Thập Niên 70 Tiểu Kiều Thê Mẹ Kế
Trong dãy nhà ngang ở khu tập thể.
Mấy bác gái lớn tuổi ngồi dưới tán cây tán gẫu, chăm trẻ, may vá quần áo gia đình.
Trương Bằng theo Mạnh Ninh tới thẳng nhà Mạnh Tây.
Trong hành lang dài có hơn mười nhà.
Cửa nhà nào bị gõ vang, bốn năm nhà khác sẽ ló đầu ra xem.
Hoặc là xem trò hay, hoặc là tốt bụng chỉ đường giúp.
Hôm nay là thứ Ba, ngày đi làm, hành lang vốn chật hẹp ngày thường nay trống trải như không có ai.
Trương Bằng gõ cửa nhà Mạnh Tây, phía sau là vài hàng xóm rảnh rỗi ở nhà thích hóng chuyện.
Bác ba đang ở trong nhà đếm tiền, nghe thấy tiếng gõ cửa, bèn lấy chăn phủ lên, rồi nhìn Mạnh Hoàn đang chạy nhảy trên giường, đẩy đẩy đầu nó, khẽ nói: "Không được nói cho người khác chuyện hôm nay mẹ đếm tiền nhé, lát nữa mẹ dẫn con đi mua kẹo ăn.
"Mạnh Hoàn mới ba tuổi nên chưa hiểu gì, chỉ biết tham ăn: "Mua nhiều nhiều.
""Mua cho con mười cái!"Bác gái tức giận chọc nó cái nữa: "Nợ con đấy!"Cửa mở ra, bác gái thấy bên ngoài có hai viên cảnh sát thì sửng sốt: "Các anh tìm ai vậy?""Mạnh Tây và Giang Bình.
" Trương Bằng chống cửa, thản nhiên hỏi: "Bà là Giang Bình?""Đúng vậy.
""Thế thì vào tâm sự thôi.
"Phía bên này Trương Bằng còn chưa đi vào chủ đề chính, thì tin cảnh sát tới tìm Mạnh Tây đã mọc chân chạy khắp tòa nhà tập thể.
Xuất phát từ nguyên tắc phá án phải công khai công bằng, Trương Bằng mở hé cửa, chứ không đóng hẳn lại.
Cánh cửa khép hờ không ngăn được tâm hồn thích hóng chuyện của hàng xóm láng giếng, người ngoài cửa càng lúc càng nhiều, cánh cửa vốn khép hờ bị người ta vô tình cố ý đẩy cho mở toang ra.
Có người biết chuyện bèn chạy tới xưởng hô to: "Mạnh Tây mau về nhà, cảnh sát đến nhà các anh rồi.
"Danh tiếng của Mạnh Tây ở tòa nhà tập thể này vốn bình thường.
Mạnh Tây vốn nóng tính, còn Giang Bình thì ham lợi nhỏ.
Trong nhà ông ta có ba đứa con, con cả hai mươi ba tuổi, chưa kết hôn, không nhà cũng không có việc.
Thằng thứ hai thì từ nhỏ đã trộm cắp, không ra người ngợm gì.
Đứa thứ ba còn nhỏ, nhưng lại có một bà mẹ rất thích chiếm hời của người ta.
Có đôi khi bọn họ đi dạo ở dưới lầu, bất kể gặp hàng xóm nào, Giang Bình đều bảo thằng bé chào chú chào anh, bảo chú bảo anh ôm con đi mua bánh trứng mua kẹo cho con đi.
Giang Bình cực kỳ thích giở trò khôn vặt này với mấy ông bà sĩ diện, thời này ai có nhiều tiền, ai dế kiếm được lương thực chứ?Một viên kẹo không đáng mấy xu, một bánh trứng cũng là như vậy, nhưng có ông to bà lớn nào lại đi hợp tác xã cung tiêu chỉ để mua một cái?Mua bánh trứng mà có một cái, mang tiếng kẹt sỉ thì sao!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...