Quả nhiên Diệp Mạn đoán không sai, đối với việc buông bỏ những thứ hiện đang có, rời bỏ quê hương để sang tỉnh khác khai thác thị trường thì phần lớn đại lý đều rất do dự, không ai chịu đồng ý cả.Bàng Dũng cũng không sốt ruột, có thể được là được, còn không được thì xem như lấy chuyện này làm cớ để ứng phó trước với họ, cũng đỡ phải cứ hai ba ngày lại gọi điện thoại tìm anh kể lể.Đầu tháng một, Diệp Mạn và Bàng Dũng luôn bận rộn hoàn thành chi tiết phương pháp quản lý các đại lý, đồng thời do Bàng Dũng ra mặt đại diện cho nhà máy ký lại hợp đồng mới với các đại lý, mục hoàn tiền đã được hoàn thiện hơn ở phần quy định và ràng buộc, muốn được hoàn tiền thì phải thông báo cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ trước bảy ngày làm việc, sau đó hẹn trước thời gian trả hàng và hoàn tiền, nếu như không nói tiếng nào đã mang hàng đến trả thì tuyệt đối không nhận.
Như vậy có thể tránh trường hợp các đại lý đồng loạt tập trung trả hàng cùng một lúc như ong vỡ tổ, cũng tránh tạo áp lực cực lớn lên nguồn hàng tồn kho và tiền vốn lưu động.Khoảng thời gian này các trường đại học cũng bắt đầu nghỉ.Diệp Mạn nhận được điện thoại của hướng dẫn Lạc, thông báo tình hình thực tập cho cô biết: “Giám đốc Diệp, do là thời gian nghỉ đông ngắn, thêm vào đó còn kẹt một kỳ nghỉ tết nữa, vì thế số học sinh xin đến nhà máy cô thực tập không nhiều, tổng cộng chỉ có bảy người.”Diệp Mạn hơi thất vọng, bảy người thì quá ít nhưng cũng không còn cách nào, nghỉ đông chỉ có một tháng hơn, nhưng còn bị một kỳ nghỉ lễ quan trọng xen giữa nữa nên đã phân chia khoảng thời gian cuối cùng thành hai, tính ra thì trước tết cũng chỉ có thể thực tập mười mấy ngày, căn bản không làm được gì, đa số đều không muốn bị hành hạ như vậy cũng là điều dễ hiểu, có lẽ bây giờ những người đồng ý đến một xí nghiệp tư nhân nhỏ để thực tập thì đều là học sinh có điều kiện gia đình khá khó khăn.“Được thôi, cảm ơn hướng dẫn Lạc, lát nữa tôi sẽ cho người qua đó lấy tài liệu của những người này về rồi hẹn lại thời gian để đón họ đến nhà máy, anh thấy được không?” Diệp Mạn hỏi.Hướng dẫn Lạc không có ý kiến: “Được thôi.”Sau khi ngắt máy, Diệp Mạn gọi Chung Tiểu Cầm vào, giao chuyện này cô ấy.Chung Tiểu Cầm cầm tài liệu của các học sinh thực tập về, sau đó báo cáo lại tiến triển công việc với Diệp Mạn: “Ngày bảy họ thi xong thì chính thức được nghỉ, em đã hẹn với bên trường học là trưa ngày tám tập trung trước cửa hàng của chúng ta rồi xuất phát.
Hôm đó nhà máy có nhập một lô hàng về kho, để họ đi chung với đội xe về là được, như vậy khá an toàn hơn, cũng không cần phải cố ý sắp xếp để đưa đón họ.”“Tốt lắm, chứ sắp xếp như vậy đi, em để tài liệu của học sinh lại rồi đi làm việc đi.” Diệp Mạn khen ngợi.Chung Tiểu Cầm gật đầu đi ra ngoài.Diệp Mạn lật tài liệu ra, trong số bảy người thì có đến sáu người là nam, chỉ có một người là nữ, nhưng ngành này vốn đã nam nhiều nữ ít, số học sinh nữ xin đi thực tập ít như thế cũng không có gì lạ.
Tài liệu của hướng dẫn Lạc gửi đến cũng khá đơn giản, chỉ có giới tính, tuổi tác, quê quán và thành tích biểu hiện ở trường của học sinh.Diệp Mạn kiểm tra ngay phần quê quán, quả nhiên trong bảy học sinh có đến năm học sinh đều là học sinh đại học đến từ vùng nông thôn, còn có một người thì quê ở một thị trấn rất xa, người cuối cùng chính là Thiệu Dương.
Cậu ấy là người của thanh phố Phụng Hà, mặc dù trên tài liệu không hề nhắc đến gia đình cậu ấy làm gì nhưng trông tác phong khí chất và cách ăn mặc của cậu ấy thì có lẽ điều kiện gia đình cũng không tệ, chẳng trách lại không hứng thú gì với lời mời của cô! Nếu như không phải Hoàng Ái Linh bị cô bắt lấy thì chắc chắn Thiệu Dương sẽ không đăng ký kỳ thực tập này.Nhưng trong số những người này thì người Diệp Mạn thấy hứng thú nhất không phải là Thiệu Dương mà là một chàng trai tên Chu Hồng Giang, quê quán của chàng trai này là một thôn trực thuộc huyện Trường Vĩnh, cũng đồng nghĩa với việc cậu ấy là người bản địa của huyện Trường Vĩnh.Diệp Mạn cầm tài liệu của Chu Hồng Giang lên xem thật kỹ càng, đánh giá của thầy giáo dành cho cậu ấy rất tốt, nói học sinh này nghiêm túc chịu được vất vả,là một hạt giống nghiên cứu khoa học tốt.
Nếu như một học sinh như vậy có thể ở lại cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của họ thì họ đúng là nhặt được của hời rồi.
Hơn nữa vì có ưu thế gần nhà nên rất có thể Chu Hồng Giang là người có tỷ lệ ở lại làm việc cao nhất trong số những học sinh thực tập lần này.Diệp Mạn lập tức cầm điện thoại lên gọi cho nhà máy: “Trưởng ban Mộc, tổng cộng có tám thực tập sinh, sáu nam hai nữ, trong đó có bảy người là học sinh chuyên ngành vô tuyến điện, còn một người theo chuyên ngành tài vụ, chú xem rồi sắp xếp nhé, trong đó chú nhớ trông chừng kỹ một chàng trai tên Chu Hồng Giang, cậu ấy là người của huyện Trường Vĩnh của chúng ta, lát nữa cháu sẽ cho người mang tài liệu cụ thể đến cho chú.”Trưởng ban Mộc vội vàng đáp lại: “Chú biết rồi.
Đúng rồi, giám đốc Diệp, tết Nguyên đán cháu đã không về nhà rồi, vậy tết năm nay có về không? Mọi người đều nhớ mong cháu lắm đấy!”Dạo này quá bận nên Diệp Mạn vẫn chưa về thăm nhà được Cô cười đáp: “Đương nhiên phải về rồi, cháu phải về để phát tiền thưởng cuối năm cho mọi người nữa chứ.
Chú có thể sắp xếp trước, tiền thưởng cuối năm nhiều nhất là ba tháng, ít nhất là một tháng, căn cứ vào thời gian ba lần tuyển dụng để phân chia, đợt đầu tiên có thời gian làm việc trong nhà máy dài nhất, sẽ được ba tháng tiền thưởng, đợt thứ hai thì hai tháng tiền thưởng, còn đợt thứ ba thì mới vào công ty khoảng hai tháng thôi nên một tháng tiền thưởng là đủ rồi.
Ngoài ra nếu công nhân trong nhà máy có tình huống đặc biệt, biểu hiện xuất sắc, gia đình khó khăn gì đó thì chú có thể liệt kê ra, nói ra tình hình, đợi khi cháu về sẽ xử lý.”“Được, mọi người nghe xong chắc chắn sẽ rất vui mừng” Trường ban Mộc mừng rỡ nói.
Tiền thưởng ba tháng, ngay cả lúc ông ấy làm ở Hồng Tinh cũng không được nhiều như thế.Diệp Mạn còn có việc nên không nói nhiều với ông ấy nữa: “Bên nhà máy làm phiền trưởng ban Mộc rồi.”Sau khi ngắt máy cô lại vẫy tay với Bàng Dũng: “Anh Bàng tìm tôi có chuyện gì sao?”Bàng Dũng cầm theo một xấp đơn bước vào, vô cùng vui mừng nói: “Lô hàng hai mươi ngàn cái mà ban đầu cô hứa sẽ bán cho nhà máy sản xuất tủ lạnh đã bán sạch hết rồi, tôi đã gọi điện thoại cho các đại lý để tìm hiểu tình hình, trước mắt họ cũng không còn hàng tồn kho nữa, cô xem thử có cần tiếp tục mua tủ lạnh vào không?”“Đương nhiên phải mua rồi, tủ lạnh cũng không ảnh hưởng gì đến TV màu của chúng ta, thêm một mặt hàng thì chúng ta có thêm một con đường kiếm tiền, cũng có thể khiến sản phẩm của cửa hàng chúng ta thêm phong phú.” Diệp Mạn nói một cách chắc chắn.Bàng Dũng gật đầu: “Vậy tôi sẽ liên hệ với trưởng phòng Hướng để nhập thêm một lô hàng, nhân lúc sắp đến tết chúng ta phải bán thêm một đợt nữa.”Cuối năm là thời điểm vàng để bán hàng kiếm tiền, có không ít gia đình sẽ cân nhắc đến việc bài trí thêm một vài vật dụng cần thiết trong nhà.Diệp Mạn trầm ngâm một lúc rồi ngăn anh ta lại: “Không cần, để tôi đi gặp trưởng phòng Hướng một chuyến, hợp đồng của chúng ta đã đến hạn, cũng sắp đến tết, thêm vào đó đang là mùa đông nên chắc chắn anh ta sẽ giao cho chúng ta thêm một lô hàn nữa, nhưng đợi khi qua tết thì tình hình có thể sẽ chậm lại, nếu như muốn mua tủ lạnh dài hạn thì chúng ta phải ký một hợp đồng nhập hàng dài hạn.”Bàng Dũng suy nghĩ thấy cũng đúng: “Đúng vậy, phải sửa hợp đồng ngắn hạn thành dài hạn, nếu không sau này sẽ thay đổi rất bất thường, đại lý của chúng ta đã bắt đầu dao động, đặc biệt là giá cả tăng quá cao, chúng ta cũng không còn bao nhiêu lợi nhuận nữa.”“Ừm, lần này tôi sẽ đến nhà máy bọn họ để giải quyết dứt chuyện này.” Diệp Mạn cũng đang cân nhắc đến vấn đề này nên mới đích thân ra mặt.Sau khi đến nhà máy sản xuất máy lạnh cô tìm thẳng đến trưởng phòng Hướng.Cuối năm nên công việc của trưởng phòng Hướng cũng rất bận, qua một lúc lâu mới có thời gian gặp Diệp Mạn: “Thật ngại quá giám đốc Diệp, để cô đợi lâu rồi.”Diệp Mạn mỉm cười đáp lại: “Sao lại nói thế, là do tôi không nói tiếng nào đã đến đây, tôi phải là người phải nói xin lỗi trưởng phòng Hướng mới đúng”“Giám đốc Diệp thật biết ăn nói, mời uống trà, uống trà...” Đích thân trưởng phòng Hướng rót trà cho Diệp Mạn, lúc này mới hỏi: “Một người bận rộn như giám đốc Diệp lại đích thân qua tìm tôi chắc chắn là có việc đúng không?”Diệp Mạn nhấp một ngụm trà, cười: “Đúng là không gì giấu được trưởng phòng Hướng.
Tôi đến để báo cho anh một tin tốt, hai mươi ngàn chiếc tủ lạnh mà chúng tôi đặt đã được bán gần hết rồi, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của đơn vị các anh trước cuối năm nay.”Trưởng phòng Hướng mừng đến mức không khép miệng lại được: “Đây đúng là tin tốt lớn mà, giám đốc Diệp, tôi biết ngay là cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ các cô làm được mà, các cô bán cũng quá nhanh rồi đấy chứ, làm việc với giám đốc Diệp đúng là thoải mái.”Còn không thoải mái sao, người khác thì anh ta phải chạy theo đòi tiền, còn cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ thì lần nào cũng chủ động gửi tiền đúng hẹn.Diệp Mạn cười khẽ nói: “Hợp tác với trưởng phòng Hướng cũng rất mau lẹ, lần nào xuất hàng cũng rất nhanh.
Cho nên trưởng phòng Hướng, tôi muốn thỏa thuận dài hạn với quý nhà máy, anh cảm thấy thế nào?”Quản lý Hướng sững sờ mất vài giây, vỗ tay nói: “Đương nhiên là tốt rồi, giám đốc Diệp muốn hợp tác thế nào? Lấy thêm hai mươi ngàn, à không, ba mươi ngàn cái tủ lạnh sao?”Kho chúng tôi vẫn còn đấy! Vì để đuổi kịp chỉ tiêu cuối năm nên họ đã sản xuất thêm không ít tủ lạnh.Diệp Mạn lắc đầu nói: “Không phải, trưởng phòng Hướng, tôi muốn ký một hợp đồng dài hạn, mỗi tháng đúng ngày nhà máy sẽ giao cho một số lượng tủ lạnh nhất định cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi.”“Đúng ngày, số lượng nhất định sao?” Đây là lần đầu tiên trưởng phòng Hướng nghe nói như thế.Diệp Mạn giải thích: “Chúng ta có thể đặt ra một giới hạn tối thiểu, ví dụ như một tháng năm mươi ngàn cái tủ lạnh, đây là tối thiểu, bắt buộc mỗi tháng phải cung cấp bấy nhiêu đấy hàng, nếu như vượt qua con số đó thì phải xem nhà máy còn hàng không, còn thì gửi, không thì thôi.”Trưởng phòng Hướng lập tức phản ứng lại: “Vậy đồng nghĩa với việc cho dù bán được bao nhiêu thì các cô vẫn nhập bấy nhiêu đấy hàng?”Diệp Mạn gật đầu đồng ý: “Không sai, có thể đưa ra một con số làm mức tối thiểu xem như bảo đảm cho cả hai bên, nếu vượt qua thì phải xem hai bên có đồng ý hay không, bán được, cung cấp đủ thì thêm, nhưng chỉ cần có một bên không đồng ý thì không thể tăng số lượng.”“Nghe có vẻ rất thú vị, chuyện này tôi phải báo cáo lại với nhà máy.” Có thêm một con đường tiêu thụ ổn định đương nhiên trưởng phòng Hướng rất vui, anh ta đứng lên nói: “Giám đốc Diệp, cô đợi tôi một lát...!bỏ đi, cô đi gặp giám đốc với tôi đi rồi giải quyết cho xong chuyện này luôn.”Không ngờ trưởng phòng Hướng lại là người vội vàng như thế.Diệp Mạn cầm túi đứng dậy đi gặp giám đốc Tô với anh ta.Sau khi giám đốc Tô nghe xong ý kiến của hai người thì rất hài lòng: “Hai mươi ngàn tủ lạnh cũng có thể bán hết sao? Mới có hai tháng thôi mà? Giám đốc Diệp, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ các cô không những là một nhà máy sản xuất tốt mà tiêu thụ cũng không thua kém gì cả.
Vậy thì năm mươi ngàn gì chứ, một tháng đặt một trăm ngàn là được rồi.”Hay lắm, chớp mắt đã tăng gấp đôi.Đương nhiên Diệp Mạn không thể đồng ý, có thể bán được tốt như thế là do trước đây họ có chạy quảng cáo, đề ra rất nhiều điều kiện khuyến khích đại lý cho nên mới đạt được số lượng bán ra như thế.
Trước mắt đại lý của tỉnh Vân Trung đã bước vào giai đoạn then chốt, trong thời gian ngắn không cách nào mở rộng quy mô được, chắc chắn số lượng tiêu thụ trong năm sau sẽ tụt dốc, không đạt được con số một trăm ngàn, người bán không ra không phải sẽ là cô sao.Diệp Mạn thà phát triển chậm một chút cũng không muốn mạo hiểm như vậy, dù gì thực lực hiện tại của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ còn rất yếu, cơm phải ăn từng miếng một, đừng cho rằng ăn một miếng lớn là sẽ mập ra ngay.Cô mỉm cười, trả lời rất chân thành: “Giám đốc Tô, thị trưởng ở đây chỉ bấy nhiêu đó, chắc chắn lượng tiêu thụ năm sau sẽ tụt dốc, sau đó sẽ bước vào giai đoạn tương đối ổn định, năm mươi ngàn cái là đủ rồi, hơn số đó sợ là chúng tôi bán không hết.” “Như vậy à, vậy cũng được, nhưng...” Giám đốc Tô vừa dứt lời thì cười khổ: “Giám đốc Diệp, vậy giá tiền có nên tăng một chút không? Lần trước các cô lấy nhiều thì bỏ qua không nói, bây giờ số lượng hạ xuống thì giá cả không thể thấp như vậy được, nếu như để người ta biết cái giá này...”Ông ấy vòng vo một lúc lâu thì ra là vì cái này.Diệp Mạn bất lực nói: “Giám đốc Tô, chúng tôi đã bàn bạc giá cả xong hết với các đại lý rồi, ông nói xem nếu như giá cả tăng đột ngột, cho dù tôi đồng ý thì họ có đồng ý không? Ông đang ra một đề toán khó cho tôi đấy à?”“Sao lại thế được, giám đốc Diệp, cô có thể ra ngoài nghe ngóng thử, chúng tôi chưa bao giờ đưa ra cái giá thấp như thế cho những chỗ khác, nếu như sau này họ biết được thì chắc chắn sẽ làm ầm chuyện này lên.” Giám đốc Tô như có nỗi khổ.Diệp Mạn chớp mắt hỏi lại: “Giám đốc Tô à, chuyện này cũng chỉ có vài người chúng ta và tài vụ biết, ai nấy cũng không nói thì làm sao người bên ngoài bên biết được? Tôi có thể bảo đảm người bên tôi đều đáng tin, chắc chắn sẽ không lộ tin này ra ngoài, chẳng lẽ giám đốc Tô không tin được người trong nhà máy của mình sao?”Giám đốc Tô bị cô hỏi đến câm nín, nhức đầu nhìn cô: “Cô...!giám đốc Diệp, trên đời này không có bức trường nào không có gió lùa, chuyện này không thể giấu mãi được, cô cũng là giám đốc, chắc chắn có thể hiểu cho nỗi khổ của tôi, cô nói có phải không?” Diệp Mạn gật đầu: “Giám đốc Tô nói không sai, nhưng, haiz, ông có chỗ khó xử của ông thì tôi cũng có, chuyện này thật sự không bàn tiếp được, hay là chúng ta cân nhắc thêm đi!”Ý gì đây? Là thôi không bàn nữa sao?Giám đốc Tô và trưởng phòng Hướng trợn tròn mắt, không ngờ Diệp Mạn nói mặc kệ là mặc kệ ngay, không thèm bàn bạc gì thêm.Trưởng phòng Hướng nhìn giám đốc Tô một cái, nhanh chóng cản Diệp Mạn lại: “Giám đốc Diệp, chúng ta có gì từ từ nói, cô vội gì chứ, đúng là nhà máy chúng tôi có chỗ khó xử nhưng cô là bạn hàng lâu năm của chúng tôi mà, người nhà cả, thế nào cũng phải nghĩ ra cách dàn xếp chứ, cô nói xem có đúng không?Đúng là biết cách ăn nói.
Diệp Mạn cảm thấy buồn cười nhưng gương mặt lại tỏ vẻ ngại ngùng: “Không phải tôi không muốn làm khó giám đốc Tô hay sao?”Giám đốc Tô bị chiêu lấy lùi làm tiến của Diệp Mạn dọa sợ, vội vàng nói: “Cái gì mà làm khó, nó không tồn tại, như những gì giám đốc Diệp nói vậy, chuyện này chỉ cần chúng ta không nói ra thì sẽ không ai biết được.”Diệp Mạn cười phối hợp: “Không phải sao, như tôi đến bây giờ vẫn chưa tìm hiểu rõ chuyện Giáp Thiên Hạ lấy hàng ở chỗ mấy người nữa đấy.”Mí mắt trưởng phòng Hướng giật giật, ngạc nhiên nhìn Diệp Mạn.Diệp Mạn nở nụ cười với anh ta, trưởng phòng Hướng đã từng nói qua nhưng đó là câu trả lời thật sao? Chưa chắc! Đối với những lời đó Diệp Mạn chỉ tin được một nửa.
Trưởng phòng Hướng bị Diệp Mạn nhìn đến không được tự nhiên, nhanh chóng nói: “Đúng, chúng ta đều giữ bí mật thì chắc chắn không vấn đề gì, hay là hôm nay chúng ta ký hợp đồng luôn nhé?”Diệp Mạn mỉm cười: “Không vội, trước khi ký hợp đồng thì phiền trưởng phòng Hướng sắp xếp mười ngàn tủ lạnh giúp chúng tôi, lô hàng này không tính vào hợp đồng.
Hợp đồng sẽ có hiệu lực từ năm sau, mọi người thấy thế nào?” Đương nhiên họ đồng ý cả hai tay rồi.Trưởng phòng Hướng vui mừng nói: “Được, tôi lập tức đi chuẩn bị cho giám đốc Diệp, cô phải nói sớm chứ!”Cuối năm lại xuất được một lô hàng lớn như thế, vậy hàng tồn kho của nhà máy sẽ không còn nhiều nữa.
Như vậy có lẽ sẽ hoàn thành được chỉ tiêu năm nay, không cần lo lắng cuối năm bị phê bình nữa.Giám đốc Tô cũng rất vui mừng: “Giám đốc Diệp, cô ngồi đợi một lát, chúng ta bàn chuyện hợp đồng, để trưởng phòng Hướng sắp xếp hàng hóa cho cô, tranh thủ ngày mai giao hàng cho cô luôn nhé.”Diệp Mạn gật đầu đáp lại: “Vậy thì cảm ơn giám đốc Tô.”Hai người mất cả một chiều, cuối cùng cũng bàn xong hợp đồng, còn mười ngàn chiếc tủ lạnh mới cũng đã chuẩn bị xong.Đích thân trưởng phòng Hướng đưa Diệp Mạn ra ngoài: “Giám đốc Diệp, sau này sẽ hợp tác lâu dài, hợp tác vui vẻ.”“Hợp tác vui vẻ, còn phải cảm ơn trưởng phòng Hướng đã phối hợp với công việc của chúng tôi nữa.” Diệp Mạn khách sáo nói.Trưởng phòng Hướng huơ tay: “Sao lại nói thế, đây là bổn phận của tôi.”Hôm nay anh ta vô cùng khách sao, còn khách sáo hơn trước đây nữa.
Diệp Mạn có thể đoán được nguyên nhân, nói đến cùng thì lúc nào cần dùng thực lực nói chuyện, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của họ sẽ dùng thành tích hiện thực để chứng minh thực lực của họ,vì thế thái độ của trưởng phòng Hướng và giám đốc Tô mới thay đổi như thế, không xem họ là những kẻ sa cơ thất thế mà là một đối tác hợp tác bình đẳng.Diệp Mạn cười hữu nghị: “Anh khách sáo quá rồi, nếu như tháng nào đó cần số lượng vượt hơn năm mươi ngàn thì quản lý Bàng sẽ liên hệ với anh, đến lúc đó hy vọng trưởng phòng Hướng có thể sắp xếp giúp chúng tôi.”“Dễ thôi mà, nếu như cần gia tăng số lượng thì gọi điện thoại cho tôi là được.” Trưởng phòng Hướng hào sảng nói.Diệp Mạn gật đầu: “Được, vậy tôi cảm ơn trưởng phòng Hướng trước vậy.
Đã đến cửa rồi, anh tiễn đến đây tôi, xin dừng bước.”Nhưng trưởng phòng Hướng lại không dừng lại mà đi ra ngoài nhà máy với Diệp Mạn, đứng bên đường ngại ngùng nói: “Cái đó giám đốc Diệp à, tôi có một người bạn muốn gặp cô để bàn chuyện làm ăn, không biết cô có tiện gặp mặt không?” “Ồ? Không biết người bạn này của trưởng phòng Hướng làm ngành nào thế, ở đơn vị nào?Muốn gia nhập liên minh đại lý của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi sao?” Diệp Mạn tò mò hỏi.“Không, không phải.” Trưởng phòng Hướng vội vàng huơ tay phủ nhận, chần chừ một lúc mới nói: “Người bạn này của tôi làm ở nhà máy sản xuất máy giặt, cũng ở bộ phận bán hàng, nghe nói tủ lạnh của chúng tôi bán rất chạy ở cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ nên cũng muốn đi chung đường với mọi người.
Giám đốc Diệp cô có tiện gặp mặt không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...