Thập Niên 70 Nam Ngu Hiếu Trọng Sinh Rồi


"Trong nhà xảy ra chuyện gì thế?"

Đại Hoa nghiêng đầu, nói mình, chú ba, thím ba cùng ăn trứng xào, còn nói em trai khóc lóc nên bị bà đánh vào mông, rồi bế đi mất.


Nghe vậy, Thẩm Phượng Tiên vừa giúp dọn bát đũa, vừa bế con trai út ra sân dỗ dành, sắc mặt trở nên khó coi.


Nhưng chị ta không hỏi Đại Hoa thêm điều gì nữa, chỉ hỏi con trai cả của mình là Cẩu Đản sao không ở nhà.


Đại Hoa chỉ tay về phía nhà ông Dương Nhị: "Đi đến nhà ông hai rồi ạ.

"

Thẩm Phượng Tiên cố kìm nén, bế đứa con trai út vẫn còn nức nở đứng trong sân, hét lớn: "Cẩu Đản! Ăn cơm rồi!"

Cẩu Đản tám tuổi miễn cưỡng đi đến.


"Hôm nay nhà ông hai ăn thịt.

"

"Đó là thịt của bọn họ! Mau về nhà ăn cơm!" Nghe thấy tiếng động, Dương Kế Đông bưng bát đi ra, mặt lạnh tanh nói.



—-

Cẩu Đản thấy cha mẹ đều không vui, thế là vội vàng về nhà ăn cơm.


"Bà nội.

” Cẩu Đản vẫn luôn ngồi cạnh bà Dương, là đứa cháu đầu tiên trong nhà nên bà Dương và ông Dương đều rất yêu quý thằng bé.


"Ăn cơm đi.

” Bà Dương thấy cháu trai lớn, miễn cưỡng nở một nụ cười, vẫy tay gọi thằng bé lại, Cẩu Đản đi đến ngồi xuống, tay còn hơi bẩn, nhìn là biết vừa chơi đất, nó ngẩng đầu nói nhỏ với bà Dương.


"Bà ơi, nhà ông hai lại ăn thịt rồi.

"

Nghe vậy, bà Dương mím môi, gắp cho thằng bé một đũa cải xào, nhỏ giọng nói: "Nhà ta cũng sẽ ăn thịt.

"

Cẩu Đản có vẻ không tin lắm, nó đã tám tuổi rồi, không dễ bị lừa như vậy, nghĩ đến mùi thơm của thịt nhà ông hai, nó nuốt nước bọt, cúi đầu xới bát cải xào không có tí mỡ nào.



Hà Minh Tú cũng gọi Đại Hoa và Dương Kế Nam vào ăn cơm, Đại Hoa ngồi bên cạnh Hà Minh Tú, bưng bát nhỏ ăn cơm.


Thẩm Phượng Tiên bế con trai út vào, liếc nhìn Đại Hoa, lại nghĩ đến đứa con trai út bị mẹ chồng đánh, trong lòng rất khó chịu.


Không khí có vẻ hơi kỳ lạ, trên bàn ăn, ngoài ba đứa trẻ thỉnh thoảng nói vài câu, thì những người lớn đều không nói gì.


Lúc này vị trí vốn dành cho con trai thứ ba trống trơn.


Nhìn vào hai vị trí đó, bà Dương thấy khó chịu, nhưng bà lại rất ít khi nổi giận trước mặt người nha, nên vẻ mặt càng khó coi hơn.


"Tôi đi nói chuyện với thằng ba một chút, không ra thể thống gì cả! Ăn cơm thì phải cả nhà ngồi ăn cùng nhau, dù có không khỏe thì cũng không thể làm như vậy.

"

Ông Dương là người ăn xong đầu tiên, ông cầm tẩu thuốc, khoanh tay bước ra khỏi cửa, đến trước cửa phòng của vợ chồng Dương Kế Tây.


Dưới gầm bàn, Hà Minh Tú khẽ vỗ nhẹ vào tay Đại Hoa, Đại Hoa thả bát đũa trong tay, chạy vụt ra ngoài.


Cô bé đứng cách ông Dương không xa.


"Cha.

” Dương Kế Tây mở cửa, anh hơi nheo mắt, dựa vào cửa, trên mặt đầy vẻ không thoải mái: "Con đã ăn rồi, cha đừng lo cho con.

"

Những lời mắng mỏ của ông Dương bị chặn lại, ông nhìn kỹ sắc mặt của Dương Kế Tây, đúng là có vẻ không ổn, "Vẫn còn sốt à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận