Thất Thân Trong Đêm Tân Hôn H FULL


Y cọ quá mức lợi hại, Lâu Trường Sinh bị chọc đến nổi gân xanh, nhịn không được dùng sức nhéo nhéo cánh mông mượt mà mềm mại, muốn cảnh cáo y bớt phòng túng một chút.

Lại không nghĩ rằng, y dường như rất thích sức lực thô bạo như này, cánh mông đầy thịt chợt ép xuống, ngồi trên cái bàn tay kia, lay động cọ xát qua lại.

Tuy rằng Lâu Trường Sinh thích y chủ động, vẫn không nhịn được nhíu chặt lông mày, trong lòng nghĩ lại mà sợ.

Y rốt cuộc bị đút thuốc gì, dược tính bá đạo mãnh liệt như thế, làm y biến thành bộ dáng dâm đãng phóng túng thế này, dường như chỉ biết theo đuổi dục vọng, ngay cả xấu hổ cũng không để ý, nếu hôm nay mình không tới, hậu quả chỉ sợ là hắn không dám tưởng tượng.


Nghĩ đến đây, hắn ngước đôi mắt vô hình, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâu Trường An ngã một bên, ngực hãm xuống rồi chậm rãi nâng lên, chịu đựng dục vọng gần như sắp nổ mạnh, ước lượng thân mình không ngừng vặn vẹo của Sở Kiến Mặc, ôm y vào trong ngực thật chặt, một bàn tay nâng mông thịt của y, một tay khác nhặt dây thừng bị ném dưới đất lên, đi tới bên người Lâu Trường An.

Ngồi xổm xuống, để người trong ngực ngồi trên đùi mình, hắn rút tay ra, nhanh chóng trói tay Lâu Trường An ra sau lưng, một tay kéo sau cổ hắn, sau đó một tay nâng mông người trong ngực đứng lên lần nữa.

Kéo Lâu Trường An tới thẳng cổng lớn, trói lên cột cửa, hắn giơ ngón tay, ép ra một chút khí âm hàn, một chút đi vào ngực Lâu Trường An, một chút đi vào dưới háng hắn.

Tuy Sở Kiến Mặc bị dục vọng khống chế thân thể, nhưng lý trí vẫn còn thanh tỉnh, hơn nữa toàn thân đều treo trên người hắn, có thể biết được động tác của hắn, thân thể vẫn còn không chịu sự khống chế mà cọ xát cây gậy cứng rắn thô to, cưỡng ép kiềm chế từng đợt rên rỉ khó nhịn trong cổ họng, môi run rẩy gian nan hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Trong giọng nói của Lâu Trường Sinh có chút thở dốc, nói: “Cho hắn một ít trừng phạt, tặng hắn một chút âm khí, để hắn bệnh nặng một hồi, còn nữa, trong vòng ba tháng, hắn đừng nghĩ có thể làm loại chuyện này.


Thật tốt quá, Sở Kiến Mặc còn lo lắng về sau Lâu Trường An tìm mình gây sự, giờ thì không cần lo nữa, nâng mắt lên, lập tức phát hiện Lâu Trường Sinh ôm mình đi ra ngoài, vội vàng gọi hắn lại: “Khoan đã…”

Lâu Trường Sinh ôm y, đi thẳng đến phòng chính bên cạnh thư phòng.

Vừa đóng cửa lại, ngăn cách với bóng đêm đậm đặc, Sở Kiến Mặc rốt cuộc cũng hoàn toàn không cần cố kỵ, hai tay ôm chặt cổ hắn, bộ ngực tương liên chặt chẽ, hai chân quấn ngang hông hắn gắt gao vặn xoắn, vòng eo mượn lực di động lên xuống, làm tiểu huyệt lầy lội không chịu nổi dán vào côn thịt to lớn hoạt động qua lại, gấp khó dằn nổi cọ xát trước sau, trong miệng phát ra từng tiếng hừ hừ khó nhịn.

Cho dù cách mấy tầng quần áo, vẫn có thể cảm nhận được độ nóng không bình thường trên người y, cùng với ướt mềm dính nhớp giữa hai chân, Lâu Trường Sinh vốn định lên tinh thần ôm y đến giường lớn sau kệ sách, lại bọ y nóng vội chà xát lung tung, tức khắc kêu lên một tiếng, bước chân lảo đảo, vội vàng khống chế thân thể, xoay người đặt y lên trên ván cửa.

Cả người bị ép giữa ván cửa và thân thể cường tráng, khiến cho côn thịt vốn đã gắt gao để ở hoa huyệt nay lại dán càng sát, gần như khảm vào thịt mềm non nớt, cách quần lót ẩm ướt nặng nề nghiền ép huyệt tâm ngứa ngáy khó nhịn.

“Ưm…” Sở Kiến Mặc hơi rên rỉ một tiếng đầy thỏa mãn, hai tay buông cổ hắn ra, sờ soạng bên hông hắn, vội vàng muốn thả cái thứ có thể lấp đầy dục vọng hư không trống rỗng của mình.


Chẳng qua vì không hiểu kết cấu quần áo trên người hắn, lôi kéo nửa ngày vẫn không bắt được điểm mấu chốt, đại não gần như bị dục vọng đốt cháy không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể tiếp tục kéo vải dệt tơ lụa, nhưng cũng tốn công vô ích, ngay cả tiếng rên khó nhịn cũng đè trong cổ họng, không tới gần thì gần như không nghe được.

Lâu Trường Sinh bỗng nhiên ý thức được, cho dù có khát vọng, cho dù có khó chịu, cho dù sự xấu hổ cũng vứt bỏ, nhưng y cũng chưa từng mở miệng làm nũng cầu xin mình giúp đỡ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận