Thập Niên 70 Nam Ngu Hiếu Trọng Sinh Rồi


"Anh đã tiết kiệm được tám mươi đồng, trừ tiền sính lễ, còn mười bốn đồng, tiền tiệc cưới anh đã bàn với em, không lấy ra để làm to chuyện, anh biết tính mẹ anh, chỉ cần anh đưa ra một ít, bà ấy chắc chắn sẽ đoán anh còn nhiều hơn, mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn nữa.

"

Hơn nữa, anh còn phải tiết kiệm tiền cho cuộc sống sau này của hai người, lúc muốn dùng cũng tiện hơn, vốn định sau khi cưới sẽ cố gắng lén tiết kiệm thêm, rồi xin ra ở riêng, kết quả là ngày thứ hai sau khi cưới đã bị khống chế.


Hai vợ chồng ngồi trên giường, Tôn Quế Phương mở mảnh vải ra, nhìn thấy mấy đồng mấy hào bên trong.

Cô nở một nụ cười, lấy tiền này ra, đặt vào tay Dương Kế Tây, rồi đứng dậy, lấy một chiếc chìa khóa nhỏ từ dưới tủ lớn, sau đó mở tủ nhỏ.


Cô từ dưới đáy tủ, lấy ra một chiếc túi nhỏ, đây là do cô tự làm, là vải cũ, nhưng đường kim mũi chỉ rất dày, vừa đẹp vừa chắc chắn.


"Sính lễ sáu mươi sáu đồng, ba má em làm chủ, cho em cầm ba mươi đồng về, chỉ cần chúng ta sống tốt là được.

"


Tất nhiên Dương Kế Tây biết chuyện này, nhưng sau khi bị khống chế, vài ngày sau, bà Dương đã moi được số tiền mà anh dành dụm này, sau khi bị gọi là nghèo, "anh" lại lấy hết tiền của hai người, giao cho bà Dương, sau đó lão tứ đi hỏi cưới.


Dương Kế Tây hít một hơi thật sâu, không nghĩ đến chuyện kiếp trước nữa, mà đưa luôn mười bốn đồng trong tay cho Tôn Quế Phương, "Tấm lòng của ba má anh sẽ ghi nhớ trong lòng, tiền của nhà chúng ta do em giữ, mặc kệ người nhà họ Dương nói gì, làm gì, em cũng không được lấy ra.



Hai người quen biết nhiều năm như vậy, Tôn Quế Phương hiểu rất rõ Dương Kế Tây, kể cả cuộc sống của anh ở nhà họ Dương, cô nhận tiền, lại lấy ra từ dưới gối một chiếc túi vải nhỏ, không tinh xảo như cái túi nhỏ kia: "Bên trong này có tiền hồi môn của em, đã dùng hai đồng, mẹ cho năm hào, tổng cộng tám đồng năm.

"

"Vậy là chúng ta có tổng cộng năm mươi hai đồng năm hào.

" Dương Kế Tây nở một nụ cười, nắm tay cô, "Anh nghe bác hai nói, anh trai của bác dâu hai lái xe hàng lương một tháng là hai mươi lăm, chúng ta có lương của hai tháng rồi.

"

Số tiền này nghe có vẻ không nhiều, nhưng dưới mí mắt của bà Dương mà có thể có nhiều tiền riêng như vậy, quả thực là rất nhiều.



"Thực sự cho em giữ sao?" Tôn Quế Phương cười nói.


"Em là vợ anh, không cho em giữ thì cho ai giữ?"

Dương Kế Tây nói xong lại nhớ đến chuyện không gian, anh nghiêm mặt nói: "Anh có một thứ này, em xem đi.

"

"Thứ gì?"

Dương Kế Tây thả không gian ra, kết quả trông thấy Tôn Quế Phương nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác, giống như đang đợi anh lấy ra gì đó.


"Cái gì vậy?”

"Em không nhìn thấy?"

Tôn Quế Phương sửng sốt, nhìn trái nhìn phải, lại kéo tay anh xem thử, cuối cùng bất lực nói: "Không có gì cả.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận