Lúc anh nắm chặt tay phải, một không gian hình vuông khoảng một mét vuông hiện ra trước mắt, ở góc có một hố nước nhỏ, nước bên trong sạch sẽ, không còn gì nữa.
Anh thả lỏng tay ra, không gian trước mắt cũng biến mất.
Đây! có phải là không gian mà cháu gái Phúc Vận có lúc trước? Sau khi anh chết mới nhìn thấy không gian mà cháu gái Phúc Vận có.
Chẳng qua cháu gái Phúc Vận nói với chồng mình là trong không gian có đất và suối nước nóng có thể chữa bệnh, làm đẹp, còn trước mặt anh chỉ có một không gian tối đen, chỉ nhìn thấy một khoảng không gian một mét vuông.
Nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không có, đúng không?
Dương Kế Tây thử vài lần, cũng xác định đây là không gian của mình, có thể là phiên bản thấp hơn, mặc dù bên trong không gian hơi tối, nhưng có thể chứa đồ, chỉ là không được vượt quá kích thước của không gian này.
—
Lúc Tôn Quế Phương tỉnh dậy, mặt trời đã lặn, "Anh Tây?"
Cô quay đầu không thấy người, lập tức ngồi bật dậy gọi.
"Suỵt, anh ở đây.
"
Giọng Dương Kế Tây truyền đến từ dưới gầm giường.
Tôn Quế Phương vội xuống giường, nằm rạp xuống đất nhìn, chỉ tiếc trong phòng không có ánh sáng, nhìn cũng không rõ, chỉ có thể thấy bóng người, "Anh Tây, anh làm gì dưới đó vậy?"
"Đợi anh.
"
Dương Kế Tây cầm bọc vải đào ra, lại lấp hố, sau đó mới bò ra, đưa bọc mảnh vải đen dính đất cho Tôn Quế Phương.
"Tiền anh tiết kiệm được trước đây.
"
Anh bắt đầu lén tiết kiệm tiền từ năm mười lăm tuổi, chỉ để có thể cưới Tôn Quế Phương một cách có mặt mũi, anh biết mình không có tiếng nói gì trong nhà, cộng thêm lúc đó còn nhỏ, sau khi anh nói chuyện mình có ý với Tôn Quế Phương cho cha mẹ nghe.
Bà Dương thẳng thừng từ chối, bảo anh đừng ôm hy vọng đó, sau này mới biết bà Dương và mẹ Tôn Quế Phương có hiềm khích, thực ra mẹ Tôn đã quên từ lâu, nhưng bà Dương vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Từ trước đến giờ bà luôn là người rất thù dai.
Vì vậy, Dương Kế Tây biết nếu muốn cưới Tôn Quế Phương, anh chỉ có thể tự mình cố gắng mới có hy vọng, vì vậy anh đã bắt đầu lén tiết kiệm tiền từ rất lâu trước đó.
Không đi bắt cá thì đi lên núi tìm thảo dược, sau đó lén bán ở chợ đen, từng chút một tích cóp được tám mươi đồng, tiền sính lễ sáu mươi sáu đồng anh đưa chính là cao nhất ở vùng này của bọn họ.
Tất nhiên, người nhà họ Dương chỉ biết anh tự tích cóp tiền cưới vợ, nhưng không biết bao nhiêu.
Lúc Dương Kế Tây hai mươi tuổi bày tỏ muốn đến nhà Tôn Quế Phương cầu hôn, bà Dương nói nếu thực sự muốn cưới Tôn Quế Phương vậy thì tự mình lo tiền sính lễ, nếu lo được tiền sính lễ hoặc Tôn Quế Phương đồng ý gả vào nhà này mà không lấy một đồng sính lễ nào, bà sẽ lo tiền tiệc cưới.
Không ngờ nhà họ Tôn thực sự đồng ý gả con gái, mặc dù không biết tiền sính lễ hết bao nhiêu, nhưng làm tiệc cưới còn không bằng không làm, bà Dương chỉ nói nhà không có tiền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...