Đồng Gia Nguyệt không muốn ăn gì cả, cô muốn nghỉ ngơi một chút, tay nhỏ rụt rụt: “Mợ, đầu cháu hơi choáng váng, cháu không muốn ra ngoài.
”
“Đầu choáng váng? Để mợ ôm cháu.
”
“Cháu buồn nôn, không muốn ăn gì cả, cháu muốn ngủ một lúc.
”
Mợ hai đem cô ôm đến giường của mình, cởi giày cho cô, hôn cô một cái, nói: “ vậy thì cháu ngủ một lát đi, chờ cháu tỉnh ngủ chúng ta lại đi.
”
Đồng Gia Nguyệt ngủ một giấc đến trời tối, trung gian mơ mơ màng màng được mợ hai ôm bón một chén canh trứng, ăn xong có chút buồn nôn, cuối cùng cô cũng không rõ có nôn hay không, mơ mơ màng màng lại ngủ tiếp.
Lúc tỉnh có chút mệt, cố gắng nửa ngày cũng không mở nổi mắt, cô nghe thấy tiếng mợ hai đang nói chuyện :“Hai chiếc giày đều rách, em vốn dĩ muốn sửa lại cho con bé, ai ngờ cầm trên tay mới thấy không đúng, cảm giác giày nhỏ hơn chân rất nhiều, cầm lên so sánh thì thật đúng là như vậy, nhỏ hơn một đoạn lớn!”
Mợ hai có chút tức giận, vươn một đốt ngón út ra trước mặt cậu hai: “Anh nhìn xem, nhỏ như vậy, con bé đi đường kiểu gì cơ chứ, lại còn đi xa như vậy!”
Đi kiểu gì ?! Đương nhiên là cuộn ngón chân lại mà đi! Nếu không tại sao giày có thể thủng hai lỗ ngón chân được?
Cậu hai cũng tức giận, nhưng là nhằm vào mợ hai: “Nói cái này làm gì, chị hai không dễ dàng, không quan tâm được hết, em thấy thì giúp đỡ làm đi, chỉ biết nói thì được gì, em làm cho Gia Nguyệt một đôi mới là được rồi!”
Cậu hai nói có chút nặng lời, bình thường cậu không bao giờ cáu gắt với vợ, nhưng nói xấu chị hai thì không được, gia đình này nếu không có chị hai thì nào có hôm nay.
Mợ hai bị nói, trong lòng có chút ủy khuất, nhỏ giọng biện giải: “Em có bảo không làm đâu? Buổi trưa cho Gia Nguyệt ăn canh trứng, con bé nôn ướt hết người, sau khi mọi người đi làm em ở nhà giúp con bé thay đồ rồi lại chạy đến nhà Băng Băng mượn giày của Băng Băng, không cần anh nói em cũng sẽ làm cho Gia Nguyệt.
”
“Làm thì cứ làm, nên như vậy, em đừng nghĩ anh không biết em nghĩ gì, anh nói với em lần cuối, đừng nói xấu chị hai anh, em lại nói xấu chị hai anh thì anh sẽ không cần em…… anh…”
Đồng Gia Nguyệt không nghe được nữa!
Tại sao có thể bắt nạt mợ!
Cô tức giận mở to mắt, hoàn toàn tỉnh, thở phì phì mà nói: “Cậu hai, đừng nói mợ hai.
”
Ông ngoại ở bên ngoài cũng nghe thấy, con thứ hai càng nói càng kỳ cục, Gia Nguyệt không nói ông cũng muốn nói, hô một tiếng: “Chí Viễn, nói chuyện kiểu gì vậy hả?!”
“Con biết rồi ba.
”
Cậu hai nhỏ giọng lên tiếng.
Đồng Gia Nguyệt nhỏ giọng nói: “Cậu hai, cậu đừng nói mợ hai.
”
“Cậu hai biết rồi.
”
Mợ hai khóc, lúc mợ bị cậu hai nói không khóc, nhưng khi nghe Đồng Gia Nguyệt nói thì lại không kìm được nước mắt.
Mợ ngại ngùng, không muốn bị cậu hai phát hiện, ôm Đồng Gia Nguyệt lên, nhân cơ hội lau nước mắt, nói: “Ai da, đứa trẻ ngoan, mợ thích Gia Nguyệt của chúng ta nhất, mợ vừa làm sủi cảo trứng gà, để mợ ôm cháu dậy ăn.
”
Đồng Gia Nguyệt cũng thích mợ hai, nhưng cô thật sự không nhịn được, đầu váng mắt hoa, lại nôn ra, dính cả vào người mợ hai.
Dạ dày cô trống rỗng, nôn cũng không nôn ra gì, chỉ toàn nước.
Cậu hai vội đến đỡ cô, ôm vào ngực mình, hướng ra phía ngoài kêu: “Ba! Ba! Gia Nguyệt lại phun ra! Làm sao bâu giờ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...