Thập Niên 80 Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn


“Giám đốc...” Thư ký Dương lo lắng nhìn giám đốc Tôn.Kể từ khi biết tin nhà máy sản xuất TV Đông Phương Hồng sắp phá sản, tâm trạng của giám đốc Tôn trở nên rất tệ, ngồi một mình trong văn phòng cả ngày, ai cũng không thấy mặt.

Vừa rồi ông ta gọi điện thoại cho Diệp Mạn, hiển nhiên là nói chuyện cũng không mấy thoải mái, chưa được hai phút đã cúp máy.Giám đốc Tôn xua tay: “Không sao đâu, cậu đi thông báo với mọi người, mười phút nữa họp.”Thư ký Dương nhìn ông ta, muốn nói lại thôi, không nhúc nhích.Giám đốc Dương nhẹ nhàng nhìn về phía anh ta: “Sao vậy, còn có việc gì à?”Ánh mắt của thư ký Dương rơi xuống tập tài liệu được đặt trên bàn làm việc: “Giám đốc, anh thật sự muốn thực hiện quy định mới sao? Tôi sợ rằng nó sẽ gây nên sự phản đối kịch liệt trong nhà máy.”Giám đốc Tôn cầm tập tài liệu lên, mở ra xem: “Phản đối thì sợ gì? Nếu còn không chịu hành động, nhà máy sản xuất TV Đông Phương Hồng của ngày hôm nay sẽ là chúng ta của ngày mai, tiếp tục tồn tại hay là phá sản mọi người cùng nhau nghỉ việc, chọn một trong hai! Được rồi, tôi đã đã quyết định rồi, cậu cứ làm theo những gì tôi nói, còn lại tôi sẽ chịu trách nhiệm!”Thư ký Dương chỉ có thể gật đầu: “Vâng!”Sau khi anh ta rời đi, giám đốc Tôn cầm tập tài liệu lên, trên đó có ghi tiêu đề “Quy định mới về Hệ thống quản lý của nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà”, nội dung ở bên trong ông ta đã quá quen thuộc, đây đều là những quy định mà ông ta đã đúc kết ra dựa trên kinh nghiệm cải cách có hiệu quả của các doanh nghiệp nhà nước khác.

Từ kỷ luật, sản xuất cho đến cơ chế khen thưởng và cả hệ thống thăng tiến đều được điều chỉnh đến nghiêng trời lệch đất.

Sau khi quy định mới được ban hành, chuyện công nhân trong nhà máy sớm hay muộn gì cũng thụt lùi, lêu lổng là chuyện không thể nào.Nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, trước giờ mọi người đều quen với môi trường làm việc thoải mái, nhẹ nhàng, đột nhiên sợi dây này bị thắt chặt, chắc chắn là những người công nhân này sẽ không quen, có sự phản kháng và hầu hết những người bất mãn sẽ đi tìm cấp trên để khiếu nại và tố cáo ông ta.Vì vậy mà giám đốc Tôn đã do dự rất lâu, vẫn luôn không đưa ra quyết định.

Cho đến khi nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh nói sụp đổ liền sụp đổ, ông ta mới ý thức được nguy cơ đã gần ngay trước mắt, nếu như ông ta không hành động, chỉ sợ rằng người tiếp theo bị đào thải sẽ là nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà của bọn họ Ông ta chỉ có thể nhận vai kẻ ác này!Không bao lâu sau, thư ký Dương quay lại văn phòng báo cáo: “Giám đốc, mọi người đã chờ ở phòng họp rồi.”“Đi thôi.” Giám đốc Tôn đứng dậy, cầm phần tài liệu ở trên bàn lên.Ngay khi Diệp Mạn buông điện thoại xuống, Bàng Dũng đã không thể chờ được mà gấp gáp hỏi: “Đông Phương Hồng xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ giám đốc Giả còn có chiêu trò nào khác?”Diệp Mạn khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Đông Phương Hồng đã bước vào giai đoạn phá sản và xử lý tàn cuộc.”“Nhanh vậy sao.” Bàng Dũng cũng vô cùng ngạc nhiên: “Tại sao không có bất kỳ tin tức nào từ phía đại lý kia vậy?”Diệp Mạn nhẹ giọng nói: “Có lẽ đây chỉ là tin tức nội bộ, không công bố ra bên ngoài.”Dù sao thì một nhà máy lớn như vậy, muốn phá sản đóng cửa cũng cần có thời gian.Bàng Dũng gật đầu, đánh giá Diệp Mạn: “Cô không vui sao?”“Không” Diệp Mạn dừng lại một chút: “Chỉ là có chút thổn thức, hơn hai ngàn công nhân viên chức của Đông Phương Hồng có lẽ sẽ có một năm thực sự khó khăn.”Cô không cảm thấy áy náy, cho dù có cô hay là không, thì số phận của Đông Phương Hồng đều đã được định trước.

Cô chỉ là nhớ đến sự hoang mang và bất an của bản thân khi bị cho nghỉ việc, đơn giản là có chút thương xót mà thôi, chính những công nhân này là những người chịu thiệt hại nặng nề nhất khi nhà máy sụp đổ.Bàng Dũng không suy nghĩ nhiều như vậy, anh ta vô cùng hưng phấn đưa ra một chủ ý với Diệp Mạn: “Không phải cô vẫn luôn muốn tuyển thêm một số nhân viên kỹ thuật sao? Vừa hay ở Đông Phương Hồng có sẵn đó, chúng ta có nên tuyển dụng một vài người không?”Trước đây không thể nào đi đào góc tường được, nhưng bây giờ thì có thể rồi.Diệp Mạn nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của Bàng Dũng một lúc, sau đó nói: “Chuyện này để sang năm rồi bàn sau, hiện tại tâm trạng của các công nhân viên chức ở Đông Phương Hồng đang hoảng loạn.

Hơn nữa trong số những công nhân viên chức của doanh nghiệp nhà nước này, rất nhiều người bị nhà máy đào tạo thành người mất đi cảm giác khủng hoảng, cho nên thái độ làm việc chỉ như có lệ và rất vô kỷ luật.

Muốn thay đổi thói quen này của họ, trước hết phải để họ chạm đến vách tường của xã hội,biết rằng công việc rất khó kiếm, như vậy thì sau này khi vào đơn vị của chúng ta họ mới có thể thích ứng được.


Hơn nữa cũng phải nói thêm, việc Đông Phương Hồng đóng cửa ít nhiều gì cũng có liên quan đến chúng ta, hiện tại mấy người công nhân viên chức kia chắc chắn rất hận chúng ta, lúc này lại đi tuyển bọn họ vào là đang tự khiến bản thân bẽ mặt, chờ qua mấy tháng nữa sẽ thích hợp hơn.”Bàng Dũng suy nghĩ một chút thì cảm thấy cũng có lý: “Vẫn là cô suy xét kỹ lưỡng.

Vậy chúng ta tiếp tục chứ?”Diệp Mạn lại tập trung vào cuốn sổ, cầm bút lên nói: “Tiếp tục đi, vừa nãy nói đến đâu rồi? Các đại lý ký về vấn đề này vài năm một lần, tôi đề xuất hai đến ba năm, nếu như muốn gia hạn hợp đồng thì phải gia hạn trước một tháng, nếu như trước một tháng mà không đề cập gì đến chuyện đó thì sẽ tự động coi như là từ bỏ gia hạn hợp đồng, nhà máy có quyền lựa chọn một hợp đồng mới...”Hai người thảo luận hồi lâu, đưa ra một số điều khoản rồi tiến hành thương lượng, soạn ra đại khái bản điều lệ hợp tác giữa các đại lý, sau đó lại đem đi hỏi ý kiến của luật sư Trần, cuối cùng in ra và phát cho những đại lý đã hợp tác được một thời gian.Những ai có ý muốn hợp tác có thể đến trực tiếp tại cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ ở thành phố Phụng Hà để ký hợp đồng chính thức.Không bao lâu sau tin tức này đã truyền đến tai của Lý Vượng và Trình Chu.Hai người thuận lợi trả hàng, nhận được tiền, lúc này bọn họ tiền bạc vô cùng dư dả.Nhờ quảng cáo của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ ở các tỉnh Đài, doanh số bán hàng của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ khá tốt, thấy những thương nhân mở cửa hàng muộn hơn bọn họ lại đang làm ăn phát đạt, kiếm được bộn tiền, trong lòng hai người nổi lên sự ghen tị, rất muốn được chia một miếng bánh này, nhưng bên phía Bàng Dũng lại cứ chậm chạp không chịu cho họ một câu trả lời.Nếu như không có tin tức cũng không sao, nhưng hiện tại lại nghe một đại lý quen biết nói lại rằng đã nhận được thông báo ký kết hợp đồng hợp tác mới, hai người đều đứng ngồi không yên.Ban đầu Lý Vượng có chút sốt ruột, không thể nào nhịn được, cùng ngày nhận được tin tức anh ta lập tức lái xe đi tìm Trình Chu: “Anh Trình, anh đã nghe gì chưa? Dư lão tử và những người khác đều đã nhận được tin tức ký kết do Bàng Dũng gửi tới rồi, yêu cầu bọn họ đến tỉnh khác ký hợp đồng mới.”“Vội cái gì? Ngồi đi.” Trình Chu hất cằm.Lý Vượng ngồi xuống đối diện với anh ta, lẩm bẩm nói: “Sao mà không gấp được? Hàng hóa trong cửa hàng của chúng ta đều đã trả lại rồi, hiện tại cửa hàng chỉ là cái thùng rỗng, thuê nhà, thuê nhân công không cần tiền sao, xe thì cứ để đó không dùng, đụng đến cái gì cũng cần phải tiêu tiền.”Trình Chu bình tĩnh nói: “Ai mà ngờ rằng có nhiều đại lý như vậy? Thực lực của chúng ta mạnh hơn mấy người Dư lão tử nhiều, chắc là Bàng Dũng cảm thấy khó chịu với hành vi trả hàng lần trước của chúng ta cho nên mới cố ý không trả lời lại! Dù sao thì dòng tiền của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ cũng đủ, bằng không cũng sẽ giống với Đông Phương Hồng thôi, nếu làm không tốt sẽ bị phá sản, sao mà có được cảnh tượng như ngày hôm nay, người ta ghi hận với chúng ta cũng là chuyện bình thường”“Phá sản? Anh Trình, có phải anh nghe được tin đồn gì đó đúng không?” Sự chú ý của Lý Vượng đột nhiên bị chuyển hướng.Trình Chu lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Tin đồn gì? Tôi muốn tạo mối liên hệ với người đó, lần trước tôi đã phải ngồi xổm với anh ở trước cửa Đông Phương Hồng suốt mấy ngày.

Anh thử ngẫm nghĩ kỹ lại đi, Đông Phương Hồng đã trả hàng lại cho chúng ta rồi, bắt đầu từ điều này, không trả lại của những người khác thì sẽ không thể giải thích được, nếu như ông ta có tiền chắc chắn là đã sớm quay về đuổi tất cả mọi người sau đó bỏ trốn rồi.

Nhưng hiện tại đã năm sáu ngày trôi qua, bọn họ vẫn không trả lại, vẫn cứ giằng co, náo loạn đến mức khó coi như vậy, hơn nữa bây giờ lộ ra người theo chân giao thiệp với bọn họ cũng không phải tên họ Giả kia mà đổi thành một người trẻ tuổi khác, chắc chắn là giữa đường đã xảy ra sự cố gì đó, khả năng lớn nhất là nhà máy sản xuất TV Đông Phương Hồng không kham nổi số tiền này.”Các đại lý đều là hộ kinh doanh tự do, không phải như các xí nghiệp lớn của nhà nước khác chỉ để ý đến thể diện, những người này nếu chưa lấy được tiền, thề sẽ không bỏ qua.Lý Vượng kinh ngạc lại cảm thấy may mắn nói: “Không thể nào, một nhà máy lớn như vậy, chút tiền ấy mà cũng không kiếm nổi.

May mà chúng ta trả lại sớm, nếu không có khả năng sẽ không thể lấy lại được tiền, nhiều TV như vậy đều sắp rơi vào tay bản thân rồi.”“Biết thì tốt, lấy về được phần to là tốt rồi, không cần để ý đến chút tiền lẻ kia.” Trình Chu nâng ly trà lên nhấp một ngụm.Lý Vượng cười ha ha nói: “Anh Trình nói đúng, nhưng mà chúng ta cứ chờ đợi như vậy thôi sao? Lỡ như Bàng Dũng vẫn không liên lạc với chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”Trình Chu đặt tách trà xuống: "Đương nhiên là không thể chờ được.

Tôi sẽ gọi lại cho Bàng Dũng.”Sau khi chờ đợi họ quá lâu, dù sao thì lần này Bàng Dũng cũng nên đưa ra câu trả lời chính xác và thuyết phục bọn họ.Chỉ là hai người bọn họ không ngờ tới, sau khi gọi xong cũng không có người bắt máy, liên tiếp mấy lần đều như vậy, một lúc sau bọn họ mới gọi lại,bên kia lại đang nói chuyện dở, thế là bọn họ lại đợi thêm mười phút nữa, lần này bọn họ vẫn kết nối được, nhưng lại không có ai trả lời.Những người kinh doanh như họ không thể lúc nào cũng không nghe điện thoại, nếu điện thoại của Bàng Dũng không mang theo bên người hoặc không tiện nghe điện thoại thì việc anh ta không bắt máy là điều dễ hiểu, nhưng anh ta vẫn có thể nói chuyện được vài câu.

Hơn nữa tất cả các cuộc gọi khác đều được trả lời, nhưng cuộc gọi của bọn họ lại không được trả lời, ý nghĩa của việc này vô cùng rõ ràng.Lý Vượng nhìn khuôn mặt đang dần đen đi của Trình Chu mà mắng: "Anh Trình, tại sao anh cứ lôi kéo Bàng Dũng vậy? Trên đời này dù gì cũng không phải chỉ có mỗi bọn họ là người duy nhất bán TV màu và tủ lạnh, chúng ta đổi đơn vị đi, như vậy thì chúng ta cũng có thể không cần cầu xin họ!”Nói cách khác, nếu có một nhà sản xuất đồ gia dụng phù hợp, tại sao bọn họ lại phải ăn nói khép nép với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ.


Ở các địa phương nhỏ lúc này, đồ của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ được bán chạy nhất ở nông thôn, còn được xem là "vua tín hiệu".Trình Chu đặt điện thoại xuống rồi suy nghĩ một lúc: “Anh hãy chú ý xem đại lý nào đã nhận được thư của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ và đại lý nào chưa nhận được.”Hai ngày sau, Lý Vượng cho anh ta xem kết quả thống kê: "Anh Trình, tên khốn Bàng Dũng này đang nhắm vào chúng ta.

Tất cả những người buôn bán đã trả lại hàng đều không nhận được bất kỳ lá thư nào, nếu liên lạc với anh ta thì anh ta sẽ không trả lời điện thoại, hoặc là nói đùa rằng lần này không có giới hạn.

Trước mắt thì thư đăng ký đều là của đại lý mới, cũng có người tạm thời không chịu trả hàng.”Trình Chu nheo mắt: "Họ đang cố gắng giúp các nhà phân phối mới giành lấy thị trường của chúng ta.”Một khi các nhà phân phối mới hoàn toàn cắm rễ, lúc đó thì bọn họ sẽ khó mà giành lại được thị trường.Lý Vượng nghe vậy thì ngẩn người trong chốc lát, nhìn Trình Chu lo lắng hỏi: "Vậy...!chúng ta phải làm sao đây? Mặc kệ điều này sao? Vậy thì phải làm sao bây giờ? Mẹ kiếp, tôi sẽ không đi nấu ăn, cũng sẽ không bán quần áo đâu...”Hiện tại mở nhà hàng và cửa hàng quần áo, cửa hàng nào sẽ mang lại tiền nhanh nhất, ở đâu bọn họ cũng đều có thể hoàn lại tiền vốn một cách nhanh nhất, nhưng bọn họ lại không có vật liệu, những người bên dưới cũng không hiểu biết nhiều về những công việc này.Trình Chu đập bàn một cái, nói: "Chúng ta phải mặt đối mặt với Bàng Dũng.”Lý Vượng có chút không vui: "Còn đi tìm anh ta nữa sao, anh ta đã cố ý không nhận điện thoại của chúng ta cơ mà.”“Nếu anh không muốn đi thì có thể không cần đi.” Trình Chu nhàn nhạt liếc anh ta một cái.Lý Vượng sợ anh ta bỏ rơi mình nên vội vàng nói: “Đi, anh đi đâu thì tôi đi đó, tôi đương nhiên phải đi...” Vậy là cả hai đến thành phố Phụng Hà để tìm Bàng Dũng vào ngày hôm sau.Sau khi Bàng Dũng nghe hiểu được ý đồ của bọn họ, lập tức thẳng thừng từ chối: “Cậu Trình, cậu Lý, quy định mới của chúng tôi là mỗi nơi chỉ được có một đại lý, để tránh sự cạnh tranh ác liệt giữa người nhà với người nhà của nhau, vì vậy ở địa phương lúc đầu của hai người đã có nhà phân phối rồi.

Những người đó đã giúp chúng tôi trong thời điểm khó khăn nhất, vì vậy chúng tôi không thể đá văng bọn họ đi ngay khi tình hình đang chuyển biến tốt lên được? Làm ăn như vậy có uy tín sao? Thế thì sau này còn có ai có thể tin tưởng tôi được nữa?”Lời nói này cũng có lý, vừa hợp tình vừa hợp lý nên cả hai người bọn họ không thể tìm thấy lý do gì để bác bỏ nó.Trình Chu không hài lòng, hỏi: "Quản lý Bàng, huyện của chúng tôi là một huyện lớn với dân số đông, một đại lý sẽ không đủ, mở thêm một đại lý khác cũng không thành vấn đề, thật sự không thể dàn xếp và châm chước được sao?”Bàng Dũng thấy anh ta vẫn không bỏ cuộc, đành phải đưa tài liệu cho hai người bọn họ xem: “Chúng tôi là công ty chính quy, quy định đã định các anh cũng đã thấy rồi, mấy anh xem đi, nó được viết rất rõ ràng.

Chỉ có một đại lý trong cùng một quận, tất nhiên đó phải là nhà phân phối có thể mở chi nhánh hoặc phát triển nhà phân phối phụ.

Nếu các anh muốn trở thành nhà phân phối thêm lần nữa, làm đại lý chính cho thương hiệu cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi, các anh có thể thương lượng với nhà phân phối ở địa phương của mình và lấy hàng từ họ.

Tôi thật lòng xin lỗi, quy tắc này không thể bị phá vỡ!”"Tìm bọn họ lấy hàng sao? Vậy giá cả thì thế nào? Chắc chắn là sẽ đắt hơn so với lấy hàng từ nhà máy của các anh.

Đều bán cùng một chỗ, vậy thì làm sao mà bán được? Lợi nhuận cũng sẽ không cao bằng, các hoạt động càng không thể được thực hiện.


Quản lý Bàng, anh đây là đang đùa giỡn với chúng tôi à!" Lý Vượng gắt gỏng nói.Bàng Dũng cũng bất lực cười: "Tôi xin lỗi, chúng tôi phải bảo vệ quyền và lợi ích của những đại lý trung thành nhất của mình, đây là nội dung được quy định trong hợp đồng, chúng tôi phải làm việc theo hợp đồng.”“Có phải anh còn ghi hận chuyện lúc trước chúng tôi trả lại hàng đúng không?” Lý Vượng thẳng thắn hỏi.Đương nhiên Bàng Dũng sẽ không thừa nhận: "Sao lại như thế được? Mọi người đều làm việc theo hợp đồng mà, anh Lý, lúc đó khi tôi trả lại tiền cho anh, tôi cũng đã tuân theo các quy tắc rồi, vì vậy hôm nay tôi cũng tuân theo các quy tắc để từ chối anh, xin hãy thứ lỗi cho tôi." Lý Vượng còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng lại bị Trình Chu kéo lấy, đứng lên nói: "Quản lý Bàng, xem ra chuyện hôm nay không thể dàn xếp được rồi, vậy tạm biệt!" “Đợi đã." Diệp Mạn vừa trở về đã chặn hai người họ ở cửa, mỉm cười tủm tỉm bước vào rồi nói: “Những gì quản lý Bàng nói đều là sự thật, không có quy tắc nào có thể phá vỡ, nhà máy của chúng tôi luôn hoạt động theo quy tắc.

Đã có nhà phân phối ở huyện của hai người, nếu các anh vẫn muốn làm đại lý của chúng tôi thì điều đó không phải là không thể.”Lý Vượng nghe vậy thì gấp gáp hỏi: "Đãi ngộ vẫn giống như những người khác sao?" Diệp Mạn cười nói: "Đương nhiên, chúng tôi luôn đối xử bình đẳng với các đại lý.

Các anh có thể đến những khu vực mà chúng tôi chưa có đại lý để mở thị trường mới, điều này sẽ đáp ứng các quy định của chúng tôi về đại lý.”“Ý của cô là để cho chúng tôi đi nơi khác?” Lý Vượng kinh hãi kêu lên.

Diệp Mạn gật đầu: "Đúng vậy, quản lý Bàng rất coi trọng các anh, anh ta đã kiểm tra rồi, khu vực mà các anh đề cập đã có nhà phân phối rồi.

Vì vậy các anh có thể tiếp tục đi về phía bắc, chẳng hạn như Húc Thành cũng là một lựa chọn tốt, các anh nói thử xem?" Húc Thành cũng là địa điểm cũ của Nhà máy TV Đông Phương Hồng.

Tuy là Đông Phương Hồng bây giờ mặc dù đang sống dở chết dở, nhưng dù sao vẫn chưa có chết, mà cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ lại yêu cầu đại lý mở cửa hàng đến tận nhà của Đông Phương Hồng, quả thật đúng là muốn chọc giận người của Đông Phương Hồng.

Lý Vượng và Trình Chu lúc trước đã xúc phạm đến chết người của Đông Phương Hồng vì trả lại hàng, bây giờ bọn họ lại mở cửa hàng phía bên kia, đây không phải là đòi đánh nhau sao? Người phụ nữ này trông thật xinh đẹp và tốt bụng, nhưng ý tưởng mà cô nghĩ ra thật sự rất xấu xa và đáng lo ngại.Trình Chu kéo Lý Vượng lại, nhàn nhạt nói: "Được rồi, chúng tôi sẽ suy nghĩ về điều đó, khi chúng tôi quay lại sẽ cho hai người một câu trả lời.”Diệp Mạn cũng không ép buộc, cười nói: "Được.”“Hôm nay đã làm phiền hai người rồi, tạm biệt.” Sau khi Trình Chu khẽ gật đầu và gửi lời hỏi thăm thì lập tức kéo Lý Vượng rời đi.Sau khi Bàng Dũng tiễn hai người họ ra cửa, khi quay lại, anh ta phàn nàn với Diệp Mạn: "Lúc trước ngoại trừ Tùy Xung ra thì bọn họ là hai người lấy được nhiều hàng nhất.

Tôi vẫn luôn từ chối cuộc gọi của họ, thái độ cũng đã rõ ràng như vậy rồi, vậy mà hai tên này nhất định cứ phải tự làm mất mặt mình, nhìn xem, tôi nói thẳng thì lại mất lòng, toàn là mấy chuyện gì đâu.”Diệp Mạn trấn an anh ta: "Anh Bàng đã làm việc chăm chỉ trong mấy ngày nay rồi.”Anh ta chỉ lẩm bẩm trong miệng.Bàng Dũng xua tay: "Không, tôi chỉ nói vài câu thôi.

Đúng rồi, nếu bọn họ sẵn lòng đi đến Húc Thành, vậy là cô thật sự sẽ đồng ý để bọn họ làm đại lý của chúng ta sao?" “Tại sao lại không?” Diệp Mạn hỏi ngược lại: “Húc Thành đã trực thuộc tỉnh Thông, nếu bọn họ có thể mở rộng thị trường ở đó, điều đó có nghĩa là sản phẩm của chúng ta đã vào được vùng sâu vùng xa của tỉnh Thông.


Nếu bọn họ có thể làm tốt thì bọn họ hoàn toàn có thể nhân rộng và mở rộng kinh nghiệm của mình ra những khu vực xung quanh, điều đó cũng không gây hại gì cho chúng ta, vậy tại sao tôi lại không đồng ý?” Đây quả thật đúng là phong cách của Diệp Mạn, cô luôn nói chuyện làm ăn, sẽ không bị cuốn vào cảm xúc cá nhân, chỉ cần có lợi cho nhà máy thì cô sẽ làm.

Bàng Dũng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cô nói đúng, tôi đúng là người hẹp hòi." Nhiệm vụ cấp bách nhất là phát triển cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của bọn họ, những việc khác có thể tạm thời gác lại.Diệp Mạn cười nói: "Không phải, anh Bàng cũng là một người cân nhắc rất tốt.

Nhưng thực ra chúng ta làm như vậy cũng tương đương với việc đang trừng phạt bọn họ, đó là một địa phương nhỏ rất bảo thủ, người dân rất dũng mãnh, người bên ngoài vào để kinh doanh sẽ không dễ dàng.

Yêu cầu Lý Vượng và Trình Chu từ bỏ những tài nguyên và lợi thể hiện có ở quê nhà và đến một nơi khác để làm việc chăm chỉ, đoán là đều này sẽ khiến bọn họ còn đau đầu hơn việc bị phạt 10.000 đến 20.000 tệ! Hai người này, một người thô lỗ, một người thì kỹ càng, rất có thể sẽ tổ chức nhiều đại lý để loại bỏ phiền phức là Đông Phương Hồng, thật sự là giám đốc Giả này là một kẻ rất ranh ma, cứ đòi trả hàng rồi lấy tiền rời đi, thật không dễ dàng cho hai người bọn họ, thà hóa giải thù hận còn hơn trái buộc nhau, dù sao đi nữa cũng không phải là thâm cừu đại hận gì, chúng ta không cần phải nói nặng lời như vậy, cứ cho mọi người một cơ hội.

Nếu họ có thể mở ra một thị trường mới cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng ta thì cứ để họ trở thành nhà phân phối của chúng ta thêm một lần nữa.” Sau khi nghe Diệp Mạn giải thích, Bàng Dũng đã bị thuyết phục: "Phương pháp của cô tốt hơn so với việc tôi từ chối thẳng, như vậy cũng không dễ làm mất lòng mọi người.

Bằng cách này, nếu sau này nhà phân phối cũ có gọi điện tới để hỏi về việc tôi trở lại, tôi cũng sẽ không từ chối họ nữa, mà nói rằng quê nhà của bọn họ đã không còn chỗ bán nữa rồi kêu họ đi đến tỉnh Thông, lúc đó chúng ta sẽ tranh thủ chiếm lãnh thổ ở phía tây nam của tỉnh Thông.

Ôi chao, không đúng, tôi vẫn cần xem bản đồ của tỉnh Thông, tôi sẽ đến bưu điện để hỏi xem có cái nào không." Sau khi để lại những lời này, anh ta hào hứng chạy đi.Diệp Mạn nhìn bóng lưng của Bàng Dũng, vô cùng buồn cười.

Anh Bàng luôn là người nóng vội như vậy, việc phải xa rời quê hương để mở rộng thị trường thì có bao nhiêu thương lái bằng lòng? Thôi bỏ đi, có thể lừa được bao nhiêu người chứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận