Nhìn ba đứa nhỏ ở trong viện nghe cách vách cãi nhau nghe tới vui vẻ, Trương Tuệ Phương cẩn thận nói: "Chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, dù sao không có chứng cớ, chúng ta cũng không thể nói không phải là không phải.
”
Hứa Quốc Hoa thì thào tự nói: "Chẳng lẽ anh thật sự không phải?”
Hứa Vân Lan trước kia quả thật không quá xác định, nhưng đã thăm dò vài lần, phản ứng Trần Đại Ny đều rất mãnh liệt, lại kết hợp kiếp trước sau khi cha chết, Trần Đại Ny hoàn toàn không niệm thân tình, hại nhà các cô thảm như vậy, cô có thể xác định.
Sau đó dùng giọng trẻ con nói: "Không phải thật ra cũng không có gì không tốt à, con thấy mấy ngày nay thoát khỏi sự khống chế của bà nội, cha không đến nhà bác cả, chúng ta sống rất thoải mái.
”
Hứa Quốc Hoa: "! ! ”
Trương Tuệ Phương: "! ! ”
Hứa Vân Lan lại nói: "Cha có nghĩ tới xây nhà mới, cách nhà bác cả xa chút không?"
Hứa Quốc Hoa càng ngày càng nhìn không thấu cô con gái này, không khỏi hoài nghi "Hồ tam cô" vụng trộm cho con gái uống linh đan diệu dược.
Bằng không con gái làm sao tinh ranh đến không chân thật như vậy.
Trương Tuệ Phương ước mơ nói: "Xây nhà đương nhiên nghĩ tới, chỉ là hiện tại ấm no cũng không thể giải quyết, làm sao nghĩ được lâu dài như vậy.
”
Hứa Vân Lan kiên định nói: "Vậy chúng ta cố gắng tiết kiệm tiền mua gạch xây nhà mới.
”
Trương Tuệ Phương và Hứa Quốc Hoa liếc nhau, không khỏi nói: "Cô nhóc ngốc, xây nhà cũng không phải chuyện đơn giản như thế.
Không phải chúng ta cố gắng, là có thể có tiền.
”
Hứa Quốc Hoa tâm sự nặng nề, Hứa Vân Lan vừa nói như vậy, dường như tiền đồ lại một mảnh quang minh.
Đi chợ ma mua bột mì lần đó, ông ấy đã phát hiện con gái là thiên tài khó được.
Lấy lại tinh thần nói: "Được, chúng ta cố gắng xây nhà mới.
Mặc kệ có phải con ruột hay không, hiện tại cha đều đã làm con thừa tự cho ông hai của con, còn không bằng nghĩ chút chuyện thực tế.
”
Hứa Vân Lan thấy cha nghĩ thoáng, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần cha có ý niệm này, sẽ không sợ Hứa Quốc Sinh lại xảy ra chuyện gì.
Buổi chiều không đi học, học tập cũng không thể bỏ bê.
Cô nói bảo Hứa Vân Cường, Hứa Vân Lệ và Hứa Vân Lôi đi học bổ túc.
Không chỉ kiếm tiền, học tập cũng phải tiến bộ mới được.
Hứa Vân Lôi rất vui vẻ học tập, Hứa Vân Lệ đi theo dòng người.
Hứa Vân Cường có hơi không tình nguyện.
Hứa Vân Lan bổ sung cho bọn họ bài tập giáo viên giảng xong, lại giảng thêm một ít.
Ép buộc bọn họ đuổi kịp tiến độ, mất cả buổi chiều, cứ thế bổ sung đầy đủ bài tập chênh lệch một tháng.
Hứa Vân Lôi nghi hoặc nói: "Chị hai, sao chị lại biết nhiều như vậy?
Hứa Vân Lan mặt không đỏ, tim không đập nói: "Chị hai em đã gặp qua là không quên được đó!”
“Thật sao?” Hứa Vân Lôi khó có thể tin hỏi, "Chị hai thật sự đã gặp là không quên được?”
Hứa Vân Lệ gõ gõ trán cậu, "Chị jai em nếu thật đã gặp là không quên được, vậy không phải thành thần tiên rồi à!"
Hứa Vân Cường cũng không tin Hứa Vân Lan "Đã gặp qua là không quên được".
Đó là bản lĩnh chỉ có trong truyền thuyết!
Hứa Vân Lan cười ha ha nói: "Em đùa mọi người, là thầy Lục lúc trước dạy em những thứ này, em đều biết.
”
“Chị đã nói là như vậy mà!” Hứa Vân Lệ nhíu mày với Hứa Vân Cường và Hứa Vân Lôi.
Hứa Vân Cường nói thầm: "Thầy Lục dạy em nhiều thứ như vậy, sao em có thể nhớ được.
”
Hứa Vân Lệ nghiêng đầu suy nghĩ, "Có thể trí nhớ của Tiểu Lan tốt hơn phần lớn mọi người, nhưng đã gặp qua là không quên được thì có hơi khoa trương.
”
Hứa Vân Cường gật gật đầu, "Ừ, có đạo lý.
”
Hứa Vân Lôi chớp chớp mắt, vẫn cảm thấy chị hai Hứa Vân Lan rất lợi hại.
Hứa Vân Lan thở phào nhẹ nhõm, "Nào có gì đã gặp qua là không quên được, chỉ là bình thường luyện nhiều viết nhiều sẽ nhớ kỹ.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...