ta sắp nói sẽ làm nàng thất vọng nhưng Ta quả thật không có câu trả lời cho những câu hỏi này – hắn đáp, vẫn mang vẻ mặt đầy vẻ suy tư đó. Cứ y như rằng từ nãy đến giờ, hắn đang suy nghĩ và cân nhắc về thứ gì đó rất nhiều – Ta đang tự hỏi nàng có mong muốn có được câu trả lời chính xác những câu hỏi nàng không ?
- Ý Ngài là sao ?
Tay hắn nhịp vào câu đầu tiên về đế chế sụp đổ Luxephin : “Điều gì đã mang đến sự bất hạnh của cả vương quốc ?”
- Ta đã nghe có một vài tin đồn xung quanh việc Tam Hoàng tử Ara trong thời chiến trận giữa Luxephin và Iphotrice, tin đồn rằng Luxephin căn bản không thể thắng nổi lượng binh quân áp đảo đó và – hắn nhấnmạnh - Hoàng tử đã bị suy kiệt rất nhiều, có người nói là do mắc phải tà thuật của Hoàng Hậu Reichenstein, có người nói là mắc phải sự trả thù của Tiên Cá, song cũng có lời đồn rằng Ara đã phải lòng phi tần của mình – ánh mắt hắn xoáy vào nàng – Ara yêu nàng ấy bằng tất cả trái tim và bất chấp hậu quả rằng việc đó có thể làm hắn suy kiệt.
Dolenza cảm giác tay mình run rẩy, những khớp tay nàng bấu chặt lấy chiếc váy lụa, những móng tay bấm vào lòng bàn tay đến trầy xướt. Nàng không nói gì, cũng không hề khóc song sự im lặng của nàng còn buồn bã hơn cả tiếng khóc. Sự sầu thảm in bóng trên đôi mắt và khuôn mặt nàng tạo nên vẻ sầu thảm đến đắng lòng. Aragon nhìn sắc diện của nàng thay đổi, hắn nghĩ mình sẽ ghen tức, sẽ tức giận nhưng không, hắn cảm giác có vị đắng ở cổ khi nhìn thấy nàng. Chiến binh Dolenza mà hắn biết có sự ranh mãnh pha với tàn nhẫn, và luôn tràn đầy sức sống. Chưa bao giờ hắn thấy nàng yếu đuối và cô quạnh như bây giờ, lòng hắn thắt lại khi hắn tự hỏi
“Nàng yêu Ara nhiều đến thế sao, Haida ?” Đoạn hắn tiếp tục.

- Dolenza, nàng hẳn biết Ara và Luxephin luôn là cái gai trong mắt Reichenstein, còn kể thêm rằng cái chết của con trai bà ta có ít nhiều liên quan đến Ara. Dù bà ta không ra tay với Ara, thì khi con trai bà ta đăng cơ, cũng sẽ tìm cách nhổ bỏ cái gai trong góc. Luxephin từ thời lập quốc vốn dĩ đã đối mặt với một mối họa khôn lường – lời nói dịu dàng như an ủi nàng song những câu nói tiếp lại như nhát dao cứa vào tim nàng – nhưng với năng lực của Ara cùng với sự khổ luyện vốn có đó, bản thân Ara và Luxephin cũng là một mối họa lớn cho Reichenstein, nếu Ara không suy kiệt trong thời gian đó, nếu Ara không sát hại con trai của Reichenstein để bảo vệ phi tần của mình, có thể cục diện đã khác. Và cả thể Luxephin vẫn phồn vinh cho đến giờ.
“Và có thể Ara vẫn còn sống !” – nàng chua xót nghĩ.
- Ta luôn tự hỏi một kẻ thông minh, sắc sảo và độc đoán như hoàng tử Ara sao có thể để bản thân sa cơ vì một người đàn bà, hoặc dã hắn ta quả thật là rất thiển cận, hoặc dã – Aragon im lặng một hồi, và lời nói đổ ra như nói lên cõi lòng vỡ òa của nàng - …Hoàng tử đã suy nghĩ rất nhiều song tình cảm dành cho phi tần của mình quá lớn, và sâu đậm. Lớn đến mức dù có cố gắng thoát ra nhưng vẫn không thể, nếu quả thật như thế thì Hoàng tử hẳn đã nếm trải được vị ngọt của tình yêu. Và Ta tin chắc, đó không còn là bất hạnh.
Đầu óc nàng nghe rõ từng lời Aragon nói, lời nói như phát ra trong hẻm núi và không ngừng vọng lại. Ara từng nói hắn rất yêu nàng, hắn nói nàng là người phụ nữ thật thà đến trần trụi và hắn yêu nàng vì tình yêu trần trụi đó của nàng. Hắn nói cuộc đời của hắn không hề biết đến sự ấm áp cho đến khi nàng xuất hiện, như một vết rạn nứt lớn ở hẻm núi để ánh sáng len lỏi vào. Và hắn nói, hắn chưa bao giờ hối hận vì đã yêu nàng.
Nàng cảm giác miệng mặn đắng, khuôn mặt nàng tĩnh lặng dù tâm can dày xéo bởi kí ức. Trên khuôn mặt tưởng chừng vẫn lãnh cảm đó, một dòng nước mắt chảy dài trên má và đôi mắt xanh ứ đầy nước tràn ngập trong thảm sầu của tình yêu vô vọng.
- Dolenza ! – hắn nhìn người thiếu nữ trước mặt, sự âu sầu của nàng không giống Dolenza hắn thường biết mà đó giống như một người hoàn toàn khác. Giống như một thiếu nữ chờ phu quân của mình song chàng ta mãi không xuất hiện.
Dolenza nhìn hắn, nhìn đôi mắt đỏ vô cớ chan chứa sự quan tâm lo lắng đó, nàng cảm giác gần gũi đến kì lạ. Dolenza quay mặt đi, che đi nước mắt và nàng hỏi:
- Ta muốn biết câu trả lời cho câu hỏi thứ hai !
Địa vị là thứ ngăn định phẩm giá, quyền lực của người sở hữu, cấp vị càng cao, càng được trọng vọng.
Sự sản là vật chất, tiền vàng làm đất nước phồn vinh, là nền tảng lợi tức và ấm no.
Quân lực là thần giữa cửa, mang lại hòa bình, sức mạnh và giàu sang trong tương lại.
Tình yêu là thứ mang lại hơi thở cho tâm hồn và cuộc sống.
Thứ gì là thứ bản thân sẽ xem quan trọng hơn cả mạng sống ?
- Không thứ gì trong số này cả ! – hắn đáp và nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn. Aragon đáp bằng vẻ kiêu ngạo thường ngày song với giọng điệu nhẹ nhàng hơn – không có thứ gì quan trọng bằng bản thân ta. Địa vị, sự sản quân lực không phải là thứ vĩnh cửu, nó có thể là vật cho bản thân ta sử dụng nhưng ngược lại cũng có thể là chủ nhân của Ta. Nếu bản thân của Ta không hề có lấy chút ý thức để nắm lấy chúng thì chúng ta chỉ mãi là kẻ nô lệ mà thôi. Còn về tình yêu – hắn rời mắt khỏi lõi giấy và nhìn nàng – Dolenza, Ta không yêu nàng vì tình yêu nàng dành cho Ta mà là vì chính bản thân nàng. Và Ta không thể làm nàng yêu Ta chỉ vì Ta yêu nàng, Ta muốn nàng yêu Ta hơn bất cứ gã đàn ông nào trên thế gian nàng. Ta muốn nàng yêu Ta bằng cả con tim nàng vì chính bản thân Ta. Vì thế bản thân Ta quan trọng hơn cả thế giới, vì nó sẽ thứ sẽ chiếm trọn tình yêu của nàng.
Sự cao ngạo tự mãn pha với sự si tình đó. Âu chăng rất giống một người, rất giống. Dolenza không thể khóc, trong đầu nàng đang vang vọng hàng tỉ nghi vấn, hàng ngàn phán đoán và chúng lấn át sự sầu thảm trong nàng và chúng ban phát hi vọng. Một hi vọng mà Dolenza biết nếu mất đi có thể khiến nàng chết lặng vì đau đớn. Nàng nhìn hắn, quan sát từng chút một khuôn mặt của hắn. Con tim nàng rung động và ngập tràn hạnh phúc khi nghe những gì hắn nói. Một lời tỏ tình đầy tự mãn và chiếm hữu, song Dolenza căn bản lại là một kẻ đã quen với sự chiếm hữu và tự mãn thuần túy của một người đàn ông. Và cảm giác quen thuộc đó sống dậy và làm nàng thổn thức. Không phải chỉ là tình yêu sâu đậm ngàn năm trước mà bao gồm cả sự e thẹn của một thiếu nữ đứng trước ý trung nhân của mình. Họ nhìn nhau, đôi khi một ánh nhìn còn có mãnh lực hơn cả nụ hôn. Không gay gắt, đối kháng chỉ đơn giản là hai ánh nhìn vô tình bắt gặp nhau và rồi trong vô thức, nàng nhìn sâu vào hắn như đang soi vào tâm tư của hắn.
Hắn yêu nàng, rất nhiều, nàng biết dù không hiểu lý do.
- Còn câu trả lời thứ ba ! – nàng hỏi dịu dàng, má nàng phớt đỏ bởi ánh mắt của hắn. Dolenza đã rất lâu không e thẹn như thế trước đàn ông.
- Ta không biết ! – hắn thở dài.
Một câu trả lời bỏ trống cho cả Aragon và Zerra. Nàng có chút thất vọng song đó là câu hỏi khó và chỉ có Ara mới có thể hiểu được nó. Song nếu xét cả về hai câu trả lời đầu tiên, hắn không chỉ con nàng đáp án và con chạm vào sâu thẵm trong tim nàng. Và đó là thứ nàng tìm kiếm, kể cả Zerra cũng chưa cho nàng cảm giác tuyệt vời như thế.
- Ta đã trả lời rồi. Quyết định là tùy ở nàng !
- Là tùy ở Ta sao ? – nàng hỏi lại, có chút phẫn nộ vô cớ ! – kể cả khi Ta bảo Ngài đi, Ngài cũng sẽ đi sao ?
- Có lẽ - hắn đáp, mối ban giao không cho phép hắn hành xử thiếu chuẩn mực. Song trong một khắc, hắn lại băn khoăn liệu hắn có dễ dàng bỏ qua không. Dolenza nhìn hắn, sự bất mãn vô lý lộ rõ trong đôi mắt. Aragon nhìn nàng, nén tiếng thở dài, hắn nhận ra hắn sẽ phát điên lên vì tức giận, phát điên lên vì tiếc nuối và hắn sẽ tìm cách để mang nàng đi dù rằng có thể Dolenza sẽ chống đối đến cùng. Bằng chất giọng trầm và lạnh như khối băng, hắn nói – nhưng có lẽ Ta sẽ là kẻ thất hứa, Ta không thể chết rồi để nàng bị cướp đi bởi kẻ khác. Ta không chấp nhận người phụ nữ của mình ở bên ai khác ngoài Ta.
Và khóe môi nàng khẽ nhếch nhẹ, một nụ cười tự mãn. Nàng không buồn giấu đi vẻ hài lòng thầm kín. Dolenza đứng lên, vẻ lãnh cảm, sầu thảm đã thay bằng sự tràn trề sức sống. Nàng tiến gần Aragon và nói:
- Ngài yêu Ta rồi ! Yêu đến mức không còn dừng lại được nữa ! Ara cũng từng yêu như thế, và Ngài biết cái giá phải trả đắt thế nào không ? – đôi môi nàng mỉm cười song hắn thấy vị đắng trong giọng nói và ánh mắt.
- Ta đã nghe những gì nàng nói ở nhà ngục Foanton, Ta đã rõ nàng là ai ! Đáng lẽ ra Ta phải giết chết nàng nhưng Ta đã không thể ! Đã quá trễ để Ta có thể lùi lại rồi Dolenza !
Và đột ngột, môi nàng đặt trên môi hắn. Một nụ hôn không sâu song cũng hôn hời hợt, nó không cuồng si nhưng cũng không nhẹ nhàng đơn giản. Nó mang vị rượu chát với mật ong ngọt ngào, nó pha nước mắt mặn chát, sự sắc lẽm của thanh kiếm và cả tình cảm chân chất ngọt bùi của nàng. Hắn thoặt đầu lúng túng vì bất ngờ song kẻ bị động lại chuyển sang thành người chủ động. Hắn đáp lại cái hôn bằng sự vồn vã nhớ nhung không hề che giấu, môi hắn miết trên môi nàng cuồng nhiệt như chàng kị sĩ hôn người tình khi sống sót từ trận chiến về. Tay hắn luồn vào tóc nàng và kéo nàng lại gần hơn. Một lúc sau, có cảm giác như vừa nhanh chóng như một cái chớp mắt, vừa dài như một thế kỉ, nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra. Khi môi hai người rồi nhau, hắn cảm thấy rõ ràng mình hoàn toàn bị cuốn hút bởi hấp lực của nàng. Nàng nhìn hắn với sự thỏa nguyện ánh lên trong đôi mắt, nàng nói :

- Đi theo Ta ! Có vài thứ, Ta muốn Ngài xem ! Mang theo gươm của Ngài đi ! Ngài có thể sẽ cần đến nó cho những câu hỏi hốc búa tiếp theo của Ta đấy, hoàng tử ạ !
Nàng ấy lại muốn suy tính điều gì nữa đây. Hắn tự hỏi, hắn không thể ngờ được ở tuổi này mình lại còn có thể hồi hộp trước những hành động của một cô gái. Quả là trò đùa của đấng tạo hóa. Dolenza vén tấm rèm rồi mở cánh cửa bằng đá khảm dẫn tới lâu đài Luxephin. Sắc đen vô định sau cánh cửa nuốt chửng lấy hai người.
Và lửa bập bùng cháy từ đống tro tàn.
Và rằng hơi thở quay lại từ sự kết thúc
Có lẽ ?
Họ đi qua đường hầm ma thuật mà mất khoảng một lúc để đến được Lâu đài Luxephin. Khi đến cuối đường hầm, nàng đưa tay lần trên bờ tường đến một khúc gồ xuống rồi ấn mạnh, cánh cửa bằng đá di chuyển sang một bên. Đó là gian phòng chính ở chính cung Điện Hạ, nơi mà lúc đi Aragon cũng vô tình tìm thấy được.
Bầu không gian tối mịt mùng bỗng chốc được thắp sáng bởi những ánh nến, từ chỗ họ đứng và trải dài đến khắp các hành lang. Đó không phải là phép thuật của Dolenza, Aragon lấy làm lạ khi nhìn thấy ánh nến sáng trưng rỏa ra khắp nơi chẳng bù với khung cảnh lạnh lẽo, tối bưng khi hắn lèn đến.
- Làm sao Ngài đến được đây !
- Nàng dùng sâu Itarus* ma thuật ếm vào sách của Ta, Ta đã biết và ếm một bùa chú Shoaray* vào con sâu đó. Và đó dắt Ta đến đây, Ta đi theo đến đây rồi mất dấu nàng. Và thế là Ta lùng sục khắp lâu đài để tìm kiếm và cuối cùng Ta tìm thấy cánh cửa này.
(sâu Itarus: loài sâu ma thuật có khả năng chép lại những gì chúng thấy, có khả năng biến hóa vô hình.
Shoaray : loại bùa chú khi ếm vào vật chủ, mọi cử động sẽ đến lại dấu vết đặc biệt, kẻ ếm có thể niệm chú để dấu vết hiện ra và dò được đường đi của vật chủ)
- Ngài lùng sục hết lâu đài sao ? – Dolenza nhướn mày lên kinh ngạc hỏi.
- Gần như thế ! – hắn đáp
- Ngài có biết đây là lâu đài hoang !
- Ta có nghe nói, nhưng – hắn đảo mắt xung quanh nhìn rèm trướng sạch sẽ và mặt đất không hề có chút bụi bẩn rồi đáp – nơi này trông khá sạch sẽ như được quét dọn thường xuyên và Ta không chắc nó có phải lâu đài hoang như người ta vẫn đồn đãi hay không ?
- Nó không hề bị bỏ hoang ! – nàng đáp khi cầm lấy một ngọn đèn và di chuyển đến cửa phòng, Aragon theo sau nàng – nó chỉ là không có ‘con quỷ’ nào bén mảng tới !
- Ý nàng là sao ? – hắn nhìn xung quanh, tiếng áo choàng chạm vào nền đất tạo thành âm thanh sột soạt vang khắp hành lang. Luxephin là tòa lâu đài với lịch sử bi tráng. Song xung quanh bao phủ bởi vực thẳm và là cấm địa của Lupasthoen. Hoàng gia Lupastheon đã ra lệnh cấm bất kì kẻ nò bén mảng đến, song dẫu không có lệnh cấm đó, thì cũng chẳng ai mong đến gần đó. Vùng đất được tắm trong máu của cuộc chiến tàn khốc được đồn đãi là bị nguyền rủa, nhưng người dân quanh vùng còn nói họ thi thoảng con nghe thấy tiếng chân kị binh và tiếng binh khí vọng từ pháo đài ra. Dù ai cũng biết ác quỷ chẳng thể tồn tại dưới bất kì hình dạng nào sau khi đã chết song sự sợ hãi vẫn không vì thế mà biến mất.
Nàng đi chậm rãi lại song song hắn. Dolenza vươn tay ra và dịu dàng nắm lấy tay hắn. Một cách bất ngờ, hắn chợt nhận ra những ngón tay thon dài vươn hơi lạnh của nàng khẽ luồn vào những ngón tay của hắn. Điều đó làm hắn quay sang nhìn nàng và đi chậm lại, một cảm giác ngọt ngào lan tỏa trong tâm trí hắn:
- Hãy lắng nghe, Aragon, Ngài có nghe gì không ?
Nàng hỏi khi dừng lại ở trước một cửa phòng rất lớn. Trong không gian tĩnh lặng, thoặt đầu Aragon không hề nghe thấy âm thanh gì, song dần dần nhưng tiếng động nhỏ dần trở nên rõ ràng hơn. Đó là tiếng giày sắt chạm nào nền gạch đá hệt như tiếng chân của lính tuần tra. Kì lạ hơn là âm thanh mỗi lúc một lõ ràng, hắn nhìn về phía tòa tháp cao cách một khoảng sân, dưới ánh đuốt bập bùng được thắp sáng từ tháp canh, hắn như nghe thấy tiếng chân của quân lính, tiếng mảnh giáp sắt của quân phục chạm vào nhau và cả tiếng thanh giáo dài chạm xuống nền đất. Những tiếng động đó vang ra từ nhiều hướng khác nhau, y như rằng có nhiều nhóm lính canh đang đi tuần tra ở trong pháo đài này, duy rằng là vô hình. Ở chuồng chiến thú cách đó, những âm thanh của tiếng mống sắt chạm xuống nền đất, tiếng thở phì phò của những con chiến thú lớn. Đôi mắt hắn bất giác nhắm lại đón nhận một luồng suy nghĩ quái lạ, những thanh âm quen thuộc, hắn chợt nhìn thấy màu quân phục của những quân lính vô hình. Hắn chợt nghe tiếng họ nói chuyện, tuy không rõ từng chữ song loại ngôn ngữ đó nghe rất quen. Và một chuỗi hình ảnh khác chợt kéo về, những tiếng tù chiến, tiếng chiến thú chạy rầm rập, tiếng hét ra trận của quân lính, tiếng binh khí chạm nhau. Những thanh âm hỗn loạn vang lên, hắn nghe tiếng ai đó hét bằng chất giọng khẳn đặc, rồi nhiều tiếng hét như tiếng trống nện vào tai.
- Vì Luxephin ! Vì Hoàng tử Điện hạ !
Những chuỗi sự kiện ào ạt trong đầu hắn làm hắn váng vất, Dolenza siết chặt tay hắn. nhìn vẻ mặt hắn hoang mang mà có chút âu lo:
- Aragon !
Hắn mở toang mắt và quay lại thực trạng, không gian vẫn tĩnh lặng và trống vắng tĩnh mịch:
- Ngài đã nghe thấy gì vậy ?
- Ta nghe tiếng của những quân lính, những chiến thú. Ta nghe tiếng tù chiến, binh khí – hắn vẫn thở hồng hộc khi nói – Ta nhìn thấy cuộc chiến, Dolenza. Đó là vậy. Nàng biết đúng chứ ?
- Đó là Luxephin ! – Nàng đáp, đôi mắt nhìn sâu vào mắt hắn như thể đang cố gắng thấu hiểu và truyền đạt cho hắn điều gì
- Ý nàng là sao ?
- Ngài biết, Aragon. Nó ở trong kí ức của Ngài và cả ở đây nữa ! – nàng đặt tay lên ngực trái của hắn.
- Ta không hiểu ý nàng !
Nàng không nói gì, vẫn siết chặt lấy tay hắn, nàng đẩy cánh cửa vào gian phòng. Căn phòng với trần cao với những giáp phục và binh khí xếp hai bên phòng, ở phía cuối phòng mà một chiếc lồng kính được bao phủ với lớp lụa nhung phủ bên ngoài. Hắn kéo lớp lụa lên rồi khẽ lùi lại khi bên trong là một chiếc quan tài băng, một thiếu nữ xinh đẹp có khuôn mặt hao hao giống Dolenza, song phần thân dưới lại là chiếc đuôi cá.

Tiên biển sao ?
- Đây là tiên biển sao ?
- Phải, Aragon, hãy xem thứ này ! – nàng nói, hắn hướng mắt quay bước về phía nàng.
Dolenza tiến đến một chỗ một thanh gươm được đặt ở vị trí sang trọng. Đó là một cổ vật, Aragon nghĩ khi nhìn nó, nó không mang vẻ sáng loáng của thanh gươm mới song ở nó toát lên điều gì cho thấy nó là bảo vật. Một thanh kiếm to hơn những thanh kiếm bình thường khác, dù đã cũ song những hình khắc và chạm trỗ trên bao kiếm và chuôi kiếm rất tinh sảo. Dolenza nâng thanh kiếm khỏi giá bằng hai tay và nhẹ nhàng rút nó ra. Lưỡi kiếm với những đường sáng như sợi chỉ vàng bao bọc quanh thân. Nàng nâng thanh kiếm về phái Aragon và ra hiệu cho hắn đón lấy bằng ánh mắt. Aragon không hiểu ý nàng song vẫn làm theo. Một tay hắn cầm lấy chuôi gươm, một tay giữ chiếc bao gươm và rút nó ra. Dolenza bất giác rút thanh kiếm của nàng ra và nói :
- Đấu với Ta, bằng thanh kiếm đó ! – nàng nói sắc lẽm rồi lao vào ra đòn với hắn.
Bất ngờ trước sự tấn công của nàng, song Aragon vẫn dùm thanh gươm nọ đỡ lấy. Hắn nhận ra bản thân mình sử dụng thanh gươm mới một cách thuần thục y như đã từng chiến đấu với nó rất lâu. Với kích thước to lớn và cồng kềnh như thế, đáng lẽ với một người chưa quen có thể tạo gây ra sự chậm chạp, thiếu dứt khoát và lộ nhiều sơ hở. Song hắn lại có thể dễ dàng biến khiếm khuyến đó thành ưu điểm. Tận dụng lực của tay và cách di chuyển để mũi kiếm lướt gió đạt đến độ nhanh và vẫn có thể lấn át đối thủ bởi sức nặng. Lưỡi kiếm theo từng tiếng chạm binh khí mà dần tỏa ra một sắc xanh đậm, hắn cảm giác thanh kiếm như cánh tay của mình , không hề gặp một chút khó khăn nào khi sử dụng nếu chưa kể những kĩ năng ma thuật của hắn tự nhiên hòa hợp với thanh kiếm để đáp lại đòn phép của Dolenza.
Đấu một hồi, Dolenza lùi xa lại. Nàng lấy lại nhịp thở sau một lúc chống đỡ trước sự tấn công uy lực của hắn. Hắn cũng ngừng lại, quan sát nàng và đảm bảo hắn không hề làm nàng đau.
- Thanh gươm đó, chàng có thấy quen không ? – nàng hỏi bằng chất giọng run rẩy. Dolenza hẳn nhận ra sự nhuần nhuyễn kì lạ của hắn.
Hắn nhìn nàng và nhìn thanh gươm, trên lưỡi gươm sáng phản chiếu hình ảnh của hắn. Không, không phải của hắn, đó là hình ảnh phản chiếu hắn chợt nhìn thấy không kí ức. Cũng đôi mắt đỏ đó, song mái tóc lại màu trắng bạch kim. Khuôn mặt có khác song những đường nét góc cạnh lại rất giống hắn. Hắn không biết đó là hình ảnh của ai mà lại quen thuộc như vậy.
- Dolenza…- hắn khẽ gọi tên nàng, hoàn toàn hoang mang
- Tên của em là Haida, Haida của chàng đây, Ara ! Chàng có nhớ ? – nước mắt chảy dài từ đôi mắt xanh dương đậm đà của nàng. Giọng nàng run rẩy và mắt nàng đong đầy hi vọng.
“Em yêu anh. Vĩnh viễn sẽ chỉ yêu mình anh ! Hãy hứa với em, đừng bao giờ rời xa em” – giọng nói xa vẳng về bên tai. Một thiếu nữ tóc nâu, người hắn hằng mơ thấy duy không hề biết lý do.
Thoáng chốc, hắn chợt hiểu ra ý nghĩa đề thi thứ ba:
“Nếu đại dương thay màu đen đỏ
Nếu cánh hồng hóa sắc vàng nâu
Nếu quyền lực nhuốm màu mệt mỏi
Nếu sự sản hóa bước cơ hàn”
Nếu đại dương thay vào đen đỏ, đôi mắt xanh tuyệt trần kia lại in đậm sắc nâu thuần nâu đen thuần túy ấm áp. Nếu cánh hồng hóa sắc vàng nâu, ngón tay hắn chạm vào mái tóc màu hồng rực rỡ của nàng, màu hồng đẹp lắm, thu hút lắm. Song mái tóc màu nâu phảng phất mùi hương dịu nhẹ đã có lúc rũ xuống vòm ngực hắn khi nàng dịu dàng nằm trong lòng hắn liệu có làm hắn bất giác nhớ nhung.
Nếu quyền lực nhuốm màu mệt mỏi, nếu sự sản hóa bước cơ hàn. “Em yêu anh, không phải vì anh là thái tử Điện Hạ, không phải vì sự giàu có của anh. Em yêu anh vì anh là Ara. Vĩnh viễn sẽ chỉ yêu mình anh ! Hãy hứa với em, đừng bao giờ rời xa em” – và trong khoảng khắc hắn chợt thấy đôi mắt nâu rực cháy sự yêu thương và chắc chắn, dưới mái tóc nâu ấm áp ngọt ngào và cánh môi thốt ra những câu nói ấy không chút e ngại, không chút dối lòng.
Và đó cũng là lúc hắn nhận ra, những giấc mơ bấy lâu là kì ức vùi quên. Những ảo mộng hắn có là những ấn ký sót lại của quá khứ, người con gái hao hao Dolenza hắn thấy trong mơ cũng chẳng đơn thuần là ngẫu nhiên. Tất cả những thứ cất sâu trong chiếc rương cũ kĩ đang cố gợi dậy trong hắn tiềm ức ngày xưa. Những tình cảm bấy lâu là sự tiếp nối của tình yêu sâu đậm.
Vua của Luxephin, Ara Acavardo, người mà hắn từ bé đã đam mê lao tâm vào tìm hiểu. Hắn bỏ không biết bao nhiêu thời gian, công sức để tìm tòi về vị Hoàng đế đó với hằng hà sa số về chiến sách, chính sách cai trị và cả về phi tần. Đó chẳng phải là ngẫu nhiên, khi cũng từ việc nghiên cứu đó hắn đã có động lực mạnh mẽ và tạo ta những phép thuật của riêng hắn.
Chẳng có gì là ngẫu nhiên khi Ara Acavardo chính là Aragon Enlebastandor.
Và thiếu nữ trong mơ không rõ mặt, sao đến tận bây giờ hắn mới nhận ra cảm giác khi nàng ấy xuất hiện trong mơ giống như khi hắn gặp Dolenza và cả khi hắn họa lại bức vẽ của phi tần Hoàng để Ara.
“Haida” phi tần của hắn. Người hắn yêu cả đời.
Và trong khoảnh khắc, hắn chợt hiểu ra.
Tất cả.
- Haida ! Haida của Ta !
Và nàng ào đến, ôm lấy hắn và trao cho hắn những nụ hôn ướt nước mắt vội vã trên khuôn mặt hắn. Nước mắt nàng chảy mãi chẳng dừng, hắn giữ nàng trong vòng tay, sự bất ngờ vẫn bao trọn hắn song cảm giác hạnh phúc lại kéo đến rất nhanh. Nhưng người sống sót qua cơn bão cát, vòng tay hắn giữ chặt lấy nàng với muôn vàn cảm xúc lẫn lộn, bất ngờ có, tiếc nuối có, song trên hết vẫn là cảm giác dễ chịu viên mãn. Nàng khóc, nước mắt tưởng chừng khô cạn ứa ra chảy dài trên má. Hắn gạt nước mắt trên má nàng khi gieo cái hôn lên khóe mắt nàng rồi xuống hôn lên môi nàng lần thứ nhất. Ara ngắm nhìn người con gái hắn yêu trọn kiếp, lại hôn lần thứ hai để nàng thôi khóc và bình tĩnh, và hôn lần thứ ba để nàng thôi run rẩy trong cơn xúc động dâng trào. Và nụ hôn tiếp theo, tiếp theo nữa, mỗi lúc một sâu hơn, ngọt ngào hơn, chân thành hơn, khao khát hơn.
Trời dần hừng sáng. Vào đêm hôm trước, khi kim đồng hồ kịp kết thúc một ngày, người nàng nhìn thấy đã là Aragon từ sau cánh cửa phòng kín.
Sợi chỉ số mệnh tưởng chừng đã đứt giữa nàng và hắn đã được nổi lại. Kì tích đã xảy ra.
JK


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận