Thê Khống


"Vô Nghiên! Vô Nghiên!" Phương Cẩn Chi luống cuống, "Ta đi tìm đại phu, ta đi tìm Lưu đại phu!"
"Không kịp rồi, ta sắp chết rồi..." Lục Vô Nghiên co quắp người, bắt đầu rên rỉ, ca thán.
"Không đâu! Chàng chờ ta!" Phương Cẩn Chi đứng dậy, từ trên người Lục Vô Nghiên trèo xuống, muốn rời khỏi giường.
Lục Vô Nghiên chợt nắm chặt cổ tay của nàng, khẽ dùng sức một chút đã kéo được Phương Cẩn Chi vào trong ngực mình, lật người, dễ dàng đè nàng dưới thân.
"Nàng chính là thuốc cứu mạng ta." Hắn nắm lấy cằm Phương Cẩn Chi, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn bởi vì hốt hoảng mà hé mở của nàng.
Hắn dễ dàng thăm dò vào trong miệng của Phương Cẩn Chi, cuốn lấy lưỡi nàng mút hết ngọt ngào trong đó, lại dùng hàm răng khe khẽ cắn lấy môi của nàng, trằn trọc trở mình vuốt ve.
Phương Cẩn Chi sững sờ nhìn nụ cười gian tà của Lục Vô Nghiên, lúc này mới phản ứng được là mình bị lừa gạt.
Lục Vô Nghiên dùng chóp mũi cọ xát chóp mũi của nàng, từ từ nhắm mắt lại.

Tâm tình khẩn trương của Phương Cẩn Chi biến mất, cả thân thể cũng mềm nhũn ra.

Nàng giơ tay lên, vòng quanh hông của Lục Vô Nghiên, nhắm mắt lại chìm đắm trong nụ hôn này cùng với hắn.
Lục Vô Nghiên tháo dây buộc váy của Phương Cẩn Chi ra, dễ dàng đưa tay vào trong đồ lót của nàng, sờ vào mềm mại của nàng nắm trong lòng bàn tay mình.
Phương Cẩn Chi duyên dáng kêu to một tiếng, nàng vội vã cắn môi, cố nén tiếng run rẩy.
Lục Vô Nghiên đột nhiên cảm thấy thân thể Phương Cẩn Chi đang rung lên, tiếng run rẩy của nàng cũng không tránh khỏi được lỗ tai của hắn.
"Cẩn Chi?" Lục Vô Nghiên ngẩng đầu lên nhìn phương Cẩn Chi, lúc này mới phát hiện ra Phương Cẩn Chi đang chau mày thật chặt.
"Sao thế?" Lục Vô Nghiên đặt tay lên trán Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi muốn nói lại thôi, "Thiếp… thiếp không có chuyện gì...!Ui..."
Nàng cắn môi chịu đựng, nhưng ấn đường lại càng nhíu chặt hơn.
"Rốt cuộc làm sao? Khó chịu chỗ nào?" Lục Vô Nghiên lập tức thoát ra khỏi trạng thái ý loạn tình mê.
"Thiếp..." Phương Cẩn Chi nắm lấy vạt áo Lục Vô Nghiên, giống như là tìm kiếm sự che chở.
"Có một việc thiếp giấu không nói cho chàng biết, từ sau khi sinh Cẩn Chuông bụng của thiếp luôn bị đau.

Ưmh, đau quá..." Nàng cắn chặt đôi môi màu hồng nhạt khiến cho hai cánh môi trở lên trắng bệch.
"Sao không nói sớm?" Trong lòng Lục Vô Nghiên vô cùng nóng nảy.
Phương Cẩn Chi nhỏ giọng nói: "Thiếp nghĩ đây là chuyện bình thường khi đang ở cữ..."
"Đừng sợ, không sao đâu.

Thật may Lưu Minh Thứ còn chưa đi, để ta đi mời hắn tới đây." Lục Vô Nghiên hôn Phương Cẩn Chi một cái, vội vã buộc lại vạt váy của nàng, phủ chăn đắp kín người nàng rồi mới xuống giường đi ra ngoài.
Trong lòng hắn lo lắng cho Phương Cẩn Chi, cũng không mặc áo khoác, chỉ mặc quần áo ngủ màu trắng như tuyết đi ra ngoài.

Hắn vừa mới đi đến gần bức bình phong, tiếng kêu đau đớn của Phương Cẩn Chi ở phía sau lưng lập tức dừng lại.
Lục Vô Nghiên khựng người, từ từ xoay người lại.
Phương Cẩn Chi ngồi xếp bằng trên giường, ôm cái gối trong ngực, khi Lục Vô Nghiên quay đầu nhìn về phía nàng, nàng làm mặt quỷ trêu hắn.
"Phương Cẩn Chi!"
Lục Vô Nghiên nổi giận đùng đùng quay trở về giường.
Phương Cẩn Chi vội vàng ném gối ôm trong ngực vào đầu Lục Vô Nghiên, nàng kéo chăn lên, nhanh chóng nằm xong, "Ngủ thôi!"
Lục Vô Nghiên bắt được cái gối Phương Cẩn Chi ném tới, nhất thời im lặng.
Đây là gậy ông đập lưng ông.
Lục Vô Nghiên lắc đầu, cười khổ, cầm cái gối thả lên giường, ảo não nằm bên cạnh Phương Cẩn Chi.

Sáng sớm hôm sau, khi Lục Vô Nghiên còn chưa tỉnh giấc Phương Cẩn Chi đã xuống giường, đi tới phòng của Lục Cẩn Chuông.

Lục Cẩn Chuông vừa được bà vú cho bú, đang ngủ say trên giường nhỏ.
Phương Cẩn Chi kéo bàn tay nhỏ bé của hắn, Lục Cẩn Chuông chép chép miệng, rút tay ra.
Phương Cẩn Chi để bà vú cẩn thận ôm hắn lên, sai người cầm kéo tới, nàng tự mình cắt tóc máu cho Lục Cẩn Chuông, cẩn thận cất vào trong cái hà bao đã làm trong thời gian mang thai.
" Tiểu thiếu gia của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp!"
"Lúc này mới vừa tròn tháng, ngũ quan đã rõ ràng..., so với những đứa bé mấy tháng tuổi cũng không kém!"
Mấy bà vú nhỏ giọng khen Cẩn Chuông không ngớt.

Họ là vú nuôi, nên hiểu rõ phương pháp lấy lòng chủ tử hữu hiệu nhất chính là khen ngợi đứa bé xinh đẹp, khỏe mạnh, thông minh.

Huống chi, Lục Cẩn Chuông đích xác là đứa bé xinh đẹp nhất mà họ từng gặp qua!
Phương Cẩn Chi cũng không để ý lời của sáu bà vú nói có phải là nịnh nọt hay không, trong lòng nàng thích nghe, thậm chí cảm thấy Cẩn Chuông của nàng so với mấy lời khen của các bà vú còn tốt hơn!
Mấy bà vú chăm sóc Lục Cẩn Chuông không tệ, Phương Cẩn Chi hài lòng với mấy người này.
"Thu dọn, đóng gói đồ đạc cẩn thận, đến lúc phải trở về Quốc Công Phủ rồi." Phương Cẩn Chi phân phó.
Một người đứng đầu các bà vú cười nói: "Chỉ cần thiếu phu nhân phân phó, đồ đạc của tiểu thiếu gia sẽ thu dọn xong!"
Phương Cẩn Chi nhìn lại người vừa nói.
Nàng gật đầu, nói: "Lần này trở về chắc cũng không ở lại lâu, cả sáu người không cần phải về cùng một lúc."
Nghe Phương Cẩn Chi nói như vậy, sáu bà vú không có một người nào không khẩn trương, lập tức thẳng sống lưng.Người nào cũng sợ mình bị lưu lại, lúc đó danh tiếng sẽ bị giống như kiểu hàng ngày chăm sóc tiểu thiếu gia không cẩn thận nên bị loại bỏ.
Phương Cẩn Chi tự nhiên nhìn ra được, nàng dịu dàng nói: "Ngày thường các ngươi chăm sóc tiểu thiếu gia đều rất tận tâm, lần này trở về ta chỉ mang hai bà vú về trước, còn bốn bà vú trước hết cứ ở lại chỗ này, chờ thêm mấy ngày nữa sẽ trở lại đón các ngươi sau."
Nghe Phương Cẩn Chi nói như vậy, mấy bà vú đều thở phào nhẹ nhõm, thì ra chuyện không phải như họ nghĩ.

Bốn bà vú bị lưu lại cũng không còn lo lắng nữa.
Đúng là sáu bà vú này người nào cũng tận tâm, nhưng thế gian này không có gì là mãi mãi.

Một tháng vừa qua, Phương Cẩn Chi cũng nhìn được biểu hiện của các nàng.

Mặc dù Phương Cẩn Chi nói họ làm rất tốt, nhưng cũng chỉ chọn hai bà vú ưng ý nhất cùng trở về.
Trong khoảng thời gian Phương Cẩn Chi ở cữ, thời tiết thường không tốt nên Lục Cẩn Chuông luôn trong phòng không bế ra ngoài.

Hôm nay là lần đầu tiên ôm hắn ra ngoài nhà.
Mấy ngày hôm trước trời vẫn mưa thu, hôm nay thời tiết trở nên tốt hơn, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Phương Cẩn Chi tự mình ôm Lục Cẩn Chuông xuống lầu, khi đi tới sân, ánh nắng ấm áp chiếu vào khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo của Lục Cẩn Chuông, ánh nắng mặt trời khiến cho gò má trắng nõn như ngọc của hắn được phủ thêm một tầng ánh sáng dìu dịu.
"Cẩn Chuông nhà ta so với lúc mới sinh càng đẹp mắt hơn rồi!" Phương Cẩn Chi vui vẻ hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của hắn.
Lục Vô Nghiên đi bên cạnh Phương Cẩn Chi cau mày lại, nói: "Xe ngựa chật rồi, giao cho bà vú bế ngồi xe ngựa phía sau đi."
Hai người sau khi trao đổi ánh mắt ngắn ngủi với nhau, Phương Cẩn Chi giao Lục Cẩn Chuông cho hai bà vú sau lưng, đi theo Lục Vô Nghiên lên xe ngựa.
Phương Cẩn Chi vừa mới đi lên xe ngựa, Lục Vô Nghiên đã nắm cằm của nàng, kéo đầu của nàng lại, "nhìn ta."
Phương Cẩn Chi quay lại, rất nghiêm túc nói: "Lục Vô Nghiên, chàng cứ đợi đấy! Chờ Cẩn Chuông trưởng thành, nhất định sẽ làm chủ cho thiếp, xem chàng còn dám tùy ý khi dễ thiếp như vậy nữa không!"
Cũng không biết có phải bị dáng vẻ nghiêm túc của Phương Cẩn Chi hù dọa hay không, Lục Vô Nghiên vội vàng buông lỏng tay ra.
Theo ý của Lục Vô Nghiên, tiệc đầy tháng của Lục Cẩn Chuông sẽ tổ chức đơn giản.


Nhưng bây giờ mẫu thân hắn là Hoàng đế Đại Liêu, kể cả Lục Vô Nghiên không phát thiệp mời, nhưng quan lại trong triều và các gia đình hiển quý trong kinh thành cũng sẽ không mời mà tới.
Cũng không cần Lục Vô Nghiên tự mình vất vả, chủ nhà là chi thứ hai của Ôn Quốc Công phủ đã chuẩn bị thỏa đáng tất cả, mặc dù tước vị Ôn Quốc Công gia hiện nay đã truyền cho nhị lão gia nhưng nhị lão gia nào dám đắc tội với đại phòng.
Không cầ biết Lục Thân Cơ của đại phòng có hoà ly với trưởng công chúa hay không, Lục Vô Nghiên vẫn là nhi tử duy nhất của trưởng công chúa, là người vô cùng có khả năng trở thành Đế Vương kế nhiệm.
Có thể nói, kể từ khi Lục Cẩn Chuông ra đời Ôn Quốc Công nhị lão gia đã tay vào chuẩn bị cho tiệc đầy tháng này rồi.
Nhị lão gia tự mình dẫn mấy nhi tử chờ ở ngoài cửa lớn đón Lục Vô Nghiên.

Vừa nhìn thấy xe ngựa Lục Vô Nghiên dừng lại, ông ta lập tức nghênh đón.
Lục Vô Nghiên nhìn ra sự khẩn trương của ông ta.

Nếu là kiếp trước, kể cả Lục Vô Nghiên không thèm để ý tiền tài, cũng sẽ so đo.

Nhưng đã trải qua hai đời, hắn chứng kiến cảnh từng người từng người một bên trong Ôn Quốc Công phủ lần lượt qua đời còn hắn ngược lại hôm nay rất tự tại.
"Cũng đã vào đông, nhị thúc công cần gì tự mình ra ngoài." Lục Vô Nghiên ở trong lòng thở dài nhẹ giọng nói.
Nhị lão gia rất vui mừng, vội nói: "Ta còn chịu được, không lạnh, không lạnh."
Lục Vô Nghiên hơi gật đầu, xoay người lại, đỡ Phương Cẩn Chi từ trên xe ngựa xuống.

Bà vú cũng ôm Lục Cẩn Chuông từ trong một chiếc xe ngựa phía sau xuống.
Nhị lão gia nhìn Lục Cẩn Chuông trong ngực bà vú luôn miệng khen mấy câu, Lục Vô Nghiên không nói thêm gì khác, cùng Phương Cẩn Chi đi vào trong phủ.
Trong phủ nữ quyến đã sớm có mặt tập trung trong sảnh chờ xem mặt Lục Cẩn Chuông, Lục Vô Nghiên vừa đưa Phương Cẩn Chi đến hậu viện nhà chính, nha hoàn trong coi ở đó liền thông báo cho Lục Vô Nghiên, Lão Ôn Quốc Công gia tìm hắn.
Lục Vô Nghiên dặn dò phương Cẩn Chi: "Nếu mệt mỏi trở về Thuỳ Sao viện nghỉ ngơi, không cần phải làm khó bản thân."
Phương Cẩn Chi cười đồng ý, đến bên cạnh Lục Vô Nghiên nhỏ giọng nói: "Tằng tổ phụ lớn tuổi rồi, có gì thì nhẹ nhàng nói, đừng nổi giận."
"Nàng không cần phải lo lắng những thứ này." Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn Lục Cẩn Chuông trong ngực bà vú, rồi mới đi đến viện của Lão Ôn Quốc Công gia.
Hắn còn chưa bước vào đến cửa đã nghe thấy tiếng ho khù khụ của tằng tổ phụ mình.
"A, Vô Nghiên tới rồi." Lão Ôn Quốc Công gia chậm rãi giơ tay lên, vẫy gọi Lục Vô Nghiên đến ngồi bên cạnh, động tác có chút cứng nhắc.
Hắn thở dài không lên tiếng.
Lục Vô Nghiên đưa mắt quan sát Lão Ôn Quốc Công gia.

Lão Ôn Quốc Công gia năm nay đã 79 tuổi, khuôn mặt gày gò, hai bên xương gò má nhô cao, lưng còng xuống.

Đôi mắt sáng loáng hữu thần giờ đây cũng đã mờ mờ vẩn đục.
Kiếp trước cuối tháng này Lão Ôn Quốc Công gia sẽ qua đời, hôm nay đã là mồng mười.

Vì đã trải qua tư vị tình cảm khi tằng tổ phụ của mình qua đời nên cảm xúc Lục Vô Nghiên không dao động quá lớn, tự nhủ hôm nay sẽ không chống đối ông nữa.
Lão Ôn Quốc Công gia trầm mặc một lúc, mới nói: " Ý tưởng muốn giao tước vị cho chi thứ hai không phải là ngày một ngày hai mới có trong đầu ta, từ khi cháu còn nhỏ, ta đã có ý nghĩ này."
Nói xong một câu thật dài, Lão Ôn Quốc Công gia lại ho khù khụ hai tiếng.
Vẻ mặt Lục Vô Nghiên không thay đổi: "Gia nghiệp và tước vị đều là của tằng tổ phụ, người muốn cho ai thì cứ cho người đó."
Thấy Lão Ôn Quốc Công gia vẫn ho liên tục, Lục Vô Nghiên không nhịn được đẩy ly trà trên bàn về phía ông.

Lão Ôn Quốc Công gia uống một hớp trà mới trở nên dễ chịu hơn một chút, quay sang nhìn Lục Vô Nghiên, nói: "Lần này cháu trở lại là muốn chuyển ra ở riêng?"

Do nói chuyện nhanh sẽ bị ho nhiều nên khi nói chuyện Lão Ôn Quốc Công gia nói chậm từng từ một.
"Ở riêng là ý tứ của phụ thân." Lục Vô Nghiên kéo Lục Thân Cơ vào trong câu chuyện.

Chỉ là theo tính tình của hắn, kể cả Lục Thân Cơ không gửi lá thư này, hắn cũng tính toán tách ra ở riêng.
Lão Ôn Quốc Công gia trầm mặc một lúc lâu mới nói tiếp "Nhân khẩu Lục gia đông đảo, làm đương gia phải phụ trách giải quyết tất cả chuyện lớn chuyện bé trong phủ lẫn ngoài phủ.

Kể cả chuyện kết giao với các nhà quan lại khác hay chuyện quản lý sự vụ trong phủ cũng không dễ dàng."
"Giờ đây mới nói những lời này thật giống như nguỵ biện.

Nhưng Vô Nghiên à, cháu cũng không muốn gánh các những chuyện này đúng không?" Lão Ôn Quốc Công gia nói xong rất chắc chắn, "Ta mới không yên lòng khi thấy cháu không nghĩ tới chuyện này vì thế mới đưa ra hạ sách nhu vậy."
Đôi mắt đục ngầu của Lão Ôn Quốc Công gia toát ra mấy phần áy náy, chỉ có điều những áy náy này hoàn toàn không phải bởi vì Lục Vô Nghiên.
"Ta biết rõ ta không còn sống được bao lâu nữa, nghĩ tới chuyện dưới cửu tuyền sẽ gặp lại tổ phụ đã chết tại sa trường khi còn trẻ của ngươi, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy." Ông lão nắm tay, đấm một cái vào lồng ngực.
"Vô Nghiên, nếu như có trách, thì cháu hãy trách ta đây, một lão gìa lẩm cẩm.

Đừng ghi hận nhị thúc cháu.

Nhị thúc cháu là người không có dã tâm gì lớn, cũng không có công trạng gì, nhưng người này lại nhát gan, hay niệm tình cũ nên rất dễ mềm lòng, là bậc trưởng bối nhưng hay quan tâm đến mọi người nhất trong nhà.

Giao Lục gia vào trong tay hắn, cũng coi như an ổn."
Lão Ôn Quốc Công gia nói một hơi dài như thế, mặt cũng đỏ lên, bắt đầu ho những tràng dài.
Lục Vô Nghiên thấy Lão Ôn Quốc Công gia còn muốn nói tiếp, bèn ngắt lời của ông, nói: "Tằng tổ phụ lo lắng quá rồi, Vô Nghiên cũng không có ý định trả thù Lục gia, càng sẽ không tìm nhị thúc gây phiền phức.

Hơn nữa hôm nay sẽ tách ở riêng, ngày sau không gây phiền phức gì cho nhau là được."
Ý lời này của Lục Vô Nghiên là sau khi ở riêng sẽ cắt đứt liên lạc với bên này.
Nghe hắn nói như vậy, trong tâm Lão Ôn Quốc Công gia không tránh khỏi có chút khó chịu.

Thế nhưng đó đã là kết quả tốt nhất rồi, ông chậm rãi gật đầu, nói: "Tằng tổ phụ xin lỗi cháu và đại phòng, việc phân gia lần này sẽ không để đại phòng thiệt thòi.

Phủ Ôn Quốc Công này là năm đó tằng tổ phụ được tiên đế phong cho làm Ôn Quốc Công mà được ban thưởng.

Ta đã đưa người của Lục gia đến đây, hiện giờ tổ trạch của Lục gia chúng ta đang để trống."
Liên tiếp nói nhiều như vậy, Lão Ôn Quốc Công nghỉ một chút, mới nói tiếp: " Bắt đầu từ năm năm trước, ta đã cho người ta tu sửa lại tổ trạch.

Tằng tổ phụ biết cháu đã quen với cách bài trí của Thuỳ Sao Viện, tổ trạch xây dựng lại cũng giống như phong cách Thuỳ Sao Viện."
Lục Vô Nghiên nhíu mày, rất kinh ngạc nhìn về phía Lão Ôn Quốc Công gia.
Chân mày Lão Ôn Quốc Công gia vẫn nhíu chặt lại, nói tiếp: "Về phần gia sản, tằng tổ phụ đương nhiên sẽ không để cháu thiệt thòi, các cháu là đại phòng, chia nhiều một chút cũng là chuyện nên làm."
Ông lão lại nói thêm một câu: "Nhị lão thúc và Tam lão thúc cũng đồng ý."
Trong lòng Lục Vô Nghiên không biết là tư vị gì.

Không phải vì Lão Ôn Quốc Công gia thay hắn suy tính những thứ này mà hắn sinh lòng cảm động, tự nhiên trong lòng hắn nảy sinh cảm giác buồn bã.
Lục Vô Nghiên trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Đều là người một nhà, chuyện ở riêng như vậy không cần so đo quá mức."
Sau khi Lục Vô Nghiên rời đi, Lão Ôn Quốc Công gia cũng không kịp phản ứng.

Mới vừa Lục Vô Nghiên nói gì? Người một nhà? Lão Ôn Quốc Công gia khó nén nổi nỗi khiếp sợ trong lòng, có thể từ trong miệng Lục Vô Nghiên nghe được lời này.
Tại hậu viện nhà chính mẹ con Phương Cẩn Chi bị nữ quyến của Ôn Quốc Công phủ vây quanh.

Mọi người không ngớt ngươi một câu ta một câu khen Lục Cẩn Chuông xinh đẹp, đáng yêu.

Thật ra Phương Cẩn Chi không muốn để các nàng xem mặt Lục Cẩn Chuông, nhưng cũng không yên lòng để Lục Cẩn Chuông bị các bà vú ôm đi, nên vẫn ôm Lục Cẩn Chuông ở trong lòng nên lúc này mới bị họ vây quanh.
Lão phu nhân cười nói: "Tản ra một chút, đừng có tầng trong tầng ngoài như thế, cẩn thận ngột ngạt đứa bé."
Bà quan sát kỹ vẻ mặt Phương Cẩn Chi, muốn từ trên mặt Phương Cẩn Chi nhìn ra cách nhìn của nàng đối với chuyện Lão Ôn Quốc Công gia truyền tước vị cho nhị lão gia, nhưng Phương Cẩn Chi chỉ tập trung tinh thần trên người của Lục Cẩn Chuông, trên mặt vẫn giữ nụ cười, không nhìn ra cái gì.
"Xem ra chỉ có mình ta đến muộn!" Lục Giai Huyên vội vã đi vào phòng.

Nàng ngồi xuống bên cạnh Phương Cẩn Chi, lạ lẫm nhìn Lục Cẩn Chuông trong ngực Phương Cẩn Chi.
"Đứa nhỏ này dáng dấp thật giống Tam đệ!" Lục Giai Huyên vội ra hiệu cho nha hoàn mang cái vòng lục lạc làm quà cho Lục Cẩn Chuông tới.
Nàng muốn tự mình đeo lên cho Lục Cẩn Chuông nhưng phát hiện Lục Cẩn Chuông không đeo khoá trường mệnh, vòng tay hay bất cứ thứ gì trên người.

Chẳng lẽ một phòng người thế này mà không ai tặng quà cho Lục Cẩn Chuông? Nghĩ là Phương Cẩn Chi không muốn đeo những thứ đó trên người đứa nhỏ nên để nha hoàn đưa đồ vật tới.
Phương Cẩn Chi vội cảm ơn nàng, sai Nhập Trà nhận lấy món quà.
"Sao giờ này tỷ mới tới đây?" Phương Cẩn Chi quan sát sắc mặt của Lục Giai Huyên thấy sắc mặt của Lục Giai Huyên có chút tái nhợt, y phục trên người mặc dù là đồ mới thay, nhưng đồ trang sức đeo trên người không phù hợp, có thể thấy rất vội vàng khi đến đây.
"Sáng sớm ngày hôm nay, nhị ca muội đi theo đại quân rời khỏi kinh thành, ta đi tiễn hắn, cho nên khi quay lại bị muộn một chút." Lục Giai Huyên cười nói.

Chỉ là nét tươi cười trên mặt nàng có thêm chút âu sầu.
Bất kể phu quân nhà ai đi đánh giặc nơi tiền tuyến, thân là thê tử sao có thể không quan tâm.
"Nhị ca đã nhập ngũ..." Phương Cẩn Chi hơi kinh ngạc.

Nàng lôi kéo tay Lục Giai Huyên, cười nói: "Vậy cần phải nói trước một tiếng chúc mừng, đợi nhị ca trở về, nhị tỷ đã có thể trở thành Tướng quân phu nhân rồi!"
Âm thanh Phương Cẩn Chi rất ngọt, lúc nói lời chúc mừng nghe đặc biệt êm tai.
Những người khác trong phòng cũng học theo Phương Cẩn Chi, chúc mừng Lục Giai Huyên, đồng loạt gọi nàng một tiếng "Tướng quân phu nhân".
Ngược lại Lục Giai Huyên thấy họ gọi như vậy có chút xấu hổ, nàng biết hôm nay là tiệc đầy tháng Lục Cẩn Chuông, cũng không tiện nói chuyện đánh giặc, vội sờ sờ nắm đấm nhỏ của Lục Cẩn Chuông, luôn miệng khen hắn đáng yêu, chuyển đề tài đến bên người Lục Cẩn Chuông.
Không lâu lắm, nha hoàn bẩm báo Lục Giai Nhân trở lại.
Phương Cẩn Chi nhíu mày một cái.
Nàng không muốn nhìn thấy Lục Giai Nhân, tự nhiên thêm mấy phần không vui.
Lục Giai Nhân không trở về một mình, còn có Tần lão phu nhân và Tần Vũ Nam đi cùng.

Tiệc đầy tháng Lục Cẩn Chuông, người có mặt mũi trong kinh thành cũng đã tới, Tần gia cũng không ngoại lệ.
Trước khi đến Ôn Quốc Công phủ, Tần lão phu nhân cố ý dặn dò Lục Giai Nhân, hôm nay là ngày vui, trên mặt phải biểu lộ sự vui mừng, không thể mặt ủ mày ê.
Nhưng khi Lục Giai Nhân nhìn thấy Phương Cẩn Chi, lập tức không giả vờ tươi cười nữa lộ ra vẻ mặt chán ghét cùng với thiếu kiên nhẫn.
Tần lão phu nhân thở dài liếc nhìn nàng ta, cũng không quản nàng ta, mặc cho nàng ta đi tìm mẫu thân của mình.

Ngược lại thấy Tam thiếu phu nhân không để ý tới vẻ kỳ quái trên mặt con dâu mình, đến bên cạnh ân cần hỏi han.
Tam phu nhân kéo Lục Giai Nhân sang một bên, nhỏ giọng nói: "Giai Nhân, bây giờ không thể để Tần Cẩm Phong bị nhốt ở trong thiên lao mãi được.

Mẫu thân thấy con hãy đi cầu xin Cẩn Chi, để nàng ở trước mặt bệ hạ xin giúp..."
"Mẫu thân muốn con đi cầu xin nàng?" Lục Giai Nhân trợn to hai mắt.
Âm thanh của nàng ta có chút lớn, khiến mấy người bên cạnh chú ý.

Tam phu nhân vội bấm cánh tay của nàng ta, nhỏ giọng nói: "Không cần biết nói thế nào, chỉ bỏ chút thể diện đi cầu xin vẫn hơn là phải sống thủ tiết cả đời? Chẳng lẽ con thật sự hy vọng phu quân của con chết ở trong tù?"
Lục Giai Nhân"Hừ" một tiếng, quay đầu đi.
Tam phu nhân thở dài, "Ta mặc kệ con!"
Tam phu nhân dứt khoát đứng dậy đi tới trước mặt Tần lão phu nhân nói chuyện, gạt Lục Giai Nhân sang một bên, không để ý tới.
Lục Giai Nhân không cam lòng ngẩng đầu nhìn về phía Phương Cẩn Chi, Phương Cẩn Chi vốn dĩ là một thiếu nữ ngây thơ, hôm nay không biết có phải do cuộc sống sau khi thành hôn viên mãn hay không, dung mạo càng trở nên xinh đẹp, trong lúc giơ tay nhấc chân kéo theo một cỗ tao nhã phong tình khó nói.
Nhiều người vây
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận