Thập Niên 70 Sau Khi Xuyên Thành Vợ Cũ Là Nữ Phụ Pháo Hôi
Cô gật đầu xong thì cũng không phản đối ý của anh, dù sao thì câu nói vừa rồi cũng chỉ là do thuận miệng.
Quần áo mùa hè khá mỏng nên có giặt thì cũng không quá mất sức, hơn nữa con người của Hạ Phong cũng khá thú vị, trêu anh ta một xíu cũng khiến cuộc sống của cô thú vị hơn không ít.Khi cả hai ra khỏi căn bếp nóng nực, đột nhiên Hạ Phong lại hỏi: “Trong thẻ còn bao nhiêu tiền?”Lâm Thiển Thu liếc nhẹ về phía anh, chà, bạn hiền à, chưa gì mà bạn đã lôi chuyện cũ ra giải quyết rồi à? Muốn biết tài khoản của mình có bao nhiêu tiền thì bạn kiểm tra một cái chẳng phải là rõ ngay?Giọng cô hơi hạ xuống, nói: “Không nhiều lắm, chắc là tầm bảy, tám nghìn tệ.”Hạ Phong gật đầu, cũng không có ý kiến gì với số tiền trên, hoặc có lẽ cũng có ý kiến nhưng không để lộ ra ngoài, cũng không tức giận.
Lâm Thiển Thu cũng mặc kệ, anh ta có tức giận cũng hết cách.
Đấy là cái nghiệp do nguyên chủ gây ra, cô đã tới đây thì ngoài việc phải chấp nhận cái tội oan ức này thì còn làm sao được nữa? Chẳng lẽ nói số tiền ấy không phải do cô tiêu?Sự kỳ vọng lớn đối với Hạ Phong trong lòng cô bỗng rớt xuống tận đáy, đúng là không nên đặt kỳ vọng quá cao với đàn ông.
Vừa mới kéo người ta theo mình là chưa gì đã bắt đầu tính toán chi li, chà.Nào ngờ khi cả hai vừa vào tới phòng khách thì Hạ Phong mới bảo: “Đồ em mua trước đấy anh thấy rồi, nhưng không có ở đây.
Anh đã nói với lại chiến hữu, chắc hai ngày nữa thì người ta đưa đồ qua, vừa hay trong thẻ còn tiền, đủ tiền trả là được.”Trong lòng cô đang không thoải mái lắm nhưng nghe lời nói của anh xong lại thành ngạc nhiên, cô hỏi: “Anh mua gì vậy?” Là đồ cô đang nghĩ hả?“Máy giặt, tivi và cả quạt.
Thời tiết bây giờ cũng nóng nên anh mua thêm cả tủ lạnh nữa, sau này em có thể cất thức ăn trong đấy.
Nếu lúc nào anh không về thì em có thể mua thêm thực phẩm rồi để vào tủ lạnh.” Hạ Phong giải thích cho cô nghe, mấy thứ trên cũng là những suy nghĩ cẩn thận của anh.“Còn tivi thì là tivi màu mới ra, tiểu đoàn trưởng Trương bảo nó không đắt lắm đâu.
Lúc anh không có nhà thì em có thể mời các chị em khác qua xem cùng cho đỡ chán.”Lúc này Lâm Thiển Thu cảm thấy khá cảm động, lại cũng cực chẳng đã mà muốn bật cười.
Hoá ra sự hoang phí của nguyên chủ cũng khá có lý đấy chứ, ai bảo Hạ Phong lại là kiểu người trong tay có bao nhiêu thì tiêu bằng hết số đấy kia chứ.
Nếu mua hết mấy thứ đồ kia thì tiền trong tài khoản chắc cũng gần hết rồi.“Anh đã mua tivi rồi à? Tiêu nhiều tiền trong một lần như vậy…” Lâm Thiển Thu định hỏi cuộc sống sau này của anh thì tính sao?Kỳ lạ quá.
Bây giờ cô không còn quá rạch ròi trong mối quan hệ giữa cả hai.
Cuộc sống sau này của anh ta có khó khăn gì thì cũng đâu có liên quan gì tới cô? Dù sao thì cô cũng không định kéo dài mối quan hệ này nên sớm muộn gì cả hai cũng sẽ chia tay, vả lại cô cũng chẳng phải người tiêu số tiền kia.
Vậy thì cô suy nghĩ nhiều làm cái gì?Hạ Phong nghe vậy thì gật đầu luôn, anh nói: “Em đừng lo, tiền lương tháng này người ta phát rồi.
Còn nếu thiếu tiền thì anh sẽ rút tiền hợp tác trước kia với đồng đội ra, anh sẽ không để phải em chịu đói đâu, nên đừng lo quá.”Lâm Thiển Thu liếc xéo sang anh ta một cái, ánh mắt hơi đảo quanh nhưng trong lòng lại thấy thoải mái hơn rất nhiều, trong giọng nói mang theo nét dỗi hờn: “Vậy đều nghe anh, dù sao thì em cũng không sợ đói.” Đằng nào thì đồ ăn trong không gian cũng không phải để đó làm cảnh, cô có ăn ăn uống uống mấy năm nữa cũng chẳng phải vấn đề gì.Có nét cười hiện lên trên môi Hạ Phong, anh vừa cười vừa nhìn Lâm Thiển Thu một lát, thấy nhà cửa đã dọn dẹp đâu vào đấy mới lại ra ngoài một lượt nữa để lấy cơm và tiện lấy thêm cả thức ăn nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...