Thập Niên 50 Xuyên Qua Dị Giới Thằng Ngốc Thành Phú Ông


Mụ Tắc Nhu đòi sống đòi chết, lão Sử thật muốn bỏ vợ quách cho xong.

Lúc trước mụ xinh đẹp động lòng người, trắng nõn nà, so với Sử Đàm còn trắng trẻo hơn, cho nên lão mới si mê mụ mà bỏ cả vợ.

Bây giờ cái thân xinh đẹp mà lão si mê đó, cũng lại phơi ra cho đám đàn ông hau háu nhìn vào, thèm thuồng chảy dãi, làm sao lão không cay?Lão Sử hậm hực về nhà, còn không quên liếc xéo vợ chồng Sử Đàm và Hiền Tề.

Hiền Tề cười khinh, líu ríu dắt tay Sử Đàm về nhà mình.Sử Đàm ngồi vào cái bàn lụp xụp, nhìn Hiền Tề ngây ngốc ngó ra cửa một hồi, tặc lưỡi rồi nói:“Sau này hết đường về nhà xin cơm rồi! Chúng ta sống làm sao đây?”Hiền Tề biết Sử Đàm ghét mẹ kế, nhưng đành phải cúi đầu để xin cơm sống qua ngày.

Cô cũng có nỗi khổ riêng, mà nỗi khổ này đều là vì hắn.


Hiền Tề dù không quen biết cũng không yêu Sử Đàm, ký ức nguyên chủ cũng chỉ như đứa trẻ lên ba, nhưng hắn biết người con gái này có tình có nghĩa.Hắn đã tự nhủ sẽ không để cô chịu thiệt.Hiền Tề cười hì hì, bắt chước nguyên chủ lon ton chạy xuống bếp.

Sử Đàm cứ nghĩ hắn chạy đi chơi, nên chẳng nói gì, chỉ lầm lũi khâu khâu vá vá.

Một lát sau, cô ngửi thấy mùi thơm của gạo đã nấu chín, bụng đánh rột một cái.

Cô bỏ kim xuống, chạy vào bếp, chỉ thấy Hiền Tề cười hì hì rồi bưng lên một nồi cháo thịt nóng hổi.“Trời đất, có cháo, có cả thịt.

Anh… anh đi ăn trộm ở đâu vậy?”Sử Đàm sửng sốt reo lên.


Hiền Tề không đáp, cười tít mắt chỉ tay vào nồi cháo rồi kéo cô ngồi xuống.

Sử Đàm nhìn trước ngó sau, sợ người ta đến đòi lại.“Ăn cắp không tốt đâu.” Sử Đàm lí nhí nói.Hiền Tề múc cháo ra hai cái chén sứt mẻ, đưa cho Sử Đàm.

Cô thở dài, bụng đói rệu rã, buộc phải ăn.Đợi Sử Đàm ăn no, Hiền Tề cười nói:“Làm công được mẹ cho.”Sử Đàm giật mình, tròn mắt nhìn Hiền Tề.

Ánh nhìn của cô báo cho hắn biết là hắn vừa thất thố.

Hiền Tề lập tức cười toe toét, nhảy tưng tưng khắp bàn ăn, quanh Sử Đàm.“Mẹ cho, mẹ cho!”Sử Đàm nhíu mày nhìn Hiền Tề rồi lại thở dài, nói:“Cứ tưởng anh hết ngốc rồi.

Thật làm người ta mừng hụt!”Nói rồi, Sử Đàm đem chén bát và hai đôi đũa đi rửa, sau đó tiếp tục khâu vá.

Hiền Tề vào phòng nằm nghỉ, giả vờ ngủ, nhưng thực chất đang tính toán xem nên làm cái gì sống qua ngày, không thể để Sử Đàm cực khổ mãi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận