Thập Niên 70 Tiểu Kiều Thê Mẹ Kế
Mạnh Ninh nhớ rõ cô từng nghe người ta nói rằng lời nói dối thật nhất chính là trộn lẫn chín phần thật, một phần giả.
Thật giả hỗn hợp, thật thật giả giả.
Tiền phúng viếng của đơn vị chắc chắn là rõ ràng sáng tỏ, Mạnh Ninh không đụng chạm từ nào.
Còn người tới nhà phúng viếng đều là bạn của Mạnh Thành, khả năng lưu động rất cao.
Nhiều hơn hay ít đi, trừ bản thân Mạnh Thành thì không ai biết rõ được.
"Vậy nhà các cô không còn chút lương thực nào sao?""Vốn là còn một ít.
"Mạnh Ninh rũ mắt:"Nhưng bác gái ba của tôi nói là mấy ngày nay người tới nhà phúng viếng, khóc tang giúp cũng đều phải mời lại ăn cơm.
Cho nên lương thực nhà chúng tôi thật sự không đủ, bác ấy mới lấy tiền đi mua.
"Trương Bằng không biết nên nói cô gái này thế nào: "Chẳng lẽ cô đưa tất cả tiền phúng điếu cho bác gái mình ư?"Mạnh Ninh định vị bản thân chính là một cô gái nhỏ ấm ức rơi vào đường cùng mà không biết cách phản kháng.
Lúc này cô cũng chỉ ngoan ngoãn rũ mắt xuống, trông hệt như để mặc người ta giày vò chà đạp: "Đúng vậy.
""Cô không đi tìm bọn họ mà đòi.
" Trương Bằng không thể tin nổi: "Một khoản tiền lớn như vậy mà?""Tôi không dám.
"Hàn Cánh hơi nhíu mày, không có ý kiến gì với lời Mạnh Ninh nói, chỉ nghiêng đầu nhìn cô.
Mạnh Ninh cúi thấp đầu, cảm thấy có người đang nhìn mình.
Cô sợ hãi ngẩng đầu lên, liếc nhìn Hàn Cánh vốn đứng yên tại chỗ nãy giờ.
Đôi mắt hạnh rơm rớm nước mắt ấy lại lập tức rũ xuống, hệt như một nàng thỏ đang hoảng sợ.
Gió thu lùa vào trong sảnh, thổi tung bay tà áo mỏng manh rộng thùng thình trên người cô.
Cơ thể gầy gò hệt như chiếc lá có thể rụng xuống sân bất cứ lúc nào bên ngoài, càng khiến cô trông bất lực và đáng thương hơn.
Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy cô gái này giống gì đó.
Nhưng giống cái gì đây?Hàn Cánh khẽ ngây người, bên tai nghe tiếng hai người hỏi đáp, nhìn cô gật đầu vâng dạ, cần cổ nhỏ xinh cong xuống như không chịu nổi.
Anh đột nhiên nhớ ra.
Cô hệt như bông hoa sen trắng mà anh nhìn thấy khi ôm con gái tới gò đất nhỏ bắt chim sẻ mùa hè năm ngoái, một bông hoa trải qua mưa dầm gió phá, tuy nhu nhược nhưng vẫn tỏa ra vẻ đẹp rạng ngời.
Nghĩ vậy, sắc mặt Hàn Cánh dịu đi hẳn, anh bắt đầu thấy nhớ con gái ở nhà.
Gần một năm không gặp, không biết con gái có nhận ra anh nữa không.
Mạnh Ninh đến không đúng lúc, hôm nay lạ có hoạt động phối hợp cảnh sát và ủy ban.
Ngoài Trương Bằng, cảnh sát trong cục thành phố đều bị điều đi, chỉ còn hai ba người dưỡng lão cùng một sĩ quan cảnh sát trẻ mới được điều tới đây.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...