Lý Vượng dập điếu thuốc trong tay, thở ra một làn khói thuốc, nhìn Trình Chu hỏi: “Anh đã nghe chưa? Chuyện cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ sắp ký hợp đồng độc quyền với đại lý.”Gần đây các đại lý đang truyền tai nhau rằng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đang soạn thảo một hợp đồng hợp tác mới với các đại lý, mục đích hy vọng đạt được một mô hình cạnh tranh có lợi hơn cho cả hai bên.Đương nhiên Trình Chu cũng nghe được tin đồn, anh ta gật đầu.Lý Vượng nhìn thoáng qua những chiếc xe còn ở trước cửa Đông Phương Hồng, lo lắng nói: "Vậy chúng ta phải làm sao đây? Nếu không giải quyết chuyện này, chúng ta có đuổi kịp không?”Họ vẫn chưa trả lại hàng hóa, bên Đông Phương Hồng cũng chưa giải quyết rõ ràng nên chuyến này họ không thể đuổi kịp được.
Cho dù muốn cũng chỉ có lòng không có sức, vì hầu hết tiền đã dồn vào đợt hàng này, giờ không còn tiền để mua TV của Lão Sư Phụ nữa.Đương nhiên Trình Chu cũng thấy lo lắng, mọi việc kéo dài như thế này, xe chặn trước cửa Đông Phương Hồng đã mấy ngày, ăn không ngon, ngủ không yên, chưa kể người chịu khổ, nhiều TV như vậy chỉ được bọc một lớp ni-lông chống thấm, để lên xe tải cũng không an toàn.
Mỗi tối, họ đều bố trí người cầm đèn pin đi tuần quanh xe, đề phòng nửa đêm có trộm lẻn vào lấy mất TV.Đây cũng là nguyên nhân khiến một số đại lý không cầm cự được, cuối cùng kéo TV màu về, ngày nào họ cũng nơm nớp lo sợ, thực sự rất khó chịu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng một số đại lý sẽ không chịu nổi nữa mà rút lui, đó chẳng phải đúng ý của giám đốc Giả rồi sao?Để Lý Vượng và Trình Chu làm người dẫn đầu chuyện này, vì ngoài tính cách hướng ngoại dễ kết bạn giao tiếp, có năng lực tổ chức, còn có một nguyên nhân khác đó là hai người họ có nhiều hàng nhất, nếu không trả hàng đồng nghĩa với việc hai người sẽ chịu tổn thất lớn nhất nên họ sẽ đứng lên dẫn đầu.Đại lý có mấy chục chiếc TV màu vẫn đánh hơi nhận ra, kéo hàng về, từ từ bán ra.
Nhưng những đại lý mua một lúc hàng trăm chiếc TV màu như họ thì bao giờ mới bán hết được? Nếu không bán được, xem như lỗ hàng này sẽ tự ném vào tay mình, đây là khoản tiền mấy trăm nghìn tệ.Vì vậy, dù không có tin đồn cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ ký hợp đồng đại lý độc quyền truyền ra, họ vẫn chiến đấu đến cùng.
Qua tin tức trên chỉ giúp họ nâng cao quyết tâm và đẩy nhanh hành động.Trình Chu quay lại nhìn đoàn xe nói: "Anh để mắt đến đoàn xe kia.
Tôi đi gọi vài cuộc điện thoại, tìm người, nghĩ thêm cách.
Chúng ta không thể cứ bị động như vậy được.”Lý Vượng tức giận đến chửi thề: “Được rồi, anh Trình, anh nói với tên họ Giả này, mẹ nó, ông ta là giám đốc một nhà máy lớn của nhà nước với hơn 2000 người, lại không biết xấu hổ, ngay cả mặt mũi cũng không cần, thật khốn kiếp!”Ai ngờ rằng lời đã hứa lại không thực hiện đúng như đã định, thậm chí sau khi ký hợp đồng còn trốn nợ, Lý Vượng, Trình Chu và những người khác lần này hoàn toàn thất vọng về nhà máy sản xuất TV Đông Phương Hồng, là một nhà máy do nhà nước điều hành lớn như vậy lại không bằng một nhà máy nhỏ cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ biết giữ lời, có uy tín.
Lúc đó bọn họ đến nhiều như vậy, hàng hóa còn nhiều hơn so với lần này mà cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ nói hoàn hàng trả tiền thì thanh toán hoàn tiền cho họ ngay trong ngày.Trình Chu không nói gì, chỉ vỗ vai Lý Vượng, đi đến nơi bắt sóng tốt hơn, lấy điện thoại di động ra gọi liên tiếp mấy cuộc, sau đó quay lại nói với Lý Vượng: “Tôi đã liên hệ với bên truyền thông, ngày mai đến phỏng vấn, còn sắp xếp vài người nằm trước cửa nhà máy, nếu họ không hoàn tiền thì ngày mai không ai có thể ra vào.”Lý Vượng giơ ngón cái lên: “Anh Trình, nên làm vậy từ lâu.”Ngày hôm sau, khi nhân viên Đông Phương Hồng đi làm, họ phát hiện không thể vào nhà máy được.Có chiếc xe tải đậu trước cửa nhà máy, chặn lối ra vào.
Một chiếc xe tải màu trắng bên trên có treo băng rôn với dòng chữ "Trả hàng hoàn tiền theo hợp đồng" được viết bằng chữ lớn màu trắng, hai ba chục người già trẻ đều có, cầm trên tay chữ “Hoàn hàng”, có tấm biển ghi "Trả tiền mồ hôi xương máu" được dựng trước đầu xe tải.
Ở cách đó không xa, một phóng viên đang dùng máy quay ghi lại toàn bộ cảnh tượng này.Một số nhân viên đã cố gắng thuyết phục những người này rời đi, nhưng mấy thím đó chỉ khóc: “Nếu các người muốn chúng tôi đi, hãy trả lại tiền cho chúng tôi đi.
Lúc trước các người nói có thể trả hàng bất cứ lúc nào, bên cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đã hoàn tiền cho người ta, còn các người không trả lại, các người thật vô lương tâm, ăn hết tiền mồ hôi xương máu của chúng tôi, cầu cho lũ khốn các người không có con nối dõi...”Càng nói đến, thím bắt đầu chửi thề, càng chửi càng nặng lời.Xét về mặt chửi nhau, những nhân viên trẻ không thể sánh bằng những bà thím dạy dặn kinh nghiệm này, họ chỉ đành rút lui một cách xấu hổ.Nhanh chóng có người báo chuyện này cho giám đốc Giả.Giám đốc Giả đặt bữa cơm đang ăn dở của mình xuống, nhanh chóng chạy đến nơi, phát hiện một nhóm người bao vây bên ngoài nhà máy,ngoại trừ nhân viên của họ còn có rất nhiều người dân hóng chuyện đến, người đông hơn rất nhiều so với trận chiến đầu tiên, gần như lấp đầy cả đường đi.Sau khi hỏi mới biết rằng Trình Chu và Lý Vượng đã sắp xếp người đến khu vực trung tâm thành phố để tuyên truyền chuyện này nên có rất nhiều người không có việc gì đến đây hóng chuyện.Cho dù là người mặt dày như giám đốc Giả cũng không thể chống lại ánh mắt và lời bán tán của hàng chục nghìn người, nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể sẽ xảy ra chuyện.Ông ta tức giận chạy tới tìm Lý Vượng và Trình Chu: "Các cậu quậy đủ chưa, rốt cuộc muốn làm gì?”Lý Vượng cười mỉa mai nhìn ông ta: "Ông không biết chúng tôi muốn làm gì sao? Trả hàng lấy lại tiền thôi!”"Còn chưa tới một tháng, muốn trả lại phải chờ nửa năm." Giám đốc Giả muốn kéo dài thời gian càng nhiều càng tốt, nhất quyết không buông tay.Nửa năm sau? Mọi chuyện đã quá muộn rồi, giám đốc Giả không có tâm chút nào.Lý Vượng đẩy giám đốc Giả ra: “Nếu ông không trả lại tiền, chúng tôi sẽ luôn ở cửa, không bao giờ rời đi, cho dù Tết cũng không đi, tôi nghĩ nhà máy sản xuất TV Đông Phương Hồng của ông không nên gọi là Đông Phương Hồng nữa, thật xúc phạm cái tên này, đổi thành nhà máy sản xuất TV Mặt Dày đi.”Lời nói này khiến các nhân viên trẻ của nhà máy tức giận.Gần đây vì sự ngăn cản của nhóm người Lý Vượng và Trình Chu, nhà máy của họ đã trở thành tâm điểm chú ý của cả thành phố, nhiều người bàn tán nói xấu sau lưng họ.
Chuyện này vốn do Đông Phương Hồng vô lý, không tuân theo hợp đồng, nhất là khi có cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ ở đối diện để so sánh, càng khiến đủ loại tin đồn lan truyền.Nhiều người nói rằng Đông Phương Hồng này quá keo kiệt, nếu ai muốn trả hàng hóa họ có thể trả lại, lúc đầu hợp đồng viết thuận lợi như vậy, nhưng bây giờ họ lại quỵt nợ, thật là sỉ nhục cho người dân Húc Thành! Những nhân viên đã làm cho Đông Phương Hồng cũng thấy xấu hổ.Họ luôn cho rằng mình là nhân viên của một nhà máy lớn, có ông chủ cầm bát cơm sắt, trong lòng rất kiêu ngạo, không đánh giá cao những người tự kinh doanh, đều thấy rằng những người này theo chủ nghĩa tư bản, trở thành người giàu mới nổi.
Bây giờ bị một nhóm người giàu mới nổi đuổi theo đòi nợ, làm sao họ thấy dễ chịu được.Vì vậy, ngay khi lời nói của Lý Vượng vừa thốt ra, một số nhân viên trẻ đã tiến tới và tóm lấy anh ta, đấm Lý Vượng một cú, khiến anh ta ngã xuống đất, sau đó liên tục đá anh ta nhiều cái.Những đại lý đã bỏ cuộc phía sau từng người định bước lên trước giúp đỡ, nhưng Trình Chu đã ngăn lại, anh ta hét lên: "Báo cảnh sát, đi báo cảnh sát đi!”Sau khi một đại lý kịp phản ứng, hắn bỏ chạy, tức giận trừng mắt nhìn giám đốc Giả đang sững sờ: "Gì đây, giám đốc Giả muốn đánh chết chúng tôi để khỏi trả nợ sao?”Giám đốc Giả thấy như muốn nổ tung, vội vàng sai người kéo đám thanh niên bốc đồng này lại, cười nói: “Ôi chao, cậu Trình à, tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.
Cậu Lý, cậu không sao chứ?”Ông ta cố tình muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, nhưng nhóm nhân viên phía sau ông ta không muốn làm vậy.
Mọi người đều thấy giám đốc Giả cực kỳ vô dụng, không có dũng khí, vì vậy họ hét lên từ phía sau: "Giám đốc Giả, hãy trả tiền lại cho họ đi!”"Trả lại cho bọn họ! Một đám lưu manh!”“Bỏ đi! Chúng ta - Đông Phương Hồng không cần tiền của họ!”Không chỉ nhân viên nhà máy mà ngay cả những người dân xem vui cũng hét lớn, tất cả đều thuyết phục ông ta đồng ý hoàn tiền.Giám đốc Giả thực sự như muốn nổ tung, một đám cản đường, ông ta bị chỉ trích, mắng mỏ không biết xấu hổ cũng vì ai? Không phải vì nhà máy sao.Nhưng không ai hiểu được sự khổ tâm của ông ta, các nhân viên thấy ông ta là một người hèn nhát, không có dũng khí, người dân đến tham vui sợ chuyện chưa đủ lớn - cho rằng Đông Phương Hồng làm mất mặt người Húc Thành.Trình Chu đỡ Lý Vượng dậy, lạnh lùng nhìn giám đốc Giả: “Suy cho cùng, sao giám đốc Giả không làm theo nguyện vọng của nhân viên nhà máy, đồng ý trả hàng hoàn lại tiền, mọi người đều vui vẻ!”Vui con khỉ! Giám đốc Giả tức run cả miệng.
Trình Chu và Lý Vượng này thật sự khó đối phó, vốn tưởng cứ để họ ở đó mấy ngày sẽ rút lui, ai ngờ càng ngày những người này càng làm quá.Những ngón tay run lên vì tức giận, ông ta chỉ vào cửa nhà máy nói: “Hãy để người của cậu tránh đường trước,lái xe đi để nhân viên nhà máy đi làm, nếu làm trì hoãn sản xuất của nhà máy chúng tôi, cậu chịu trách nhiệm chứ?”Lý Vượng vuốt đi vết máu khóe miệng, khinh thường nói: "Còn sợ trì hoãn ông sản xuất? TV ông sản xuất có bán được sao?”Những lời này thực sự đâm thẳng vào tim của người ở Đông Phương Hồng.Đám đông vốn đã rất tức giận, tiếng yêu cầu nhà máy đồng ý hoàn tiền ngày càng lớn hơn.Giám đốc Giả còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để vượt qua chuyến này thì chủ nhiệm văn phòng đi tới, khẽ nói với ông ta: “Vụ việc này đã động đến thành phố, thư ký Khương đang đợi ông ở trong xe.”“Hãy trông chừng ở đây, đừng để họ làm gì.” Giám đốc Giả suy nghĩ dặn dò, vội vàng đi tới chỗ thư ký Khương.Mười phút sau, ông ta quay lại, toàn thân giống như quả cà phủ sương, đột nhiên mất đi ý chí chiến đấu.
Ông ta nhìn kỹ những người nhân viên, rồi nói với Lý Vượng và Trình Chu: “Hoàn tiền! Các cậu có thể đưa tất cả người ra khỏi đường ngay bây giờ không?”Lý Vượng đắc ý nhìn ông ta: "Nếu từ đầu như vậy không phải tốt hơn sao, lãng phí thời gian của chúng tôi.”Mục đích đã đạt được, Trình Chu không muốn gây thêm rắc rối nên đã đẩy anh ta đi: “Anh đi rửa vết thương đi rồi đợi trong xe, còn lại để tôi lo.”Tâm trạng Lý Vượng rất tốt, giơ ngón trỏ sờ vết máu khóe miệng, vui vẻ ngâm nga một vài câu, rời đi ngay, hoàn toàn không quan tâm mình vừa bị đánh, miễn là đạt được mục đích, thì chịu đau một chút có gì đâu?Nhìn thấy anh ta như vậy, giám đốc Giả thực sự có cảm xúc lẫn lộn trong lòng, nếu nói những người Lý Vượng là sói, vậy nhà máy ông ta ngây thơ trong sáng, vẫn bám lấy vinh quang trong quá khứ, những nhân viên sống trong hồi ức là cừu.
Cừu thì sao có thể đấu lại sói được?Những người này là sói thì Diệp Mạn kia là gì? Cô khác với Lý Vượng - người hời hợt, lớn tiếng hung hăng, cô là người tàn nhẫn từ bên trong, bình thường thì bất hiện sơn bất lộ thuỷ, nhìn qua vô hại, nhưng khi phải đối đầu sẽ cắn người một phát rất mạnh.Giám đốc Giả lần đầu nhận ra, những lời cảnh báo trước đây của giám đốc Tôn là có lý, nếu Đông Phương Hồng có thể gượng qua chuyến này, ông ta sẽ mặt dày đi đến nhà máy sản xuất đồ điện Lão Sư Phụ xem có phải nhân viên của họ như sói như hổ không, xem hai nhà máy khác nhau cái gì!Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng chuyện này đã gây ra không ít phiền phức, cả thành phố ai cũng biết.
Nhiều nhân viên còn viết thư nặc danh lên thành phố yêu cầu điều tra kỹ lưỡng giám đốc nhà máy là ông ta, giám đốc Giả không còn cách nào khác đành phải đồng ý trả lại hàng và hoàn tiền cho họ.
Ông ta gọi nhân viên kiểm định và kế toán đến, bắt đầu kiểm tra hàng hóa và hoàn tiền cho họ.Người và xe chặn trước cửa tản đi, công nhân lần lượt vào nhà máy, người dân thấy không còn gì náo nhiệt nữa nên cũng giải tán, trước cửa nhà máy không dễ dàng gì mới yên tĩnh trở lại.Giám đốc Giả đơ mặt ra, trả tiền lại cho đám người Lý Vượng.Cầm được tiền, các đại lý cũng lái xe rời đi, con đường bị kẹt cứng mấy ngày nay cuối cùng cũng được khai thông.Nhưng giám đốc Giả hoàn toàn không vui, ông ta cúi đầu hỏi kế toán: “Theo sổ sách thì nhà máy còn bao nhiêu vốn lưu động nữa?Kế toán cúi đầu nói: “Còn ba trăm hai mươi ngàn tệ.”Đây là số vốn lưu động của cả một nhà máy với hơn hai ngàn công nhân, chút tiền này còn không đủ để phát tiền lương cho nhân viên chứ đừng nói đến chuyện sản xuất.Kể từ giây phút không thể không đồng ý yêu cầu trả hàng hoàn tiền thì giám đốc Giả đã dự đoán được tình hình này.
Nhưng để tránh nhà máy xảy ra hỗn loạn, ông ta dặn dò kế toán: “Chuyện này phải giữ bí mật, đừng đồn ra ngoài, chuyện tiền nong tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”Nhưng không đợi ông ta nghĩ ra cách, các đại lý khác nghe nói đám người Lý Vượng và Trình Chu trả được hàng thì như thấy được hy vọng, chen chúc đến trả hàng theo, lần này không chỉ có những đại lý nửa đường rút lui không trả được hàng của đợt trước mà còn có những đại lý không tham gia đợt đầu cũng kéo đến.Chỉ vì nghe nói bên cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ sắp chốt danh sách rồi, nếu như họ không nhanh chóng thì không thể trở thành đại lý của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ được nữa.Thêm mười mấy đại lý đến, hơn mười chiếc xe đã chặn kẹt cứng nhà máy sản xuất TV Đông Phương Hồng vừa mới được thông thoáng cách đây không lâu.Hơn nữa lý do của những đại lý này cũng rất hợp lý, hợp đồng giống y hệt nhau, dựa vào cái gì đám người trước được trả còn họ thì không được? Tại sao chứ? Giám đốc Giả vừa nghe chuyện này biết ngay chuyện sắp không ổn rồi, quả nhiên, tình hình xấu nhất đã xảy ra.
Loạn trong giặc ngoài,sắp đến đầu tháng rồi, tiền lương của nhân viên còn chưa phát, còn phải gánh thêm một khoản nợ.
Ông ta sa sút tinh thần ngồi xuống ghế, đôi mắt thất thần nhìn lên hàng chữ mạnh mẽ “nỗ lực tiến lên” được treo trên bức tường đối diện bàn làm việc, đây là sau khi đám công nhân lạc hậu, nền tảng yếu kém bọn họ thành lập được nhà máy, cấp trên đã tặng cho họ dòng chữ này để khích lệ họ cố gắng làm việc.Ánh mắt thân thiết lúc đó của cấp trên, vẻ mặt hớn hở của các nhân viên, những đôi mắt tràn đầy hy vọng dường như còn hiện diện đâu đây!Nhưng bây giờ sợ là những thứ này sắp trở thành hư vô cả rồi! Là ông ta đã phụ sự hy vọng của cấp trên, không thể dẫn dắt Đông Phương Hồng đi xa hơn nữa! Diệp Mạn đang bàn bạc với Bàng Dũng các điều khoản hợp tác của đại lý.
Trải qua bài học lần trước, họ phát hiện chính sách của họ dành cho đại lý quá thoải mái, cho nên điều khoản ràng buộc trong hợp đồng lần này sẽ nhiều hơn chút, điều khoản trả hàng hoàn tiền sẽ càng phức tạp hơn, trừ lỗ hàng cuối cùng ra thì còn có quy định về thời gian, sau khi nhập hàng ba tháng các đại lý độc quyền chỉ có thể đại diện độc quyền cho thương hiệu đồ gia dụng của chính họ.Nói được một nửa thì điện thoại di động trên bàn của Diệp Mạn đột nhiên vang lên.Cô cầm điện thoại lên nhìn: “Hình như là điện thoại của giám đốc Tôn.” Bàng Dũng lập tức im lặng vểnh tai lên nghe thử xem giám đốc Tôn này gọi đến để làm gì.Diệp Mạn ấn nút trả lời, tươi cười hỏi: “Giám đốc Tôn, một người bận rộn như ông sao hôm nay lại nhớ đến việc gọi điện thoại cho tôi thế?”Giọng điệu giám đốc Tôn rất hòa nhã, khẽ thở dài: “Haiz có một chuyện, không biết giám đốc Diệp có nghe nói chưa?”“Có chuyện gì thế?” Diệp Mạn không hứng thú lắm với chiêu thừa nước đục thả câu của ông ta, có gì cứ nói, đừng lãng phí thời gian của mọi người.
Giám đốc Tôn khựng lại một lúc, giọng nói trầm thấp mang theo một chút thổn thức: “Nghe nói, nhà máy sản xuất TV Đông Phương Hồng vì không gánh nổi nợ nên đang bước vào giai đoạn phá sản rồi.”“Vậy à, giám đốc Tôn, tin tức của ông nhanh nhạy thật đấy...” Diệp Mạn hơi bất ngờ, hai ngày hôm nay những đại lý đó vẫn đang đứng trước cửa Đông Phương Hồng làm ầm lên nhưng lại không hề nghe nói đến chuyện phá sản.
Xem ra về phương diện nắm bắt tin tức thì họ vẫn thua cho giám đốc Tôn.Giám đốc Tôn nghe ra sự thờ ơ của Diệp Mạn, bỗng nhiên cảm thấy mình gọi cuộc điện thoại này như đang tự chuốc họa vào thân, bây giờ nói những thứ này có tác dụng gì chứ?Bọn họ đều biết rõ trong trận chiến này cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ mới là người chiến thắng cuối cùng.Giám đốc Tôn cụt hứng chủ động ngắt điện thoại: “Cũng không có việc gì, chỉ là muốn báo cho cô biết một tiếng thôi, bổ sung thông tin cho nhau ấy mà, tôi còn bận chút việc nên không làm phiền giám đốc Diệp nữa!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...