Thập Niên 80 Vua Dưa Hấu


Ở thôn Trần, mọi người đa số đều trồng dưa, mười hộ thì có chín hộ trồng dưa hấu, đất đai trong thôn phù hợp trồng dưa hấu, dưa hấu trồng ra ăn rất ngon.

Bởi vậy ruộng đồng thôn Trần khác với thôn khác, trong ruộng lúa mạch sẽ trồng xen dưa hấu.

Mà trong những nông dân trồng dưa này, ông ngoại là người trồng nhiều nhất.

Nhà khác có trồng một hai mẫu, có chỉ trồng một vài ruộng, chỉ có ông ngoại trồng nhiều nhất, hàng năm trồng năm sáu mẫu dưa.

Hiện giờ lúa mạch sắp chín, vội nhất chính là nhà ông ngoại, không chỉ muốn chăm sóc lúa mạch, còn muốn chăm sóc dưa hấu.

Ăn xong cơm sáng, ông ngoại cùng các cậu ra đồng.

Lúc đi, cậu hai chần chừ hỏi: “Hay là để con đi nói cho chị hai một câu ? Nhỡ con bé chạy đi, chị ấy tìm không thấy lại sốt ruột.



Lúc bà ngoại sinh song bào thai bị xuất huyết nhiều, mấy tháng sau thì mất, Trần Niệm Trân lúc ấy đang tiểu học năm 2 phải bỏ học về nhà trông em.

Một đứa trẻ chăm sóc ba đứa trẻ nhỏ hơn là dì út khi đó mới bốn năm tuổi cộng thêm cậu ba và cậu út vẫn còn nằm trong tã lót, vất vả vô cùng.

Mọi người trong nhà luôn nhớ điều đó, đặc biệt là cậu ba cùng cậu út, coi Trần Niệm Trân vừa là chị vừa là mẹ, rất hiệu thuận với cô, nên tất nhiên không đành lòng để cô sốt ruột.

Cậu ba cũng tỏ thái độ: “Hay là để con đi, con đi nhanh, chạy nhanh đi rồi lại chạy nhanh về, sẽ không chậm trễ công việc đồng áng.


Cậu út càng tích cực, trực tiếp ném nông cụ xuống đất: “Con chạy nhanh hơn, để con đi cho, anh ba không chạy nhanh bằng con.


“Đều không được đi, đề ra đồng cho ba.


Đây là lần đầu tiên ông ngoại tức giận với Trần Niệm Trân, ông sớm biết rằng con gái thư hai hay đánh cháu gái, nhưng lần đầu tiên biết là đánh đến mức này, đem con bé đánh thành nông nỗi này.

“Cứ để cho nó lo lắng, thế thì mới nhớ được, để xem nó về sau có chịu sửa hay không!”
Đương nhiên sẽ không sửa!
Đồng Gia Nguyệt không hy vọng gì, cũng không chờ mong gì, cô nhàm chán nhìn trời, nhìn đất, nhìn đàn kiến, cố gắng bắt buộc bản thân không thèm nghĩ về bà ta nữa.

Ông ngoại cùng các cậu không biết tình huống cụ thể, nghĩ rằng Trần Niệm Trân sẽ sốt ruột , lo lắng, sợ hãi, từ đó sau này sẽ không đánh con gái nữa.

Ôm suy nghĩ như vậy, bốn người cùng nhau ra cửa.

Mợ hai lưu tại trong nhà, thu thập phòng bếp, cho gà ăn, quét sân.


Thường ngày, mợ hai sẽ giống các phụ nữ nông thôn khác, vừa ròi giường liền sẽ quét sân, nhưng hôm nay Đồng Gia Nguyệt nửa đêm chạy tới gõ cửa, mợ hai nhìn đến bộ dáng đáng thương của cô, ôm cô ngủ, lặng lẽ khóc đến hừng đông, mãi cho đến lúc nấu cơm mới đem cô thả trên giường.

“Gia Nguyệt, cháu cứ chơi đi, đừng tiến vào!” Lúc này mắt mợ hai vẫn còn sưng, ngăn cản Đồng Gia Nguyệt vào chuồng gà, lộc cộc lộc cộc gọi gà, rất nhanh đã cho ăn xong.

“Đi đi đi, vào nhà với mợ hai, có cái này cho cháu xem.


Đồng Gia Nguyệt biết là cái gì, tiền tiêu vặt ông ngoại cho cậu hai mợ hai.

Cậu hai cùng ông ngoại không phân gia, tiền trong nhà ông ngoại quản, vì cậu hai đã kết hôn, ông ngoại sẽ đưa tiền tiêu vặt cho cậu, cậu ba cậu út chưa kết hôn nên không có.

Quả nhiên, mợ hai mở tủ quần áo ra, từ dưới chiếc chăn bông gấp dưới cùng, móc ra một cái khăn tay, mở ra trước mặt Đồng Gia Nguyệt, tổng cộng hai khối 5 mao tiền.

Mợ hai như hiến vật quý, nói: “Gia Nguyệt, cháu nhìn xem, nhiều tiền như này, hai chúng ta đi cửa hàng, mợ mua đồ ăn ngon cho cháu, cháu muốn ăn gì thì mua cái đó.


Trước nay đều như vậy, Đồng Gia Nguyệt không biết mẹ ruột có bao nhiêu tiền, không biết tiền của mẹ ruột đặt ở nơi nào, nhưng là mợ hai có bao nhiêu tiền, đều giấu ở đâu, trước nay đều không kiêng dè cô.


Đồng Gia Nguyệt cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng, nhìn mợ hai lắc đầu: “Cháu không muốn ăn gì cả, mợ cất đi, để giành sau này cần dùng đến.


Mợ hai đau lòng, nước mắt còn nhanh hơn cả cô, trực tiếp để tiền vào trong túi, lôi kéo Đồng Gia Nguyệt đi ra ngoài.

“Để giành cái gì, mợ không cần để giành, mợ để cho cháu tiêu.


Đúng vậy! Trước nay đều như thế này, mợ hai luôn nói không tích cóp tiền, nhưng khi Đồng Gia Nguyệt không ở nhà, một đồng tiền đề phải chi tiêu dè dặt, nổi tiếng bủn xỉn, nhưng mỗi khi gặp phải Đồng Gia Nguyệt thì dù tốn bao nhiêu đều nguyện ý tiêu cho cô.

Đồng Gia Nguyệt không muốn ăn gì cả, cô muốn nghỉ ngơi một chút, tay nhỏ rụt rụt: “Mợ, đầu cháu hơi choáng váng, cháu không muốn ra ngoài.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận