Tác giả: 美人赠我糖葫芦
Thể loại: Đam Mỹ
Nguồn: timtruyen.com
Trạng thái: Full
Số chương: 34
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 3 năm trước
Cập nhật: 3 năm trước
Thể loại: Đam Mỹ
Bạn đang đọc truyện Thế Giới Trong Suốt của tác giả 美人赠我糖葫芦. Bên ngoài phòng làm việc của Triệu Khải Bình có một cây hoa quế. Làn gió dịu dàng như nước, ánh nắng vàng óng, lúc rảnh rỗi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những đóa hoa nhỏ đã úa vàng lác đác như mưa, đến lúc này mới nhận ra mùa thu đã đến rồi.
Vì vậy Triệu Khải Bình lại không nhịn được nhớ đến Hàng Châu, nhớ đến Tây Hồ, tự hỏi khi nào mới có thể dành chút thời gian tận hưởng mùa hoa rực rỡ này. Sau khi tiễn bệnh nhân cuối cùng ra về, cậu tiện tay lật lịch ra xem, tháng này đã xếp lịch kín mít rồi, muốn nghỉ ngơi chỉ có thể đợi đến lễ Quốc khánh.
Trước đây cha Triệu đã từng phản đối việc cậu học y, ông từng cố gắng khuyên bảo cậu hết lời: “Bình Bình à, sinh tử là chuyện lớn, vô cùng hao tổn tâm trí.” Nhưng Triệu Khải Bình lại không đồng ý, trái tim trẻ tuổi còn non nớt, chưa trải qua những thất bại lớn, đương nhiên sẽ không hiểu được ý nghĩa thực sự của bốn chữ “sinh tử mệt mỏi”. Đợi đến khi cậu làm bác sĩ nhiều năm, trải qua sinh lão bệnh tử, thỉnh thoảng lại nghĩ đến lời khuyên nhủ của cha, nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười. Cuộc đời vốn là chuyến hành trình có đi mà không có về, chẳng phải có một câu hát “Mãi mãi không tránh khỏi nỗi buồn” đấy sao, cũng không thể trách nghề bác sĩ này, có ngành nghề nào không khó khăn, ngay cả làm hoàng đế mà cũng có người muốn từ chức đấy thôi.
Nếu yêu thích những truyện cùng thể loại, bạn có thể đọc thêm Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search hoặc Chính Là Không Ly Hôn
Thân mời các bạn đọc tiếp!
Tác giả : 美人赠我糖葫芦
Thể loại: Đam Mỹ
Nguồn: timtruyen.com
Trạng thái: Full
Số chương: 34
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 3 năm trước
Cập nhật: 3 năm trước
Thể loại: Đam Mỹ
Bạn đang đọc truyện Thế Giới Trong Suốt của tác giả 美人赠我糖葫芦. Bên ngoài phòng làm việc của Triệu Khải Bình có một cây hoa quế. Làn gió dịu dàng như nước, ánh nắng vàng óng, lúc rảnh rỗi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ,... nhìn thấy những đóa hoa nhỏ đã úa vàng lác đác như mưa, đến lúc này mới nhận ra mùa thu đã đến rồi.
Vì vậy Triệu Khải Bình lại không nhịn được nhớ đến Hàng Châu, nhớ đến Tây Hồ, tự hỏi khi nào mới có thể dành chút thời gian tận hưởng mùa hoa rực rỡ này. Sau khi tiễn bệnh nhân cuối cùng ra về, cậu tiện tay lật lịch ra xem, tháng này đã xếp lịch kín mít rồi, muốn nghỉ ngơi chỉ có thể đợi đến lễ Quốc khánh.
Trước đây cha Triệu đã từng phản đối việc cậu học y, ông từng cố gắng khuyên bảo cậu hết lời: “Bình Bình à, sinh tử là chuyện lớn, vô cùng hao tổn tâm trí.” Nhưng Triệu Khải Bình lại không đồng ý, trái tim trẻ tuổi còn non nớt, chưa trải qua những thất bại lớn, đương nhiên sẽ không hiểu được ý nghĩa thực sự của bốn chữ “sinh tử mệt mỏi”. Đợi đến khi cậu làm bác sĩ nhiều năm, trải qua sinh lão bệnh tử, thỉnh thoảng lại nghĩ đến lời khuyên nhủ của cha, nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười. Cuộc đời vốn là chuyến hành trình có đi mà không có về, chẳng phải có một câu hát “Mãi mãi không tránh khỏi nỗi buồn” đấy sao, cũng không thể trách nghề bác sĩ này, có ngành nghề nào không khó khăn, ngay cả làm hoàng đế mà cũng có người muốn từ chức đấy thôi.
Nếu yêu thích những truyện cùng thể loại, bạn có thể đọc thêm Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search hoặc Chính Là Không Ly Hôn
Thân mời các bạn đọc tiếp!