Thập Niên 70 Nam Ngu Hiếu Trọng Sinh Rồi


Thấy hai người bước ra, bà Dương cười nói với Đại Hoa.


Đại Hoa lập tức đồng ý, đeo gùi lớn, cầm cái xẻng nhỏ rồi đi tìm đám Xuân Hoa.


Hà Minh Tú cũng vội vã ra ngoài, bây giờ cô ta chạy đến, vừa kịp giờ làm việc.


Đợi đến khi cháu gái và con dâu thứ hai đi rồi, khuôn mặt vốn ôn hòa của bà Dương cũng dần dần sa sầm lại, bà nhìn về phía cánh cửa phòng của đứa con trai thứ ba, từ lúc ăn cơm đến giờ, nó vẫn chưa ra ngoài.


Nghĩ đến những lời bạn già nói nhỏ với mình trước khi đi làm, bà Dương càng chắc chắn thằng ba dám làm như vậy là do Tôn Quế Phương xúi giục.


Thật đúng là có vợ quên mẹ!

Nghĩ đến đây, bà Dương lại càng không ưa Tôn Quế Phương.


Trong phòng, Dương Kế Tây đầu đầy mồ hôi lạnh, nhưng không dám phát ra tiếng động, sợ làm Tôn Quế Phương đang ngủ say thức giấc, những lời anh vừa nói với ông Dương cũng không phải là lời nói tức giận, vốn dĩ Tôn Quế Phương thật sự không được nghỉ ngơi tốt.



Dương Kế Tây dùng tay trái nắm chặt cổ tay phải, trong căn phòng tối tăm, anh nhìn lòng bàn tay phải của mình, chính là vị trí này, ngày càng nóng rát! Cơn đau nóng rát đó khiến anh phải nghiến chặt răng.


Mười lăm phút sau, anh đứng dậy rời khỏi phòng, lúc đóng cửa cũng rất cẩn thận, bà Dương thấy anh đi ra thì nheo mắt lại, vừa định lên tiếng thì thấy vẻ mặt anh không ổn.


Anh cau mày, mặt tái mét, quần áo trên người đều ướt đẫm.


"Sao thế?"

Bà Dương vội vàng tiến lên, định sờ trán anh, Dương Kế Tây nghiêng đầu tránh tay bà, đi thẳng đến cái chum nước bằng đá lớn trước cửa bếp, múc nước đổ vào lòng bàn tay phải.


Không có tác dụng gì, vẫn nóng rát như vậy, đau như vậy.


Nhưng nhìn dưới ánh nắng, lòng bàn tay phải cũng không khác gì lòng bàn tay trái.


"Thằng ba?" Bà Dương nhíu mày gọi.



Tưởng Dương Kế Tây nghịch nước, đứa cháu trai út chạy đến bên anh, bị bà Dương bế thốc lên.


Tuy bây giờ đã vào mùa xuân, nhưng nước vẫn còn hơi lạnh, trẻ nhỏ nghịch nước sẽ rất dễ bị ốm.


"Con không sao.

” Dương Kế Tây chống tay trái lên chum đá, vài phút sau, cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay phải dần hạ xuống, anh cũng bình tĩnh hơn, "Con muốn tắm rửa.

"

"Mẹ đi đun nước cho con, mới ốm dậy mà tắm nước lạnh thì không tốt.

"

Bà Dương nói vậy, nhưng chân vẫn không nhúc nhích, ôm cháu trai út đang kêu ê a trong tay.


Dương Kế Tây quay lưng về phía bà, nở một nụ cười không mấy ấm áp, nhưng trong lời nói lại mang theo sự vui mừng, "Vậy thì làm phiền mẹ rồi.

"

Bà Dương nghe vậy đành phải đặt đứa cháu trai út xuống, dặn Dương Kế Tây nhìn cháu trai một chút, rồi đi vào bếp.


Đợi đến khi bà đi ra nói với Dương Kế Tây có nước nóng rồi, Dương Kế Tây mới vào phòng lấy quần áo thay, toàn là những bộ quần áo vá chằng vá đụp, anh chỉ có tổng cộng hai bộ quần áo, bộ đang mặc trên người trông có ít miếng vá hơn, là bộ anh mặc khi đi ra ngoài, còn có khi kết hôn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận