Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 10: Truyền Thụ Kỹ Pháp Y Tửu Thiền Kỹ.


Tác giả: Thiên Bảo


Gian nhà tranh yên bình, cây cỏ xanh mướp, hoa lá đung đưa, đua nhau thi sắc, làn gió xuân thơm mát, gia đình sum vầy đầy ắp tiếng cười hạnh phúc.


– Mẫu thân ơi, người xem cái này nè, con làm có đẹp không?


Một cô bé tóc ngắn, đôi mắt lung linh, mặt to tròn, môi trái tim cười hì hì, từ hai tay phía dưới nâng lên, một chiếc vòng hoa xinh xắn, và nói với người phụ nữ hiền hậu.


Người phụ nữ hiền hậu, ăn mặc giản dị, thân hình thành thục, mái tóc đen mượt, đôi mắt diệu hiền, phía trước nàng là một cái bàn gỗ tinh xảo, trên đó đang bày biện từng đĩa thức ăn ngày tết tươi ngon.


Nghe được tiếng gọi cô con gái nhỏ bé xinh xắn, người phụ nữ hiền hậu nhẹ nhàng quay qua nhìn chiếc vòng hoa, dịu dàng lấy tay xoa đầu cô bé, mỉm cười nói với con.


– Tú Nhi, con làm đẹp lắm, lại đây phụ mẫu thân một chút nào, đợi chút nữa phụ thân con về, chúng ta cùng ăn tết đón xuân về.


– Vâng!


Thanh âm ngây thơ, hồn nhiên, hiếu thảo. Cô nhóc nhanh chạy lại bên cạnh người mẹ của mình, phụ giúp mẹ bày dọn chén đĩa cho ngay ngắn.


Cô bé nhanh tay lanh lợi, sắp xếp từng chén một, từng đôi đũa, cô vừa làm vừa cười, tâm tình rất vui. Còn người mẹ thì lần lượt đi vào bếp bưng từng đĩa thức ăn ra bày biện tinh tế lên bàn.


– Mâu thân ơi, sao ở đây lại có 6 chén vậy? Nhà mình chỉ có ba người thôi mà.


Giọng điệu ngây thơ, cô bé tinh ý hỏi người mẹ.


Người mẹ hiền hậu nghe vậy, nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn con gái dịu dàng nói.


– Chút nữa, nhà chúng ta có khách, con nhớ phải lễ phép đấy.


Cô bé nghe vậy hiếu kì, nhẹ nhàng xuống ghế, nhanh chân chạy lại đối diện người mẹ, tay nắm tay người mẹ hiền, cười nói.



– Mẫu thân ơi, khách đến là ai vậy? Có bạn cùng chơi với con không?


– Khách đến là bằng hữu của phụ mẫu, người nọ còn dẫn thêm hai người bạn để cùng chơi với con, vui không?


Người mẹ dịu dàng nói. Cô bé thì cười tươi như hoa vui vẻ hân hoan nói.


– Vui, vui, con rốt cuộc có bạn để chơi rồi.


– Tú Nhi nhà ta có chuyện gì mà vui vậy?


Một giọng nói nam nhân trưởng thành và hài hước, giọng điệu trêu đùa từ ngoài cửa vọng vào.


Cô bé nghe vậy liền vui tươi quay qua sau, chạy ra ngoài cửa cười nói.


– Phụ thân ơi, bạn…


Phốc!


Mưa máu bắn ra, dán lên mặt cô bé, trong đôi mắt ấy che lấp một mảnh mơ hồ màu đỏ của máu tươi, cô nhóc cứng đờ chưa hiểu chuyện gì xảy ra.


Tất cả tối sầm lại, không còn gì nữa chỉ có màn đêm bao phủ, và âm thanh đau thương phát ra.


– Phụ thân ơi…


– Mẫu thân ơi…


– Hai người đâu rồi…


Một hàng lệ chảy ra trên gương mặt che mạn của nữ hắc y nhân, không ngừng có tiếng kêu thẻ phụ thân, mẫu thân.


Thiên Khẩu liếc nhìn qua sau đó lại lắc đầu nhắm mắt, thầm nghĩ.


Mười mấy năm không gặp, xem ra cô nàng vẫn còn thương tâm vụ việc đó, thời cơ chưa đến không thể tiết lộ sự thật.



Trong màn đêm hắc ám bao phủ, tiếng khóc khúc khích vang lên, và lại có một thanh âm dịu dàng văng vẳng, đó là giọng của nam nhân dù vẫn còn non nớt nhưng rất mạnh mẽ.


– Đừng sợ hãi, tất cả sẽ không sao đâu, mọi việc cứ để ta lo.


m thanh ấy cứ vang vảng trong màn đêm hắc ám, tiếng khóc chợt tắt, sự yên lặng tịch mịch, và một thứ gì đó lại đang phát sáng lên, nhìn vào đó bỗng thấy một gương mặt dù còn chút trẻ con nhưng ánh mắt lại kiên định, bình tĩnh đến lạ thường.


Một dòng ký ức lại hiện lên.


Tú Nhi sợ hãi cứng đơ, trong đầu cô bé luôn nhớ đến hình ảnh mưa máu, một mũi tên bay qua, một bóng đen áp xuống đối diện cô nhóc.


Căn bản, Tú Nhi không nhìn thấy mặt người nọ nhưng nàng biết người đó là cha nàng, phụ thân của nàng, người thân nhất bên cạnh nàng cùng với mẹ đã bất ngờ ngã xuống, máu tươi chảy ra từng dòng từng dòng một, nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.


Dù sao lúc đó nàng quá nhỏ, còn đòi hỏi gì hơn một cô bé lần đầu tiên thấy người mình yêu thương nhất chết đi, tan biến khỏi đời mình.


Nhưng vào ngay lúc này vang lên bên tai nàng.


– Đừng sợ hãi, tất cả sẽ không sao đâu, mọi việc cứ để ta lo.


m thanh dù còn non nớt nhưng lại mạnh mẽ đến lạ thường, từng âm chữ rất kì diệu, lại có thể khiến nàng bình tĩnh ân tâm, nhẹ nhàng lấy lại tinh thẩn nhìn về người nọ.


Một gương mặt trẻ thơ non nớt, ánh mắt bình tĩnh, kiên định, tay chống cằm suy nghĩ nhìn về phương xa.


Nhìn mà nàng cảm thấy si mê, hình ảnh ấy làm ấn đậm sâu nhất trong tâm nàng.


Bỗng người nọ nhìn lại nàng lại hoá thành một gương mặt tuấn lãng lạnh lùng, ánh mắt ma mị lạnh lẽo, nụ cười gian tà nhìn lại nàng.


Nàng ngỡ ngàng chốc lát, rồi la lên.


– Không thể nào…



Hình ảnh tan vỡ, ký ức mơ hồ, đôi mắt mơ màng đột ngột mở ra, trong ánh mắt có thể nhìn thấy được sự khiếp vía, hãi hùng, nàng thở hồng học, ngó nghiêng xung quanh.


Nhìn thấy cách mình không xa, có hai bóng người, một hắc y nhân ốm gầy và một thanh niên tang bào, nàng liền nhận định ngay đó là tam đệ và tứ đệ, làm nàng không khỏi thở dài một hơi thầm nghĩ.


Thật may hai đệ ấy không sao, tên kia chắc cũng không có ở đây, kẻ này thật không tầm thường.


Ngay khi nàng đang nghĩ đến đó, bên tai lại vang vảng lên một thanh âm lạnh nhạt, khiến nàng không khỏi hết hồn nhìn lại, thấy gương mặt sát gần hơi thở phà vào mặt, gương mặt tuấn lãng ma mị đầy dâm tà, ánh mắt láo liên.


– Ngươi đang tìm ta sao?


– Ngươi…


Chỉ đề lại một từ, nàng sợ hãi hít thở dồn dập một lúc, suy nghĩ gì đó xông lên đầu, nàng lại bất tỉnh, gương mặt có chút đỏ, cũng may là có mạn che lại đôi chút.


Thiên Khẩu nhìn nàng một chút, miệng nở nụ cười, lấy lại vẻ bình tĩnh thầm nói.


– Không tệ, ngay lúc đang chán, xài môn này chơi cũng được, cô nàng này cũng không được trong sáng lắm ha.


– Nhưng mà cô nàng này lại bất tĩnh nữa rồi, thôi kệ đợi lần sau vậy.


– Nói gì thì nói, đây là con của hai người kia, ta không thể làm quá được, dù sao cũng đã từng đáp ứng bảo hộ cô nàng này mà.


Thiên Khẩu bỗng rơi vào trầm tư.


– Con có thể bảo hộ Tú Nhi của chúng ta được không.


Người phụ nữ hiền hậu, nhẹ nhàng nói với hắn.


Thiên Khẩu không trả lời chỉ gật nhẹ đầu một cái rồi dẫn người bên mình chạy đi.


Một hồi ức nhỏ của Thiên Khẩu từ rất lâu về trước.


Thiên Khẩu thở dài bỏ qua cô nàng nhin về phía hai người còn lại một chút, rồi tiếp tục không để ý, quay lại chỗ ngồi tịnh dưỡng lấy một bầu rượu ra và uống thầm nói.


– Không biết giờ này bên lão Tửu Quỷ như thế nào rồi?


….



Ánh đỏ của ngọn đèn thấp thoáng, trong một căn phòng tối đêm, tràn ngập mùi rượu, một bóng người quần áo rách nát, tóc tai rối loạn.


Lão già chắp tay sau lưng nhìn vào một cái thùng lớn, trong thùng tràn ngập mùi rượu thuốc, ở giữa thùng còn ngồi lầy một thanh niên vai rộng lưng hùm để trần, ở bên vai trái có một vết thương đã được băng bó, toàn thân ở trong rượu thuốc chỉ chừa lại mỗi một cái đầu.


Người thanh niên trong thùng rượu thuốc là Bạch Tấn, hiện giờ hắn đã dần khôi phục lại thần trí, nhưng vì mùi rượu thuốc bấn loạn vẫn khiến hắn mơ màng, từng chỗ đau, vết thương trên người hắn đang dần dịu nhẹ, làm cho hắn vô cùng thoải mái.


Lúc này bên tai hẳn vang lên một âm thanh, làm cho hắn thanh tỉnh.


– Nếu ngươi đã tỉnh rồi, thì nghe cho kỹ đây, chỉ cần ngươi vượt qua thử thách này, lão già ta đây sẽ thu ngươi làm đồ đệ duy nhất và cũng là cuối cùng.


Ông lão cố ý nhấn mạnh âm từ “duy nhất” và “cuối cùng”, nhờ hai âm từ nhấn mạnh này, Bạch Tấn đã lầy lại toàn bộ thần trí và tinh thần, ngay lúc hắn định mở miệng, thì lại nghe thêm một thanh âm.


– Ta biết ngươi có nhiều điều muốn hỏi, nhưng chỉ cần ngươi vượt qua thử thách ta sẽ giải đáp cho ngươi.


Nghe vậy, Bạch Tấn liền ngậm miệng, thái độ trở nên nghiêm nghị, ánh mắt kiên định.


Lúc này lão già Tửu Quỷ lại lên tiếng.


– Ta sẽ truyền cho ngươi thức đầu tiên trong Y Tửu Thiền Kỹ, nếu ngươi thực hiện được, ngươi liền là đồ đệ của ta còn không thì chết.


Căn bản không cho người lựa chọn, Bạch Tấn cũng đã kiên quyết, quyết định nghe theo cũng không có phản bác, ngược lại trong lòng hắn còn thầm mừng và kích động.


Y Tửu Thiền Kỹ chẳng lẽ người này là Tửu Quỷ? Lão nhân gia ngài quen biết với người kia khả năng cao chính là thật như vậy, nếu mình có thể sử dụng Y Tửu Thiền Kỹ, lại còn là đồ đệ của Tửu Quỷ vậy thì Bạch Môn có khả năng lại hiện thế.


Sỡ dĩ Bạch Tấn kích động như thế là bởi vì Y Tửu Thiền Kỹ, là một trong những diệu kỹ “hoàn chỉnh nhất” còn được gọi là Kỹ Pháp, những diệu kỹ bậc này có cho mình một cơ sở riêng để tu tập và rèn luyện thể chất lẫn tinh thần, chứ không chỉ riêng gì một loại kỹ thuật, kỹ năng đặc thù chuyện về một môn nhất định như tránh né, tăng tốc, tấn công,…


Nhưng mà Kỹ Pháp lại khác, nó là diệu kỹ bật cao, trong đó có đầy đủ các loại tấn công, tránh né, tăng tốc, trị thương, phòng hộ,…


Y Tửu Thiền Kỹ như tên chú trọng ở chữ “Thiền” đây là lĩnh vực về nhịp thở và tâm tình, nói chung là rèn luyện về tinh thần là chính, tinh thần tốt mọi thứ suôn sẻ, tinh thần xấu mọi thứ bất lợi.


Ngay khi Bạch Tấn còn đang vui mừng, lão già đã cất tiếng.


– Thức thứ nhất Thiền Tửu, hai tay thả lỏng nhẹ nhàng chắp ngực, lưng thẳng nhẹ nhàng thả lực, tâm không say, người say…


Bạch Tấn nhanh chóng làm theo, Tửu Quỷ bắt đầu truyền thụ Kỹ Pháp, từng lời nói nhẹ nhàng mà như đinh đóng cột, từng câu, từng chữ đang ăn vào tâm can của Bạch Tấn, việc tiếp theo chỉ có ăn thua ở chính hắn mà thôi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận