Thập Niên 80 Theo Đuổi Anh Chồng Ác Bá


Mất hơn một giờ để đi bộ từ thị trấn về.

Trái tim của Hàm Tuệ như một mũi tên, cô chỉ muốn nhanh chóng hỏi Liễu Tịch Mai một lời giải thích.

Liễu Tịch Mai đi cùng cô, thấy Vu Cảnh Đình tới liền chuồn đi.

Người xưa có câu ‘tránh được hòa thượng nhưng không trốn được miếu’, nhà còn ở đó, Hàm Tuệ muốn quay lại chặn cô ta.

Vu Cảnh Đình không vội vàng, dẫn Hàm Tuệ đến cửa Cung Tiêu Xã.

“Anh muốn làm gì?” Cô hỏi.

“Lát nữa bất luận cô nhìn thấy cái gì, cũng đừng mở miệng.

” Vu Cảnh Đình vừa nói vừa đưa mắt nhìn xung quanh.


Hàm Tuệ toát mồ hôi lạnh, trong đầu tưởng tượng đến hắn bốc đồng vào Cung Tiêu Xã đoạt đồ, bị cảnh sát bắt đi.

Kiếp trước, hắn đã bị bắt vì tội đập phá bệnh viện, điều này đã để lại một bóng ma tâm lý sâu trong Hàm Tuệ.

Lúc ấy hai tay hắn bị còng lại, còn định đá người ta, vì hành vi chống đối này mà bị nhốt thêm mấy ngày.

Hàm Tuệ càng nghĩ càng hoảng, vừa định kéo hắn lại dặn dò vài câu, hắn đã đi về phía người phụ nữ trung niên bước ra từ đó.

Dẫn người phụ nữ trung niên đến một góc vắng người, hai phút sau quay lại, trong tay còn nhiều hơn một đồng.

Hàm Tuệ sắp rớt nước mắt.

Hắn cướp tiền người phụ nữ đó sao?Cả ngày du tẩu làm mấy chuyện trái pháp luật, thế này tốt sao?“Tiền ở đâu vậy anh?” Hàm Tuệ đã chuẩn bị tâm lý để cào hắn, nếu hắn làm chuyện không tốt, cô liền cào hắn!"Đổi lấy phiếu đường.

"Vu Cảnh Đình đưa cho cô xem tờ phiếu đường trong tay.

Phiếu đường này có giá trị rất lớn, mặt trên có ghi thời gian sử dụng, tổng cộng là sáu tháng.

Mấy năm trước quản nghiêm, mua đồ cần dùng tiền và phiếu, không có phiếu thì không thể mua, hai năm nay lới lỏng, không có phiếu chỉ thêm thêm chút tiền là được.

Lấy đường vừa nãy làm ví dụ, có phiếu là 0,78 đồng một cân, không có phiếu là 1,2 đồng.

Hắn đổi một phiếu ba tháng lấy một đồng, cả hai bên người mua người bán đều có lợi.

Hàm Tuệ thu hồi bàn tay định cào hắn, thở phào nhẹ nhõm.

"Sao anh biết đại nương kia cần phiếu đường?"" Trong rổ họ có trứng gà còn có đồ hộp, trên mặt toàn là lo lắng, rất có thể trong nhà có người bệnh, người như vậy chắc chắn cần phiếu đường.

"Hàm Tuệ bừng tỉnh, thì ra là thế.


Vu Cảnh Đình đầu óc linh hoạt lá gan còn rất lớn, phải nói rằng con mắt hắn chưa bao giờ đặt sai chỗ.

Kiếp trước cô biết hắn có tiền, lá gan của cô bé chỉ cảm thấy loại hành vi này không tốt, đây là một trong những nguyên nhân khiến kiếp trước cô rất sợ hắn.

Nhìn hành động thuần thục của hắn, cô không cảm thấy đáng sợ còn có chút sùng bái hắn.

"Đứng đây đợi, tôi đi mua đường.

"“Hay để dành ít tiền đi, không cần mua đường.

” Cô kéo hắn.

Vu Cảnh Đình bật cười, lúc cười rộ lệ còn có hai cái răng nanh nhỏ rất đáng yêu, không hề dữ tợn chút nào.

"Cô cho rằng ông đây không nuôi nổi vợ con mình sao? Ngoan, ở đây chờ tôi.

"Hàm Tuệ mặt hơi nóng lên, hóa ra là mua cho cô.

Nước đường, trứng gà trần được coi là món ăn bổ dưỡng nhất trong thôn, đãi ngộ này chỉ dành cho mấy người bệnh với trẻ con, hắn sắp có hài tử cũng phải tìm thứ tốt giúp cô bồi bổ.


Một lúc sau, hắn bước ra với một chiếc túi vải hình tam giác, bên trong căng phồng đựng không ít đồ vật.

"Nhìn cái gì? Ông đây không trộm không cướp của ai.

"Vu Cảnh Đình sụ mặt quay đầu sang một bên, khoác túi vải lên vai, nhìn có vẻ nặng nề.

Hắn biết tức phụ không thích mình, cũng sợ hắn.

Cũng biết rằng hành động này của hắn sẽ làm cô ghê tởm, người trong thôn đều khinh thường mấy hành vi này, cô coi thường hắn cũng phải thôi.

Cho dù cô có sợ thì cũng không thể ngăn cản quyết tâm đem vợ con hắn dưỡng thật tốt.

“Làm sao anh lấy được những thứ này?” Hàm Tuệ đưa tay sờ lên, có vẻ không chỉ có mỗi đường.

(hết chương).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận