Thê Khống



Editor: Hoàng Nam

Đại Liêu có một tập tục, thai nhi chưa đủ ba tháng sẽ không để lộ ra ngoài. Nhưng bởi vì thai của Phương Cẩn Chi không ổn, hàng ngày đều có đại phu đến viện khám, mùi vị thuốc nồng nặc, nên không giấu được người. Cuối cùng mọi người trong phủ đều biết Phương Cẩn Chi có hỉ mạch, mà thai nhi đó không được ổn.

Cùng tuổi với Lục Vô Nghiên, tứ thiếu gia Lục Vô Thế đã có nhi tử thành đàn, Lục Vô Nghiên giờ mới có con, hơn nữa đứa con trong bụng của Phương Cẩn Chi chính là đích trưởng tử đầu tiên, nên ánh mắt của mọi người trong phủ đều đổ dồn trên người của Phương Cẩn Chi.

Kể từ khi Phương Cẩn Chi chẩn ra hỉ mạch, nàng chỉ an tĩnh ở trong viện, không đi ra ngoài.

Nữ quyến trong phủ muốn đi thăm nàng đều bị gia nhân trong viện uyển chuyển ngăn cản, lấy lý do Phương Cẩn Chi không khỏe trong người.

Công việc trong nội viện hàng ngày do nàng định đoạt, giờ đây tất cả đều giao cho Nhập Trà xử lý. Bởi vì gần tới lễ mừng năm mới, từ trước đến nay tất cả chuyện lớn, chuyện nhỏ trong viện đều do Phương Cẩn Chi chuẩn bị, bây giờ thân thể nàng bất tiện, tạm thời giao cho đại thiếu phu nhân quản.

Ngay vả việc buôn bán của Phương gia, Phương Cẩn Chi cũng giao cho Ngô mẫu tạm thời xử lý, nếu không có chuyện gì quan trọng sẽ không đến làm phiền nàng.


Phương Cẩn Chi thực sự an tâm dưỡng thai.

Thai của Phương Cẩn Chi không được khỏe, không phải do nàng lúc mang thai không cẩn thận làm tổn thương hài nhi mà do lúc nhỏ bị lạnh, lớn lên kinh nguyệt không đều, ảnh hưởng đến việc sinh sản.

Lưu Minh Thứ đã kê cho nàng đơn thuốc an thai nhưng Lục Vô Nghiên vẫn không yên tâm, thường hay mời thái y từ trong cung tới để khám cho nàng.

Phương Cẩn Chi tĩnh dưỡng gần nửa tháng, chớp mắt đã đến lễ mừng năm mới thì thai nhi mới dần dần ổn định.

Thùy Tiêu viện

Phương Cẩn Chi dựa người vào ghế mây kê gần chậu than, nàng nhắm mắt, ngủ lúc nào không hay, ánh lửa nhẹ nhàng ấm áp chiếu rọi lên khuôn mặt trắng nõn của nàng.

Thiểm Thiểm vùi mình bên chân Phương Cẩn Chi ngủ, thân mình cuộn tròn thành một cục. Nó vẫn thích nhất là vùi đầu vào ngực Phương Cẩn Chi, nhưng kể từ khi Phương Cẩn Chi có thai, Lục Vô Nghiên không cho phép nó nằm trên người của Phương Cẩn Chi nữa, còn đánh chân trước của nó đau tới mức khiến nó nhớ cực dai.

Lục Vô Nghiên nhỏ giọng đến gần, Thiểm Thiểm lười biếng mở mắt nhìn hắn một thoáng, lại cúi đầu ngủ tiếp.


Lục Vô Nghiên đứng bên cạnh người Phương Cẩn Chi, khẽ khom người đắp tấm thảm nhung lên chân của Phương Cẩn Chi, Phương Cẩn Chi lập tức mở mắt, mỉm cười, nhìn về phía Lục Vô Nghiên.

"Làm nàng tỉnh giấc rồi à?" Lục Vô Nghiên ngước mắt nhìn về phía nàng.

"Không, thiếp không ngủ. Tiết trời lúc này ấm áp, không kìm được nhắm mắt nghỉ ngơi một chút."

"Đúng là rất ấm áp."Lục Vô Nghiên kéo một chiếc ghế mây khác đến trước chậu than, ngồi xuống.

Thiểm Thiểm ngẩng đầu lên nhìn một lúc, “Vút” một tiếng nhảy vào lòng Lục Vô Nghiên, cái đầu nhỏ cọ cọ vào chân Lục Vô Nghiên, giống như làm nũng, không chịu đi xuống.

Lục Vô Nghiên liếc nhìn nó một chút, cũng không thả nó xuống, cứ để nó trong lòng mình.

Lục Vô Nghiên giơ tay, đưa đến gần chậu than để sưởi ấm. Lúc này Phương Cẩn Chi mới nhìn thấy lòng bàn tay của Lục Vô Nghiên hồng hồng, giống như mới nhúng tay vào nước lạnh, muốn đưa tay ra sờ nhưng Lục Vô Nghiên tránh được.

"Lạnh lắm, nàng


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận