Chương 11: Lời Từ Biệt Âm Thầm
Tác giả: Thiên Bảo
Không gian tĩnh lặng, cây cỏ đung đưa, làn gió lạnh lẽo làm với bóng người áo trắng cô đơn lẻ loi.
Hắc xì!
Thiên Khẩu lạnh ho một tiếng, toàn thân run người làm hắn không thể không tự ôm mình một cái, miệng thầm nói.
– Đột nhiên trời lạnh đột xuất vậy, chẳng lẽ chút nữa có chuyện gì sao?
Hắn nói như thế, làm hắn không khỏi rơi vào trầm tư, vào ngay tư thế suy nghĩ sâu xa.
Vốn hắn là thầy bói, người có thể xem thiên địa, bói thiên cơ, cho nên hắn rất nhạy cảm với nhân quả và một chút may mắn có thể xảy ra, hoặc một chút xui rủi sẽ hiện đến. Nếu là may mắn, hắn sẽ tự nhiên để thiên địa đến khen thưởng mình. Còn nếu là xui rủi, hắn sẽ tìm cách phòng tránh, vì không ai lại muốn rước cái xui vô thân mình cả.
Xui rủi là trò đùa của thiên địa, cũng là một ý nghĩa nào đó thiên địa ghét ngươi, nên mới tạo vận xui cho người rời đời sớm. Còn may mắn, thì ngược lại chính là phần quà, là khen thưởng thiên địa ban cho ngươi, nếu tự nhiên để may mắn tới là điều tốt, còn tự thân thu may mắn thì đó là điều cấm kị, sẽ bị trời trừng phạt. Và đây cũng là một trong những lí do, thầy bói không thể tự giúp mình, chỉ có thể mặc tự nhiên, dòng đời đưa đẩy. Còn bản thân nhúng tay thỉ sớm muộn bị diệt bỏi thiên địa, hay sứ giả của nó là nhân tâm, tự tâm diệt, thân về với đất, hồn về với trời.
Khi hắn vẫn còn đang suy nghĩ sâu xa về khả năng xui rủi hay nguy hiểm sắp xảy ra, thì từ phía xa bay đến một con quạ đen một bên chân trái đang bị thương, nó bay đến chỗ Thiên Khẩu mệt mỏi ngã xuống.
– Hử!
Thiên Khẩu thoáng giật mình nhìn vào con quạ đen thở hổn hển mệt mỏi đang dựa vào chân hắn, nhìn thấy vết thương trên chân quạ, hắn không khỏi nhíu mày, từ trong người lấy ra một miếng vải trắng rách, hắn nhẹ nâng quạ và băng bó vết thương và thầm nói.
– Tội nghiệp ngươi, lại bị lão già Tửu Quỷ cho một đao như vậy.
– Ngươi là nhận đao thay ta, đao này ta có lỗi với người.
Vừa băng bó vết thương vừa nói, một lúc thì con quạ đen đã có chút khôi phục, nhưng nó vẫn mệt, Thiên Khẩu đã để nó qua một bên nghỉ ngơi, rồi nhẹ nhàng ngước nhìn bầu trời thầm nói.
– Ý của lão là vậy sao? Xem ra hộ pháp của ta sắp phải thay đổi rổi, chuyện của thế hệ trước để thế hệ này lo, còn thế hệ trước lui về rồi.
Dứt lời, Thiên Khẩu nhẹ nhàng nhắm mắt, từ bên khoé mắt chảy ra một hàng lệ trong suốt.
Từng hồi ký ức hiện lên trong đầu hắn.
Một buổi tuyết rơi đầy, khí hậu lạnh lẽo, một gian nhà hoang, bàn ghế cũ kĩ, ở một góc nào đó đang có một cậu nhóc, quần áo rách rưới, thiếu vải, lạnh run, thở khó khắn, ánh mắt vẫn kiên định mong chờ nhìn về phía cửa.
Cậu nhóc này không ai khác chính là hắn Thiên Khẩu, vào lúc đó hắn đã rất sợ, rất lo lắng, trong thâm tâm luôn chờ mong sư phụ có thể đến cứu mình.
Nhưng không, để hắn thất vọng, lương thực hằn dự trữ đã không còn nhiều, trải qua bao ngày vẫn không có một người đến cứu hắn, hắn thật sự sợ hãi lại thanh tỉnh, đó là lần đầu tiên hắn cảm nhận mình cách cái chết gần như vậy.
Một cậu nhóc mới có nhiêu tuổi đâu, bốn năm tuổi vì gặp nạn tách khỏi người thân, một mình lưu lạc, khí hậu lạnh lẽo, lương thực mang theo không nhiều, có thể qua từng ngày một kéo dài sinh mệnh, đó cũng là điều không phải bất cứ đứa trẻ nào cũng làm được.
Hắn chờ trong vô vọng, người truy sát vẫn ở ngoài kia, hắn không thể ra cho người giết, hắn không hiểu vì sao lại có người đến giết hắn và sư phụ. Nhưng hắn biết hắn không thể chết, vì những lúc hắn nghĩ đến cái chết, thì sẽ có luôn một âm thanh dịu dạng mách bảo hắn rằng.
– Nhất định phải sống, sống thật tốt!
Vì vậy hắn luôn chờ…
Ngay khi hắn không còn sức ngã gục xuống, nền đất lạnh lẽo thấm tận xương, nhịp thở dần dần nhẹ lại cho đến khi hắn cảm nhận được một hơi ấm, có một người đang ẩm hắn lên, hắn mơ màng cố gắng mở một con mắt nhìn người nọ, hắn nhẹ nhàng cất tiếng.
– Người là…
– Ngủ đi, ta là Tửu thúc của ngươi, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi đã chịu khổ nhiều rồi.
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mạnh mẽ ấy đã in vào tâm trí của hắn, một người nam nhân với gương mặt hiền hậu đã cười và nhìn hắn, từ trong ánh mắt đối phương hắn thấy được sự tán thưởng và khen ngợi.
Lại từng hồi ký ức xen lẫn tới.
– Tửu thúc, người xem này, con vẽ đẹp không?
– Đẹp, đẹp lắm, thiếu chủ của ta thật là giỏi, mà thiếu chủ vẽ cái gì vậy?
– Vẽ mặt Tửu thúc…
– …
Thiên Khẩu bỗng cười, nhớ lại từng tràng cảnh thơ ấu, như lời tiễn biệt của ký ức dành cho Tửu Quỷ.
Không phải tự nhiên mà lão già Tửu Quỷ lại làm một bên chân của con quạ đen bị thương, vì hắn không có thời gian rãnh như vậy, mà đó thông điệp hắn muốn gửi đến cho Thiên Khẩu thiếu chủ của hắn lời từ biệt.
Tửu Quỷ đã có tuổi, đã sắp là người một bước vào quan tài, hắn không thân thích, chỉ một người thiếu chủ, y bát của hắn đã tìm được truyền nhân, ý nguyện của hắn là bảo vệ người thiếu chủ này, hắn không an tâm khi hắn ra đi, người thiếu chủ này sẽ ra sao. Vì vậy, có thể sau khi y bát truyền thụ xong, Bạch Tấn sẽ thay vị trí của hắn làm hộ pháp đời này của Thiên Khẩu.
Thiên Khẩu và lão già Tửu Quỷ đã quen biết bao nhiêu năm, đã xem nhau như là người thân, nên khi lão gửi thông điệp như vậy hắn liền đau lòng, xót xa với người chú đã cùng hắn bầu bạn khi là trẻ thơ, đã trông nom bảo vệ hắn khi hắn gặp nguy hiểm…
Hắn không làm được gì cho người chú này, chỉ có đáp ứng điều kiện cho lão nhân gia tìm kiếm một truyền nhân để Tửu Quỷ truyền thụ y bát sở học của mình cho người nọ, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng sau khi truyền thụ lão già Tửu Quỷ sẽ ra đi, vậy đây chẳng khác nào là hắn đã gián tiếp khiến người chú này rời khỏi phàm trần đi về nơi nên đến.
Đau lòng một lúc, từ phía xa bỗng có một quạ đen bay đến hạ xuống trên vai của Thiên Khẩu làm kí hiệu gì đó.
Thiên Khẩu nhìn tới lấy lại bình tĩnh, hắn thở dài một hơi, dùng ống tay áo lau đi dòng lệ bên khoé mắt, hắn gật đầu với con quạ đen, để nó bay đi rồi nhẹ nhàng nói.
– Chuyện gì tới thì cứ để nó tới vậy, đám đồng bọn của mấy người này đã tới rồi, không biết sẽ có cái gì hơn người đây.
Còn nếu như mấy người kia dễ dàng bị lạc vào Huyễn Thức Ám Địa trận của ta, vậy thì không còn gì để nói, sớm nên diệt Bách Thú Dạ Hành, còn tồn tại chỉ làm vướng tay mà thôi.
Vừa nghĩ vừa nhìn đám người hắc y nhân cách đó không xa, trong ánh mắt có thể thấy rõ ràng một tia không thích, không rõ lí do.
….
Ngoài rìa làng Cú Đàng, đang đứng hai bóng người nhìn vào trong làng với ánh mắt thâm thúy và hiếu kì.
Thanh niên thanh bào đeo mặt nạ bạch hổ, ngắm nhìn ngôi làng một lúc, híp mắt lại thầm nói.
– Tối hôm qua đến đây, không có phát hiện điều gì bất thường, bây giờ trở lại nhìn kỹ thì hình như có cái gì đó sai sai.
Hiển nhiên bây giờ trời đã sáng, từng giọt sương vẫn đọng trên từng chiếc lá, tia nắng len lỏi chiếu vòm cây, qua từng khe cửa sổ vào thẳng gian nhà, từng bóng người lục đục thức dậy, có già có trẻ, nam nữ không phân, ai nấy đều im lặng cẩm lấy cuốc, xẻng,… Bắt đầu làm việc.
Đúng vậy sự yên lặng đến đáng sợ, ngoài âm thanh của sự vật thì con người nơi đây, hoàn toàn không nói gì.
Ngôi làng này rất khác thường.
Cô nàng tử bào mang mặt nạ bạch hồ, nhìn tràng cảnh như vậy không khỏi hiếu kỳ, trong lòng bất chợt dâng lên hàn ý lạnh lẽo, một nỗi sợ bất ngờ xuất hiện, khiến nàng không khỏi nhìn lại thanh niên lục bào đáng thương nói.
– Ca, nơi này thật kỳ quái, muội có một loại cảm giác sợ hãi không rõ.
Nàng vừa nói vừa thở hổn hển, ánh mắt đảo qua đảo lại, nhịp thở bẩn loạn, nàng bỗng nhiên cảm thấy nhức đầu, hoa mắt, choáng váng,…
Còn thanh niên thanh bào không trả lời thiếu nữ, thân thể cứng đơ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngôi làng.
Chỉ một lát, hắn sợ hãi lùi lại mấy bước thở hổn hển, nhìn về thiếu nữ tử bào đang choáng váng gần đó, hắn tiến lên kéo người nọ lại và nói lớn.
– Ngũ muội, mau tỉnh lại, tỉnh lại,…
Nghe được thanh âm quen thuộc, cô nàng lấy lại tinh thần, nhìn về đối phương từ trong ánh mắt của nhau có thể nhìn ra nỗi khiếp sợ rõ ràng.
Chỉ là nhìn một ngôi làng thôi, tại sao lại có thể khiến hai người này khiếp sợ như thế, và tại sao chỉ có hai người thầy vậy, mà những người trước lại không thấy?
Đó là vì, một phần là do Thiên Khẩu nhúng tay, một phần khác là phải xét tới trường hợp người đến là ai? Là người thường thì sao có thể nhìn ra điều bất thường. Người không tầm thường nhìn ra điều bất thường là việc rất bình thường. Nhưng cũng vì lí do này nên họ mới sợ hãi như thế, cũng giống như câu “Người thông minh bị thông minh hại” và đây là trường hợp tương tự.
Thanh niên thanh bào lấy lại bình tĩnh rất nhanh chóng nhìn về phía ngôi làng một lúc, rồi lại nhìn về cô nàng tử bào, trầm giọng nói.
– Trong làng đã lập nên một Diệu Kỹ thuộc loại hình bày trận, dù ta không biết đây là trận như thế nào, trận này đánh vào tầm nhìn và tâm lý của chúng ta, nên giờ chúng ta phải thật cẩn thận.
– Chỉ là nhìn vào làng liền rơi vào trận này, vậy nếu vào trận không phải nguy hiểm hơn sao? Bọn người nhị tỷ, có thể an toàn không Ca?
Cô nàng tử bào lo lắng hỏi, thanh niên thanh bào không trả lời, mà trong lòng thầm nghĩ.
Diệu kỹ loại trận, diệu kỹ dạng này, thì không lầm nó đã thất truyền từ lâu rồi, bây giờ có thể gặp người sử dụng được, vậy kẻ này càng không thể xem thường, nhất định phải cẩn thận.
Suy nghĩ một lúc thanh niên thanh bào, mới nhìn lại nàng và nói.
– Bọn người nhị muội e là lành ít dữ nhiều rồi.
Nghe vậy, cô nàng tử bào không khỏi lo lắng nhiều hơn. Hai người bọn họ nhìn về phía ngôi làng, ánh mắt thận trọng lên hẳn và bề ngoài lộ ra vẻ cảnh giác cao hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...