Nguyên vui vẻ hướng về phía người đằng trước đi tới. Nhìn Quang Anh đáng yêu trong bộ đồ do chính tay mình mua, cậu không khỏi cảm thấy thỏa mãn
Cậu vốn vẫn còn rất nhớ Khải, nhưng chỉ giấu kín ở trong lòng. Mặc dù đã cố quên đi, nhưng giấc mơ, à không đúng. Là cơn ác mộng khi anh rời xa cậu vẫn ám ảnh giấc ngủ cậu, từng đêm
Đến một ngày đi kiếm việc làm, mong muốn làm thầy giáo của cậu cuối cùng cũng được thực hiện. Cậu đã chọn làm giáo viên dạy toán. Cũng không rõ vì sao nữa. Có lẽ do cậu yêu thích môn học này mặc dù trước kia nó đã từng là môn học cậu ghét nhất. Cũng có lẽ là vì một ai đó...đã từng rất giỏi bộ môn của toàn những con số khô khan này
Và cũng nhờ môn toán mà cậu gặp được Quang Anh. Sự thật thì...Quang Anh chính là cậu nhóc 5 tuổi thông minh lanh lợi cậu đã quen trong lớp học từ thiện. Cảm thấy nhóc này vô cùng đáng yêu, lại học rất giỏi và siêng năng. Liền tạo điều kiện cho em ấy phát huy tài năng của mình
Quanh Anh là trẻ mồ côi. Nhiều lúc cậu cũng muốn mang luôn nhóc con ấy về nhà nuôi lắm chứ. Vì em ấy dễ thương lắm lắm kìa. Nhưng bản thân mình còn ổn định chưa xong nên mong muốn ấy tạm thời bị gác lại. Nhưng cậu cứ muốn Quang Anh gọi mình là ba...
"Ba Nguyên!! Lại bắt con đợi nữa rồi. Mỏi chân muốn chết!" Quang Anh chu môi làm nũng trước mặt "ba" yêu dấu của nó. Cái môi chúm chím dẩu lên, đôi gò má phính lại phồng lên theo đó. Làm cậu lại muốn đưa tay ra bẹo cái má phấn nộn đó
"Xin lỗi tiểu Anh. Ba mới đến trễ có xíu thôi mà. Ba biết con ngoan mà. Hôm nay muốn ba dẫn đi đâu chơi nè?" Cậu vô cùng cưng chiều "con trai" của mình. Cứ nhìn thấy nó là muốn nựng một cái, hôn vài cái vào cái má phính đó cho đã...
"Con muốn đi công viên trò chơi!!" Thằng nhỏ kích động trả lời. Nó rất thích chơi những trò cảm giác mạnh. Đặc biệt là khi có ba của nó đi cùng
Nguyên thoáng chốc khựng lại. Nơi đó...chẳng phải là nơi cất giữ kỉ niệm của ngày cuối cùng cậu và Khải bên nhau sao? Đã lâu lắm rồi chưa quay trở lại...
Quang Anh mở đôi mắt to tròn nhìn nét mặt ba mình bỗng nhiên thay đổi. Chắc là ba không muốn đi
-Ba Nguyên, nếu ba không thích thì chúng ta đi chỗ khác. Con chỉ muốn đi chơi với ba thôi. Đi đâu cũng được
Cậu xoa đầu con, rồi nhìn vẻ mặt lộ vẻ tiếc nuối mà thằng nhỏ không giấu nổi, lại không đành lòng nói
-Được. Ba Nguyên đi với con. Nhưng hôn ba một cái thật kêu đã nào!!
Nói rồi cậu bế nó lên, đưa má lại gần đôi môi nhỏ của nó. Thằng nhỏ rất vui vì ba đã đồng ý, phóng khoáng ôm mặt cậu hôn chùn chụt mấy cái rồi cảm ơn rối rít
~Dẫn "con trai" đến khu cảm giác mạnh, cậu cảm giác con mình hơi khựng lại, hỏi nó
-Con thích nhất là trò cảm giác mạnh mà? Sao lại lưỡng lự?
-Đứng trước nó con thấy mình nhỏ bé quá. Ba, con mới nhỏ xíu à...
Bé con xụ mặt xuống. Nó như ông cụ non, thấy gì cũng suy nghĩ đi đâu xa vời so với cái tuổi của nó cả. Cậu cưng cục bông nhỏ này lắm, nên nói với nó
-Có ba Nguyên bảo vệ con, không việc gì phải sợ. Biết chưa!
Mặt mày nhóc con liền giản ra, vui vẻ lên hẳn. Rồi lại như ông già mà nói
-Không! Con sẽ là hiệp sĩ bảo vệ ba. Dù nhỏ hay là lớn, con cũng sẽ bảo vệ ba!
-Ngoan!
Đã nói nhóc con này rất đáng yêu mà. Thấy chưa. Nó yêu cậu như vậy, làm sao mà không thương yêu Tiểu Anh của mình được cơ chứ
Nguyên hôn trán nó, rồi vui vẻ dắt tay con trai vào bên trong khu trò chơi cảm giác mạnh
-Hiệp sĩ nhỏ à, còn không mau vào
-Dạ!
~Hai người thử hết từ trò này đến trò kia, la hét, nghịch ngợm, đùa giỡn với nhau. Nhìn như hai cha con thật vậy
Cũng vào lúc này, chuyến bay từ Mĩ đáp xuống sân bay, mang theo người con trai ngày nào với nỗi nhớ nơi này bao lâu nay trở về...
Vừa đặt chân xuống máy bay, tiếng chuông điện thoại đã vang lên từ túi áo vest
"Alô?" Người đàn ông trẻ thành đạt, gương mặt tuấn tú đẹp trai có chút lạnh lùng. Dáng người cao ráo đang rảo bước nhanh về phía chiếc xe hơi sang trọng chờ sẵn ở cửa, tay cầm chiếc điện thoại
"Tôi đã làm theo lời anh dặn, tất cả hình đều đã gửi vào địa chỉ ghi sẵn. Có cần gì thì cứ liên lạc với tôi"
"Được" cuộc nói chuyện kết thúc. Người đàn ông nhìn về phía xa đằng trước, vô định, nhớ về những chuyện quá khứ, nhớ những kỉ niệm tốt đẹp thời thiếu niên và nhớ về người đó...người làm anh nhớ nhung bao nhiêu năm nay, cũng do chính anh làm người đó đau khổ
"Vương Nguyên, em có còn nhớ anh không? Có thể hiểu cho anh không?...xin lỗi"
~Nguyên cùng Quang Anh chơi rất vui vẻ. Lâu rồi mới có một ngày đi chơi cùng con trai, cậu thật thích như vậy. Trán cả hai ướt đẫm mồ hôi nhưng mặt mày lại tươi rói
-Tiểu Anh, thỏa mãn con chưa?
-Dạ rồi. Con chơi hết nổi nữa rồi
Thằng nhỏ vừa nói vừa lấy hơi điều chỉnh lại nhịp thở. Cậu nhìn nó như vậy rất buồn cười
-Ai bảo con ham chơi quá làm chi. Giờ ệt chết luôn
Làm mặt đau khổ, nó bắt đầu làm nũng
-Baaa!! Cõng con đi
-Không. Tự đi đi nào
-Đi mà. Con đi không nổi nữa rồi
-Ba dẫn con đi. Hôm nay xin cô bảo mẫu ở lại với ba một đêm có chịu không?
-Dạ
Nó trả lời giọng ỉu xìa. Xong cũng phải ngoan ngoãn để ba nó dắt tay dẫn về. Trong khi bé con mỏi chân cứ đi nép nép dựa dựa vào người ba nó, cắm mặt xuống đất, mắt thì lơ mơ
Đến ngã tư đường, cậu đứng lại chờ đèn xanh để đi băng qua. Nhưng Quang Anh nãy giờ chỉ lo cắm mặt xuống đất nên không để ý, một chân thò ra ngoài đường định đi tiếp
Một chiếc xe từ đâu đang chạy tới làm nhóc con hốt hoảng ngẩng mặt lên, Nguyên cũng giật mình kéo ngay nó lại. May là vẫn kịp
Cậu ôm lấy con mình, lo lắng hỏi
-Tiểu Anh con có sao không? Sao lại không chú ý gì cả?! Con bị gì thì ba biết làm sao hả?!
Quang Anh vẫn chưa hết hoảng sợ, nhìn ba nó lo lắng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, mặc dù tròng mắt đã ngập nước
-Con xin lỗi. Con đâu có sao đâu, vẫn đứng trước mặt ba nè
-Con này...
Lúc này, tài xế chiếc xe khi nãy mới tấp vào, bước xuống hỏi
-Hai người không sao chứ? Khi nãy tôi còn tưởng sẽ xảy ra tai nạn
Giọng nói này...sao lại quen thế? Vương Nguyên từ từ ngước mặt lên phía người vừa nói. Đến khi hai ánh mắt chạm vào nhau, cả hai bất giác giật mình...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...