Thập Niên 70 Sau Khi Xuyên Thành Vợ Cũ Là Nữ Phụ Pháo Hôi


Những kế hoạch ban đầu của Lâm Thiển Thu chỉ mới là dự định nhưng bây giờ lại trở thành vấn đề cấp bách, cho dù Hạ Phong có nhận là anh nuôi được cô đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không đặt hết gánh nặng lên người anh.Sau bữa cơm cô nói chuyện với anh, nói mình định kinh doanh nhỏ nên số tiền cần thiết sẽ không quá nhiều.

Khả năng là cô sẽ mượn tiền lương tháng này của anh và chờ có tiền lời thì sẽ gửi lại.

Những lời còn lại cô chưa nói xong đã phải dừng lại khi Lâm Thiển Thu thấy nét mặt của Hạ Phong.“Em muốn dùng tiền thì cứ việc lấy, không phải nói hết mọi chuyện với anh, tiền mà anh kiếm được thì em cứ việc tiêu.

Em là vợ anh, tiền anh kiếm được là để cho em tiêu.

Thế nhưng những lời vừa rồi của em khiến mối quan hệ giữa hai ta nghe xa lạ quá.” Hạ Phong chau mày, vừa nhìn Lâm Thiển Thu vừa bảo.Lâm Thiển Thu cười rạng rỡ rồi nói: “Em không định phân chia rạch ròi với anh, nhưng số tiền này là tài sản cuối cùng của hai đứa mình.

Em không thể tiêu nó linh tinh rồi không báo tiếng nào cho anh được, vậy là không được rồi.”Lời nói của Lâm Thiển Thu khiến người nghe dễ chịu hơn một xíu.


Tuy rằng Hạ Phong có được điều mình muốn nhưng sâu trong lòng lại thấy có hơi khó chịu.Anh thương người vợ chưa gặp mặt một năm trời của mình nên không ép cô ấy phải làm chuyện vợ chồng với anh, cũng cho cô ấy đủ không gian, để cô có thể tập làm quen với anh và chuyện sau đó rồi sẽ thuận theo tự nhiên.Bây giờ nghĩ lại, anh đã nghĩ quá nhiều rồi.

Những lời vợ anh vừa nói là mang ý muốn phân chia rõ ràng với anh.

Như vậy thì không thể cứ để mặc mọi thứ theo tự nhiên được.

Có lẽ anh nên hỏi những người xung quanh, xem thử xem nên làm gì với mối quan hệ này.

Làm sao để cô có thể gần gũi với anh hơn.

Hạ Phong nghĩ trong lòng.Lâm Thiển Thu không chú ý tới Hạ Phong đang mất tập trung, mà có để ý tới cũng chẳng thể nào nhận ra được điều này, vì người đàn ông này lúc nào cũng ngồi thẳng lưng, biểu cảm trên khuôn mặt lúc nào cũng tập trung, không hay chen vào lời người khác đang nói.

Lúc nghe đến giọng nói mềm mại của cô, dường như ngay cả xương cốt trên người cũng “dịu" đi vài phần.Kế hoạch của Lâm Thiển Thu rất đơn giản, ở mạt thế, dị năng hệ thực vật của cô được sử dụng ở nhiều mặt, cách trực tiếp nhất là trồng trọt, trồng các cây nông nghiệp chưa bị biến dị.


Hồi ở mạt thế thì cô có thể sống thoải mái ở bất kỳ căn cứ nào, nhưng việc trồng rau này ở thời điểm hiện tại thì lại không ổn cho lắmTrước hết là mọi người ở đây trồng trọt nhiều lắm, thậm chí người ta còn cổ vũ người dân nhận đất đi trồng cấy các thứ.

Lại thêm giá cả thức ăn cũng không phải là quá cao, nên nếu chỉ bán các thực phẩm giá rẻ thì lại cũng chẳng có ích gì.

Nhưng nếu sản xuất được sản phẩm chất lượng có cao rồi bán giá ở tầm trung và cao cấp thì giá cả sẽ tăng lên.

Việc này sẽ có tiềm năng lớn.Nhưng nói cho cùng thì Lâm Thiển Thu cũng không chỉ thỏa mãn với việc mua bán rau củ, cô cũng đang suy nghĩ tới việc trồng hoa.

Nhưng việc này thì cần đất rộng, hơn nữa còn cần quy mô sản xuất nhất định, lại thêm cả danh tiếng lớn nữa.

Như thế thì cô có thể phát triển du lịch và bán hoa cho các cửa hàng khác để họ kinh doanh.Nhưng giờ thì phải thực hiện bước đầu tiên trước đã.

Các loại cây có lá thì có thời gian thu hoạch ngắn nên sẽ được trồng trước, như vậy mới dễ thu hồi lợi nhuận.

Còn lúc sau làm như thế nào tiếp thì cô sẽ tìm người hợp tác sau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận