Thật Trùng Hợp Sư Huynh Cũng Tới Cắt Bao Quy Đầu À


Hứa Lê thuận thế tiến lên, ngã vào người Lục Từ cúi đầu tùy ý gặm cắn môi trên của anh như con thú nhỏ, cuối cùng hài lòng mới lui về phía sau một chút, cắn đôi môi đỏ tươi của mình hai lần, nhỏ giọng nói: “Lục Từ, ăn thật ngon…”

“Bùm” một tiếng, não của Lục Từ như bị va chạm mạnh, trong mắt anh chỉ còn sót lại khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi môi ẩm ướt của cô, hơn thế nữa có cái gì đó không thể kiểm soát đang rục rịch ngóc đầu dậy.


Một giây sau, Lục Từ kéo Hứa Lê vào một công viên nhỏ có hơi tối bên cạnh, một tay ôm eo, một tay ôm sau gáy, ôn nhu nói: “Nếu em thích ăn, cứ ăn nhiều vào.



Sau đó, hôn cô một cách nặng nề.



Hai nam nữ thiếu kinh nghiệm bắt đầu một trận rượt đuổi mơ hồ trong một công viên nhỏ tối tăm, môi răng đan vào nhau, dựa vào bản năng cắn mút để tấn công khoang miệng của đối phương, tiếng nước chảy lọt vào tai họ đặc biệt rõ ràng, cùng với số nước bọt hòa quyện vào nhau đến không thể phân biệt được của ai là ai.


Lục Từ ngang ngược không cho cô rút lui, lòng bàn tay nóng bỏng của anh lướt qua vòng eo mảnh khảnh của Hứa Lê, luồn vào bên trong vạt áo phông rộng, chạm vào làn da mịn màng, vuốt ve da thịt mềm mại bên hông như nghiện, quyến luyến không rời.


“Hừ! ừm ~” Tiếng rên rỉ của Hứa Lê bị môi anh ngăn chặn, đầu lưỡi bị Lục Từ mút vào làm tê dại, lúc này cô không nghĩ được gì nữa, chỉ biết toàn thân nhẹ bẫng và mềm nhũn, không còn sức lực.


Lục Từ liếc nhìn chiếc ghế dài bên cạnh, quay người lại và vững vàng ngồi lên đó, hai tay ôm eo Hứa Lê, để cô ngồi trên đầu gối anh trong tư thế quỳ gối.



Tư thế này càng thuận lợi hơn cho Lục Từ, thân thể hai người dán chặt vào nhau, nụ hôn cũng cao một chút.


Ngực Hứa Lê đè lên ngực Lục Từ, mềm mại đàn hồi, thân dưới vô thức cọ xát, ý định giảm bớt dục vọng không ngừng trong lòng.


Lửa giận trong người Lục Từ cũng dâng cao, toàn bộ truyền xuống hạ bộ.

Đầu óc Hứa Lê đờ đẫn, hai chân kề sát bụng dưới, chỉ biết đại khái rằng có thứ gì đó đè lên người không thoải mái, cho nên cô lại đẩy Lục Từ ra một chút, nhẹ giọng oán trách: “Cái thứ gì vậy? Chọc trúng em rồi, anh mang nó đi đi ~”

Hai người hít một ngụm khí lớn, Lục Từ không những không rời đi, ngược lại dùng hai tay đè ở hông cô, bộ phận thân mật tiếp xúc ngày càng gần, một vật cứng rắn cách một lớp quần chạm vào hoa huyệt của Hứa Lê.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận