Thầy, Dạy Tôi Yêu Anh Đi !

Nguyên mặt mày đã trắng bệch vì hoảng sợ, chiếc xe đang lao về phía trước cứ bấm còi liên tục. Cứ đứng ở đây chắc chắn hai người chỉ có một kết thúc...
Không suy nghĩ nhiều thêm, mà thật sự cậu cũng không thể suy nghĩ cái gì cả. Cậu lấy hết sức, nhanh nhất có thể kéo hoành vào bên trong. Vừa lúc chiếc xe kia chạy băng qua
Cả hai ngã trên lề đường, không hiểu sao từ sau khi đối mặt với chuyện vừa rồi, cậu mới thấy được mình đã làm cho bạn mình thật lo lắng. Còn không quản sống chết mà vực mình lại. Quả là rất có lỗi với hai người họ
Trong khi Tỉ chạy đến nơi xem xét coi cả hai có bị làm sao không, Nguyên quyết tâm nói với Hoành "Tớ xin lỗi. Sẽ không như vậy nữa. Tớ sẽ là Vương Nguyên của ngày xưa. Thật"
Hoành nghe vậy ngước mặt nhìn cậu, rồi ôm chặt lấy bạn mình "Phải. Như vậy mới là bạn tốt của tớ chứ! Đồ ngốc này. Bọn tớ luôn ở bên cậu. Nhớ cho kỹ!"
"Ok. Lên mặt đủ rồi. Giờ tớ đói bụng. Muốn ăn. Nhưng mà phải là cậu trả không phải Thiên Tổng. Cậu ăn của người ta đủ rồi". Tinh thần đã lấy lại, ngại gì mà không lợi dụng của cái tên hay lợi dụng mình này một bữa ha
Chí Hoành nghệch mặt ra, nói "Sao không phải cậu trả mà phải tớ trả?". Nguyên giả bộ xụ mặt trở lại làm Hoành dù không muốn cũng phải chấp nhận "Được thôi. Cho cậu ân huệ một lần này thôi đó! Haizza mình lại lỗ nặng rồi"
Thế là Nguyên vui vẻ phủi phủi bụi trên tay áo, đi đằng trước. Ở phía sau, Hoành rầu rĩ không thôi vì phải cho của nợ kia ăn không một bữa. Lúc này Thiên Tỉ mới lên tiếng "Tôi cho cậu mượn"
Hoành không tin nổi, mắt trợn to hết mức hỏi anh "Cho tôi mượn? Thật không? Nhưng mà lâu lắm mới trả được đấy"

Mấy chữ cuối càng ngày càng nhỏ, dù nghe được nhưng Tỉ vẫn vui vẻ trả lời "Trả muộn cũng được. Nhưng có điều kiện"
"Điều kiện gì?" Cậu hỏi lại liền lập tức. Có người ượn tiền, còn được trả dài hạn, ngu sao không chịu?
"Làm người yêu của tôi" "Được"...vì đã định bụng điều kiện cậu ta chắc cũng không có gì quá đáng nên không kịp hiểu cho rõ đã đồng ý liền. Nhưng cậu bắt đầu thấy kì kì
"Cậu nói..." "Tôi nói điều kiện là làm người yêu tôi. Cậu vừa đồng ý rồi" Tỉ đương nhiên rất mừng vì người trong lòng đã đồng ý. Còn Hoành thì =='
"Vậy sao được..." Trong khi còn ngập ngừng thì anh đã nói một câu làm cậu không biết phản khán ra sao "Nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Sao có thể nói rồi nuốt lời. Quyết đinnh vậy đi. Bắt đầu từ hôm nay, cho tới khi...cậu trả hết nợ"
~~Đến tiệm ăn, Nguyên gọi đồ ăn rất hăng hái. Đã vào nhà hàng cao cấp, lại gọi một lúc mấy món. Chưa hết, Hoành và Tỉ nhìn cậu ăn, chưa kịp đụng đến một miếng đã bị cậu chén sạch vào bụng
Hoành ngồi gặm nhấm nỗi khổ từ bạn mình đem lại. Vương Nguyên, cậu hại tớ rồi. Ăn hết nhiêu đây thì khi nào mới trả hết nợ cho cái tên kia được đây T.T
Đến khi bụng đã no căng, Nguyên mới nhìn về phía bạn mình, "ngây thơ" nói "Tớ ăn xong rồi. Công nhận ngon ghê a~" còn cười hìhì với bạn
"Vương Nguyên, tớ có cảm giác rất muốn bóp chết cậu ngay lập tức cậu có biết hay không?!" Cậu dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn Nguyên. Chỉ thấy bạn mình chẳng thèm quan tâm, dùng ánh mắt kiểu "còn không mau trả tiền đi" làm mình tức muốn chết
"Không vì cậu là bạn thân của tớ tớ đã xử cậu lâu lắm lắm rồi" mặt Hoành đã đỏ bừng vì giận. Nhưng cũng không làm sao được vì đã hứa với người ta rồi
---------------------
Từ sau bữa ăn hôm đó, Hoành chính thức làm người yêu của thiếu gia nhà họ Dịch. Tuy chỉ đến khi trả xong nợ nhưng anh đối với cậu rất thật lòng. Cho nên lâu ngày Hoành cũng thấy thích thích người đó
Một người con trai tài giỏi, đẹp trai lại thích một người ngốc nghếch thích nhiều lời, luôn quan tâm đến cậu dù là những việc nhỏ nhất. Nói không rung động là nói dối rồi
Cho nên, khoản tiền hôm đó, cứ là cầu nối để kéo hai con người này lại với nhau
Và cũng vì thế hai người này cũng thành lí do khiến Nguyên không muốn đi cùng họ nữa

...
-Thôi mà Nguyên Nguyên. Cậu sợ cái gì? Cứ đi chung với bọn tớ này
-Không. Tớ không muốn chen vô giữa hai người nữa đâu
-Cái gì? Cậu đó giờ vẫn đi với bọn tớ vậy thôi
-Chí Hoành cậu nhớ cho kĩ. Từ sau hôm cậu đồng ý làm người yêu của THIÊN TỔNG NHÀ CẬU thì số lần tớ đi cùng hai người là bao nhiêu hả? Lớn hết cả rồi, hẹn hò cũng rủ bạn thân đi theo là thế nào?
-Bọn tớ mới quen nhau có gần mười năm thôi chứ nhiêu...
-Bớt khoe đi! Quen kiểu gì mà đi chơi rủ tui theo cho gato chết luôn. Rồi quăng tui ở đó tình tứ anh em. Nghỉ đi! Tớ nói cho cậu biết tớ nhất định không đi nữa
Cơ mặt Thiên Tỉ giật giật. Ngồi nhìn hai người này nói chuyện quả là rất sống động
-Cậu có biết là nhiều lúc tớ muốn cho cậu mượn tiền một phát trả hết cho tên này, không ai nợ ai nữa. Làm người ta ghen tị, quá đáng!
-Sau này tớ sẽ nuôi em ấy. Dùng thân báo đáp là được rồi

Thiên Tỉ nói không chút ngại ngùng, Hoành thì hai má hồng hết lên. Trong khi đó mặt Nguyên nó cứ ==
-Tôi thì muốn trả hết cho hai người lắm đây. Ngày mai đi đâu thì đi đi. Tớ bận đi với Quang Anh của tớ rồi
-Cậu lúc nào cũng Quang Anh. Dắt về nhà luôn đi cho rồi
-Tớ cũng muốn dắt về lắm chớ. Vấn đề là thời gian thôi
Ngày hôm sau trong cuộc nói chuyện của họ chính là ngày nghỉ cuối tuần. Hoành lúc nào cũng rủ rê cậu đi cùng trong khi cậu chẳng muốn cản trở không gian riêng của hai người bọn họ
Hôm nay cậu mặc áo thun đơn giản với quần jean đen. Vừa nhẹ nhàng lại thoải mái. Hôm nay thời tiết lại mát mẻ, quả là rất thích hợp để đi "hẹn hò" nha
Nhìn từ xa đã thấy người đằng trước vẫy tay kịch liệt về phía mình. Cho thấy tâm trạng vô cùng tốt. Khóe môi mỉm cười thật tươi, cậu mỉm cười gọi "Quang Anh! Đến rồi nè!"
~~Au cảm thấy dạo này viết càng ngày càng tệ. Không biết mọi người chê không nữa. Để từ từ cải thiện tiếp nha Q.Q


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận