Editor: minhngoc20vt
Trong phòng im ắng, Lục Giai Nhân ngồi một mình ở trong phòng, sắc mặt nàng trắng bệch, hai tay đặt ở trên đùi, khẽ phát run.
Chết người.
Nàng không ngờ Hạnh Tử thật sự đã chết rồi. Không không không……Lúc ấy trong lòng nàng nghĩ muốn làm cho Khương Hàm Tử và Hạnh Tử chết, nhưng mà khi Hạnh Tử thật sự đã chết, nàng ngược lại sợ hãi.
Trước mắt nàng lúc nào cũng hiện lên hình ảnh Hạnh Tử trợn to mắt chết, và cả khuôn mặt trắng xanh ướt sũng.
Lục Giai Nhân rùng mình một cái.
Ngày đó, nàng đứng ở phía sau tấm bình phong lần đầu tiên nhìn thấy Tần Cẩm Phong, liền động tâm. Về sau Tần Cẩm Phong và Lục Giai Bồ định ra hôn sự, thường xuyên tới Ôn quốc công phủ, hắn lúc nào cũng ôn hòa hữu lễ như vậy, lại đầy bụng thi thư, tài hoa hơn người, làm cho nàng không dời mắt.
Nhưng mà ánh mắt của hắn lúc nào cũng nhìn vào trên người Lục Giai Bồ.
Lục Giai Nhân ghen tỵ.
Từ nhỏ đến lớn, không thứ gì mà nàng không chiếm được. Bây giờ cũng không ngoại lệ, nàng nghĩ muốn lấy được Tần Cẩm Phong.
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn ***
Nàng cố ý dùng danh nghĩa của Lục Giai Bồ hẹn gặp Tần Cẩm Phong ở tại phòng khách, lại cố ý để cho nha hoàn bắt gặp nàng và Tần Cẩm Phong gặp riêng tư………
Toàn bộ đều đã phát triển dựa theo kế hoạch của nàng, cuối cùng nàng cướp được Tần Cẩm Phong.
Lục Giai Nhân còn nhớ rõ ngày thứ hai Lục Giai Bồ tự sát, Tần Cẩm Phong tìm nàng. Ngày đó, trên người hắn cũng không còn ôn hòa như trước, chỉ còn băng lãnh và chán ghét.
Hắn nói: “Giữa ta và ngươi đều không có phát sinh chuyện gì, chuyện gặp riêng tư chẳng qua là do chính ngươi thiết kế, hiện giờ cũng không có nhiều người biết chuyện này, hai nhà cũng sẽ không truyền chuyện này ra ngoài. Ta hi vọng ngươi thay đổi chủ ý, chặt đứt mối hôn sự này, về sau cả hai không liên quan. Đợi ngày sau ngươi xuất giá, Tần gia ta sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ. Đương nhiên, nếu như ngươi cố ý lấy quan hệ hai nhà và cái gọi là danh tiết của ngươi ra ép buộc, Tần Cẩm Phong ta có khả năng cưới ngươi. Nhưng là cũng chỉ có thể cho ngươi thân phận Tứ phu nhân Tần gia, kiếp này sẽ không bước vào phòng của ngươi nửa bước.”
Người lạnh, lời nói càng lạnh hơn.
Mỗi một câu đều đâm vào trong lòng của Lục Giai Nhân.
Mũi tên lên cung không thể quay đầu, nàng đã làm nhiều chuyện như vậy làm sao có thể buông bỏ! Không! Nàng không thể cứ như vậy buông bỏ vật nằm trong tay! Quãng đời còn lại dài như vậy, nàng chắc chắn sẽ lấy được tâm của Tần Cẩm Phong!
Nhưng mà Lục Giai Nhân thật không ngờ sau khi kết hôn Tần Cẩm Phong cũng chỉ đến phòng của nàng hai lần, một lần là ngày đại hôn của hai người, hắn và nàng hoàn thành xong buổi hôn lễ, sau khi những người khác rời đi, hắn cũng đi.
Mà lần thứ hai, chính là vì tiểu thiếp kia!
Lúc ấy Tần Cẩm Phong đột nhiên tới đây khiến cho nàng vui mừng mà mất hết đầu óc, sau khi Tần Cẩm Phong rời đi, nàng mới phản ứng kịp, Tần Cẩm Phong căn bản chính là vì Khương Hàm Tử!
Trong lòng Lục Giai Nhân nổi lên hận thù ác độc!
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía gương đồng ngắm chính mình.
Trong gương đồng hiện ra một khuôn mặt tiều tụy, trong mắt còn chưa tan hết ác độc. Tiều tụy, ác độc đến vô cùng xấu xí. Lục Giai Nhân giơ tay lên, run rẩy sờ mặt của mình.
Nàng không phải là như vậy! Nàng là Lục cô nương tôn quý của Ôn quốc công phủ, mẫu thân thương yêu, tỷ tỷ dòng chính quan tâm, những nô tài này không một ai là không a dua nịnh nọt. Thời điểm nàng chưa đến mười bốn tuổi, liền có bà mối liên tục đến cầu hôn………
Hiện tại như thế nào lại làm cho người người chán ghét như vậy chứ?
Từ khi…..
Từ khi biết Tần Cẩm Phong, từ khi biết Tần Cẩm Phong, về sau muốn có được hắn, nàng liền trở nên càng ngày càng không giống nàng rồi…….
“Sao ta lại biến thành như vậy…..” nước mắt tràn đầy hốc mắt, Lục Giai Nhân hoảng sợ nhìn gương đồng, giống như người trong gương đồng kia không phải là chính mình.
“Không! Người này không phải là ta! Không phải ta! Không phải ta!” Nàng phẫn nộ hất đổ gương đồng, lại bất chấp hất toàn bộ son phấn bột nước và hộp nữ trang ở trên bàn xuống đất.
Mảnh vụn rơi đầy đất chất thành đống, bừa bãi.
“Tứ phu nhân……Tứ thiếu gia tới rồi……” A Hạ lặng lẽ tiến vào, thật cẩn thận bẩm báo, sợ lại bị Lục Giai Nhân đánh chửi.
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn ***
Lục Giai Nhân ngừng đập đồ đạc, nàng bỗng nhiên có chút kích động sửa tóc mai, hẳn là không muốn Tần Cẩm Phong nhìn thấy bộ dạng này của nàng.
Tần Cẩm Phong đi vào phòng, A Hạ thức thời vội vàng lui ra.
Tần Cẩm Phong nhìn thoáng qua bừa bãi đầy đất, tiện tay kéo cái ghế bị ngã ở dưới đất lên, ngồi xuống ghế.
“Vì cái gì mà ngươi lại trở nên như vậy………” Tần Cẩm Phong mới dời mắt nhìn phía sau lưng Lục Giai Nhân, “Ta khó chối tội này.”
Lúc này Lục Giai Nhân mới từng chút
//