Thập Niên 60 Trọng Sinh Thành Cẩm Lý Tôi Cầm Theo Hàng Tỷ Vật Tư Xoay Người


Cô quả thật đã gặp qua là không quên được.

Từ sau khi trọng sinh, cô đã phát hiện mình biến thành thể chất đã gặp qua là không quên được.

May mà có thầy Lục làm bia đỡ đạn, nếu không không tiện lừa gạt qua đó.

Có câu ngạn ngữ gọi là "Tuệ cực tất thương".

Cô còn muốn không bệnh không đau mà sống đến tuổi thất tuần, biểu hiện bình thường chút, cũng không có gì không tốt.

Hứa Vân Cường nghi hoặc nói: "Vậy bình thường em luyện tập ở đâu, chúng ta lại không có sách.


Hứa Vân Lệ và Hứa Vân Lôi nhìn về phía Hứa Vân Lan, tỏ vẻ cũng muốn hỏi.

Hứa Vân Lan nghiêm túc nói: "Cầm cành cây viết trên mặt đất, ai nói không có sách thì không thể viết chữ, không chỉ có thể viết, còn có thể chơi trò chơi đấy!"
Nói đến trò chơi, Hứa Vân Cường, Hứa Vân Lệ và Hứa Vân Lôi hai mắt tỏa sáng.


Hứa Vân Lan cũng không giấu diếm, hạ quyết tâm bồi dưỡng anh chị em thành học bá.

Em trai Hứa Vân Lôi đối với học tập hứng thú xem như nồng đậm.

Chị gái Hứa Vân Lệ cũng tạm được, cô gái nhỏ mà, cẩn thận, học tập cũng dụng tâm.

Anh cả Hứa Vân Cường đối với học tập không để ý gì, luôn cảm thấy mình lớn tuổi rồi, học nữa cũng đã muộn.

Cho nên cô hiện tại trọng điểm chính là để cho anh cả nhấc lên hứng thú đối với học tập.

Cô đưa lưng về phía Hứa Vân Cường, Hứa Vân Lệ và Hứa Vân Lôi dùng cành cây viết ba chữ trên mặt đất, lại dùng đất chôn kỹ.

Sau đó bảo ba người bọn họ thổi bụi trên chữ đi, đoán xem cô viết chữ gì.

Không có thiết bị điện tử và không có giải trí.

Một trò chơi mới mẻ, có thể kích thích tính tích cực của bọn họ.

Hứa Vân Cường theo nét bút tìm ra chữ kia, kích động nói: "Chữ này là Cường, Cường trong tên của anh đúng không?"
“Oa, anh cả thật lợi hại.

” Hứa Vân Lan ra vẻ kinh ngạc khích lệ anh ấy, "Anh là người đầu tiên đoán được.

Hứa Vân Cường ngượng ngùng gãi đầu, "Em viết nữa, anh tiếp tục đoán.


Hứa Vân Lan lại đưa lưng về phía anh ấy viết một chữ, Hứa Vân Lệ và Hứa Vân Lôi cũng đoán ra.

Cô bảo Hứa Vân Lệ và Hứa Vân Lôi viết cho nhau, đoán cho nhau.

Học theo cách này rất hiệu quả.

Vô hình trung lại củng cố nội dung thầy Điền dạy lại một lần.


Còn phân chia đậu phộng và khoai lang khô theo cách tính toán.

Hứa Vân Cường cũng không biết mình thế mà thông minh như vậy, chỉ cần dụng tâm, cái gì cũng có thể học được.

Ăn cơm tối xong, đội trưởng Hà Bình đưa đến một tin tức tốt.

Văn thư nhận làm con thừa tự ông ấy đã đóng dấu, đưa tới công xã.

Bí thư công xã rất xem trọng vấn đề này, lúc đó họp thảo luận vấn đề này.

Kết quả thảo luận chính là đồng ý cho Hứa Quốc Hoa làm con thừa tự.

Hứa Quốc Hoa tuy rằng khổ sở, nhưng vẫn tỏ vẻ cảm ơn Hà Bình.

Hiệu suất làm việc của Hà Bình rất cao, lại đề nghị Hứa Quốc Hoa lại đến nhà Hứa lão trưởng bối trong tộc sửa gia phả.

Hứa Vân Lan cảm thấy thời khắc trọng đại này, mình phải tận mắt chứng kiến.

Vì thế cũng đi theo.

Rất trùng hợp, sau khi đi phát hiện Trần Đại Ny và Lưu Thúy cũng ở đây.

Lúc Trần Đại Ny nhìn thấy Hứa Quốc Hoa, cho rằng Hứa Quốc Hoa hối hận, trong lòng vui vẻ.


Sau đó lại nghiêm mặt cố ý kiêu ngạo: "Hối hận nhận con thừa tự đúng không, sớm biết sẽ hối hận còn bướng bỉnh với tao làm gì! Mày nói mày phàm là có một phần đầu óc như anh cả mày, cũng không đến mức làm ra loại chuyện hồ đồ này.

Bảo tao nói với mày cái gì cho phải, đồ chơi hồ đồ!"
Lưu Thúy cũng cho rằng Hứa Quốc Hoa hối hận vì đã nhận con thừa tự, dù sao Hứa Quốc Hoa vẫn rất ỷ lại vào Trần Đại Ny và Hứa Quốc Sinh.

Nhớ tới lời Hứa Quốc Sinh nói, bà ta cắn răng nói: "Mẹ, Quốc Hoa muốn hối hận thì cho chú ấy một cơ hội.

Quốc Sinh vẫn rất quý tình anh em.

Quốc Hoa chú cũng đừng cố chấp, nhận lỗi với mẹ.

Sau này tiếp tục nghe lời mẹ, cả nhà chúng ta hòa thuận thật tốt.


Hứa Quốc Hoa há miệng, gì cũng không nói ra.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận