Thê Khống


Sở Hoài Xuyên ho nhẹ một tiếng, hắn quyết định lấy lại dáng vẻ uy nghiêm của một người cha.

Hắn nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Không được nói việc này cho mẫu phi ngươi nghe rõ chưa?"
"Nhưng nếu như mẫu phi hỏi Nhã Hoà thì sao?" Sở Nhã Hoà nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn Sở Hoài Xuyên.
"Hỏi cũng không nói!"
"Không, không được nói dối, phụ hoàng vẫn dạy không được nói dối mà..." Sở Nhã Cùng cúi đầu, bĩu môi nhỏ giọng lầm bầm.
Sở Hoài Xuyên suy nghĩ một chút, đi đến bên sọt tre thò tay vào lục lọi một lúc rồi cầm một nắm quả dại bên trong ra.
"Lại đây, đây là trái cây phụ thân hái cho Nhã Hoà!"
"Oa!" hai mắt Sở Nhã Hoà sáng lấp lánh, vội vàng chìa vạt áo của mình ra, đựng mấy quả dại Sở Hoài Xuyên cho.
" Nhã Hoà có nói cho mẫu phi biết vì sao áo bị bẩn không?" Sở Hoài Xuyên cười híp mắt.
Sở Nhã Hoà lắc đầu như lắc trống bỏi, nhỏ giọng, nói: "Không..."
Sở Hoài Xuyên cười xoa xoa đầu nàng, nói: "Đi đi rửa sạch cả tay nữa."
Sở Nhã Hoà gật mạnh đầu, vừa đi về phía thùng nước, vừa nói: "Một lát nữa cho cả đệ đệ ăn!"
Nàng không lúc nào không nhớ đến đệ đệ của mình.
"Đệ đệ ngươi còn nhỏ, không thể ăn cái này." Sở Hoài Xuyên ở sau lưng nàng nói.
Sở Nhã Hoà suy nghĩ một chút, nàng mở to hai mắt, nhìn quả dại trong ngực, nghiêm trang nói: "Vậy Nhã Hoà giữ lại cho đệ đệ, lớn lên đệ đệ sẽ ăn!"

Sở Hoài Xuyên từ từ thu lại nụ cười, khe khẽ thở dài, hắn lấy một thùng nước, kéo tay Sở Nhã Hoà bỏ vào trong thùng nước, cẩn thận rửa tay cho nàng.
"Nhã Hòa, chờ đến khi đệ đệ có thể ăn được, những trái cây này cũng đã bị hỏng rồi, bây giờ con cứ ăn trước đi."
Sở Nhã Hòa vẫn kiên quyết lắc đầu, "Nhưng có tốt đồ thì nên để dành cho đệ đệ!"
Sở Hoài Xuyên nhìn Sở Nhã Hòa để riêng mấy quả tươi ngon nhất lên mặt bàn đá, cười nói: "Không thì như vậy đi, những trái này quá nhỏ, ăn không ngon.

Nhã Hoà ăn sau đó giữ lại hạt, vùi trong sân.

Chờ cây lớn lên, đệ đệ cũng có thể ăn trái cây rồi."
"Oa! Ý kiến của phụ hoàng thật là hay! Trái cây để dành cho đệ đệ sẽ càng ngon hơn!" Sở Nhã Hoà vui sướng vung tay, trên tay của nàng còn nước đọng, bắn tung tóe lên mặt Sở Hoài Xuyên.
Nàng le lưỡi, nắm lấy ống tay áo lau lau lên mặt Sở Hoài, vừa lau vừa nói: "Con lau mặt cho phụ hoàng!"
Nhưng nàng quên áo của nàng và Sở Hoài Xuyên cũng bẩn giống nhau, ở trong phòng bếp đã làm bẩn hết quần áo, tay áo của nàng dính đầy tro đen, lúc lau mặt cho Sở Hoài Xuyên, quệt thành những vệt bẩn đen sì trên mặt Sở Hoài Xuyên.
"Ôi..." Sở Nhã Hoà tự biết gây họa, sợ sệt, cẩn thận nhìn Sở Hoài Xuyên.
Nhìn thấy bộ dạng khép nép, sợ sệt của con gái, Sở Hoài Xuyên có chút buồn bực, nhưng vừa nhìn thấy tay áo đen như mực của nàng, Sở Hoài Xuyên chợt hiểu.
Sở Hoài Xuyên quay đầu, soi mặt vào thùng nước, lau vết bẩn trên mặt, rồi nói với Sở Nhã Hoà: "Được rồi, con mau trở về nhà thay y phục khác đi.

Trước khi mẫu phi con chuẩn bị xong bữa tối thì thay bộ y phục bẩn này ra, đừng để mẫu phi con phải lo lắng."

"Vâng!" Sở Nhã Hoà ngọt ngào đáp lại, rồi ôm đống trái cây để trên mặt bàn vào nhà, nàng đi chưa được hai bước thì dừng lại, xoay người nhìn về phía Sở Hoài Xuyên, nói: "Phụ hoàng cũng đi thay y phục đi!"
Sở Hoài Xuyên liếc mắt nhìn bộ y phục bẩn trên người, rồi liếc nhìn đống y phục đang vắt trên dây phơi.
Hình ảnh đôi tay trắng hồng của Lục Giai Bồ ngâm trong nước suối hiện lên trước mắt Sở Hoài Xuyên.
Trước kia khi còn là khuê nữ Lục Giai Bồ cũng có chút tài nấu nướng, nhưng đều là nha hoàn bên cạnh đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu, nàng không phải làm gì nhiều chỉ đứng chế biến, hơn nữa còn làm được rất nhiều loại bánh ngọt tinh xảo.

Giờ đây nàng phải tự mình nấu một bàn ăn quả thật làm khó nàng.
Nàng đi vào phòng bếp phía sau, mở cửa sổ ra, khiến làn khói dày đặc trong bếp tản ra ngoài, lại dọn dẹp sạch sẽ sàn bếp, lò bếp rồi bắt đầu nấu cơm.
Hiện giờ trong bếp đã không còn nhiều rau dưa, nàng xào măng, ướp gia vị cho thịt khô để rang, rồi nấu một nồi canh cá với nấm.
Hồi đầu nàng thường không chú ý nên các món ăn hay bị cháy khét, bây giờ nàng không dám lơ đễnh coi thường, vừa lo giữ lửa trong bếp, vừa cầm cái muỗng đảo món ăn.
Một lúc sau, đầu Lục Giai Bồ đầy mồ hôi.
Rốt cuộc cũng làm xong, thức ăn hôm nay không bị cháy khét.

Lục Giai Bồ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm giác có thêm vài phần thành tựu.
Để Sở Hoài Xuyên và Sở Nhã Hoà có thể ăn được thức ăn nàng nấu bây giờ chính là nguyện vọng lớn nhất của nàng.
Nàng vừa bưng thức ăn ra khỏi bếp, đã nhìn thấy Sở Hoài Xuyên ngồi ở trong sân giặt quần áo, Sở Nhã Hoà ngồi chồm hỗm ở bên cạnh, cánh tay nho nhỏ chỉ những chỗ bẩn chưa được giặt sạch trên y phục.

"Phụ hoàng, người có thể giặt quần áo được không? Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này nữa! Cũng không giặt sạch sẽ!" Sở Nhã Hoà chỉ chỉ đầu ngón tay vào từng chỗ từng chỗ cho Sở Hoài Xuyên nhìn.
Sở Hoài Xuyên không nhịn được nói: "Sao con có thể nói nhiều đến như vậy hả?"
Hắn không nhịn được lại lầm bầm: "Ngốc nghếch một chút, muộn hai năm nữa hãy biết nói chuyện thì tốt, thật là ồn ào..."
Lập tức Sở Nhã Hoà cúi đầu, ủ rũ, ủy khuất muốn khóc.
Sở Hoài Xuyên liếc nhìn nàng một cái, cầm nửa quả hồng Sở Nhã Hoà đang ăn dở để bên cạnh nhét vào trong miệng Sở Nhã Hoà.

Sở Nhã Hoà lúc này mới nhìn hắn, bật cười "Khanh khách" vui vẻ.
Ánh nắng chiều muộn chiếu vào người hai cha con nàng tăng thêm mấy phần tư vị vui vẻ hòa thuận.
Lục Giai Bồ đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt nhìn hai cha con trong sân trở nên nhu hoà.
"Ăn cơm thôi, Nhã Hoà có muốn tới giúp một tay không?" Lục Giai Bồ nhàn nhạt cười.
"Con muốn giúp đỡ!" Sở Nhã Hoà vội vàng để trái cây xuống, đi như chạy về phía Lục Giai Bồ, nhón chân lên, đưa tay bưng món ăn trên tay Lục Giai Bồ.
"Không cần Nhã Hoà cầm cái này, Nhã Hoà đi lấy đũa có được hay không?" Lục Giai Bồ cúi người xuống, dịu dàng nói với nàng.
"Vâng!" Sở Nhã Hoà chạy như một làn khói nhỏ vào trong bếp.
Sở Hoài Xuyên cảm thấy có chút lúng túng khi bị Lục Giai Bồ nhìn thấy mình đang giặt quần áo, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Giặt quần áo chỉ là vui đùa thôi ha, ha ha ha..."
Lục Giai Bồ nhịn cười, dịu dàng nói: "Ăn cơm trước đi, một lát cùng nhau tắm."
"A, được rồi..." Sở Hoài Xuyên chùi hai bàn tay ướt nhẹp vào quần, bước nhanh tới, giúp Lục Giai Bồ bày món ăn.
Đơn giản chỉ có hai món ăn một canh và cơm nóng nhưng một nhà ba người ăn hết sức thỏa mãn.
Sở Nhã Hoà chép chép mồm, kinh ngạc nói: "Mẫu phi, đồ ăn hôm nay không bị cháy khê, không quên bỏ muối, cũng không có đồ lung tung gì đó!"
"Ăn của con đi!" Lục Giai Bồ có chút ngượng ngùng khi bị tiểu nha đầu này nói, và một miếng cơm lớn vào miệng.

Sở Hoài Xuyên giương mắt, nhìn dáng vẻ cúi đầu của Lục Giai Bồ, hắn gõ một cái vào đầu Sở Nhã Hoà, nghiêm giọng khiển trách: "Không được nói linh tinh, mẫu phi ngươi làm thức ăn so đầu bếp toàn thiên hạ ngon hơn cả!"
Sở Nhã Hoà vừa muốn phản bác, bị Sở Hoài Xuyên gắp một miếng măng xào nhét vào trong miệng.

Lục Giai Bồ ngồi ở một bên nhìn hai người bọn họ mím môi cười.
Ăn cơm tối xong, Sở Hoài Xuyên hỗ trợ Giai Bồ mang bát đũa xuống bếp, đứng ở cửa nhìn nàng rửa chén.
"Khụ, trẫm chưa rửa chén bao giờ.

Vui không?" Sở Hoài Xuyên cố tỏ vẻ tò mò.
Giờ đây Lục Giai Bồ đã hiểu tính tình Sở Hoài Xuyên, cũng không vạch trần hắn mạnh miệng sĩ diện hão, cười nói: "Bệ hạ có thể thử xem nha.

A, những đũa bát chưa rửa xong giao cho bệ hạ, nô tì đi giặt quần áo."
Nàng nói xong, liền đem bát đũa để xuống, đi ra ngoài.
"Được!" Sở Hoài Xuyên vén tay áo lên, bắt đầu rửa chén.
Ra đến cửa phòng bếp Lục Giai Bồ quay đầu lại nhìn hắn, cười lắc lắc đầu.

Lúc tới hòn đảo nhỏ này, Lục Giai Bồ nào dám sai khiến Sở Hoài Xuyên
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận