Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Chúng ta rút thời gian đi Đào Sơn một chuyến.
Thanh Thuân, chúng ta ở Nam Hải thuê hai hòn đảo, chuẩn bị đưa năm mươi tộc nhân qua, cháu điều động một đám tộc nhân, mười Trúc Cơ, bốn mươi Luyện Khí, tốt nhất dẫn hai vợ chồng qua, sinh con đẻ cái.
Đưa theo nhị thập nhất thẩm, thím ấy đã là Trúc Cơ tầng tám, điều kiện cho phép thì giúp thím ấy trùng kích Kết Đan kỳ.”Dặn dò Vương Thanh Thuân vài câu, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liền rời khỏi, bọn họ tới chỗ ở của Vương Trường Nguyệt, truyền tống đến Hồng Diệp lĩnh.Tầng hầm ngầm chưa nhìn thấy vợ chồng Diệp Lâm, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên ra bên ngoài.Trong lòng Diệp Lâm bế một bé gái hồng hào trắng trẻo, Vương Trường Nguyệt đang chơi với bé gái, trên mặt hai người tràn đầy nụ cười hạnh phúc.Thấy một màn như vậy, Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra cảm tình của Diệp Lâm và Vương Trường Nguyệt rất tốt.“Trường Nguyệt, muội phu, chúng ta đã trở lại, đây là cháu của ta sao?”Vương Trường Sinh cười nói, đi về phía bọn họ.“Ca, ca trở về vừa lúc, đây là cháu gái của ca, Diệp Hải Đường.”“Đến, cho bác ôm một cái, Diệp Hải Đường, tên này không tệ.”Vương Trường Nguyệt cười cười, trêu ghẹo: “Phu quân vốn muốn đặt tên Diệp Hồng Đậu, muội nói nào có nữ hài tử tên như vậy.”“Trường Nguyệt, nếu tẩu tử nhớ không lầm, muội thích nhất ăn bánh đậu đỏ, muội phu đặt cái tên này là vì muội nhỉ! Cũng chỉ muội phu dám đặt loại tên này.”Diệp Lâm ngượng ngùng cười, nói: “Ta cảm thấy Diệp Hồng Đậu rất dễ nghe, đứa con thứ hai của chúng ta nếu là con gái, thì đặt tên Diệp Hồng Đậu, nam thì đặt tên Diệp Ngọc Đồng.”Nói chuyện phiếm vài câu, Vương Trường Sinh đưa bé gái cho Vương Trường Nguyệt, nói cho Diệp Lâm, bọn họ ở Nam Hải thuê hai hòn đảo, chuẩn bị dẫn người đi qua phát triển.Vương Trường Sinh hy vọng một nhà ba người Diệp Lâm đều qua đó.
Diệp Lâm là trận pháp sư bậc ba thượng phẩm, có thể hỗ trợ bố trí trận pháp bậc ba cùng truyền tống trận cỡ trung, nối liền hai hòn đảo lại với nhau, thuận tiện trợ giúp, thuận tiện thăng cấp linh mạch của hòn đảo.“Nam Hải? Nơi đó tài nguyên tu tiên quả thật phong phú, nhưng rất loạn, Cửu U tông chúng ta từng ở Nam Hải thành lập một phân đà, không đến mười năm, tu sĩ Kết Đan đã chết bảy vị.”Diệp Lâm cau mày nói, nghe giọng điệu hắn, không tán đồng Vương gia đi Nam Hải phát triển.“Nam Hải quả thật loạn, nhưng phú quý cầu trong nguy hiểm, chỉ là loạn, tài nguyên tu tiên tương đối nhiều, nơi đó tán tu Kết Đan kỳ cũng không thiếu.”Sau khi kiến thức tu tiên giới Nam Hải giàu có, Vương Trường Sinh cảm thấy Đông Hoang bố cục quá nhỏ, dựa núi ăn núi gần nước ăn nước, Đông Hoang Nhân tộc cũng không chiếm được bao nhiêu địa bàn, địa bàn của Vương gia cũng không lớn, hai hòn đảo bọn họ bây giờ thuê, tùy tiện một hòn đảo nào diện tích cũng lớn hơn địa bàn của bọn họ ở Đông Hoang.Diệp Lâm nhíu mày.
Nói thật, hắn rất thích cuộc sống bây giờ, chán ghét tranh đấu với người ta.
Sau khi có con, ý niệm báo thù của hắn càng lúc càng mờ nhạt, hắn bây giờ chỉ muốn bồi dưỡng Diệp Hải Đường thật tốt, không muốn bôn ba khắp nơi.“Địa bàn của gia tộc mở rộng, Hải Đường tương lai cũng có thể thêm một nơi để đi, chung quy không thể để con bé cả đời ở lại Đông Hoang chứ! Hơn nữa, chàng bố trí trận pháp, xem như lập công, tích góp điểm công đức có thể để lại cho Hải Đường.”Vương Trường Nguyệt mở miệng nói.Nàng vừa mở miệng, Diệp Lâm lập tức đáp ứng: “Được rồi! Trường Nguyệt cũng đã mở miệng, ta nếu là không đáp ứng, đêm nay liền thê thảm rồi, vậy ta liền đi cùng đại cữu tử một chuyến, gom góp cho Hải Đường một ít điểm công đức.”“Vẫn là Trường Nguyệt nói chuyện hữu dụng, về sau ta trực tiếp hỏi Trường Nguyệt là xong.”Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười trêu.Diệp Lâm đã là em rể của hắn, tự nhiên không thể ép gã làm việc.
Diệp Hải Đường sinh ra còn không có bao lâu, bây giờ bảo bọn họ tới Nam Hải, quả thật không tốt.“Ta thấy là cháu gái của chúng ta nói chuyện hữu dụng, đứa nhỏ này thành tựu tương lai khẳng định không ở dưới muội phu.”Uông Như Yên phụ họa nói.Nghe được lời này, trên mặt Diệp Lâm hiện ra một nụ cười, vẻ mặt từ ái nhìn Diệp Hải Đường.Nói chuyện phiếm chốc lát, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên liền rời khỏi, truyền tống về Thanh Liên sơn trang.Vương Trường Sinh tới Tàng Kinh Các, chuẩn bị bỏ một ít công pháp vào Tàng Kinh Các.Bọn họ tiêu diệt một tu sĩ Kết Đan, ở túi trữ vật tìm được một môn linh thuật loại kiếm thuật, còn có ba môn công pháp huyền phẩm.《 Hạo Nhiên Quyết 》, công pháp nho môn, chỉ có hai quyển thượng trung, có thể tu luyện đến Kết Đan tầng chín.《 Ly Hỏa Kiếm Điển 》, kiếm quyết thuộc tính hỏa, có thể tu luyện đến Kết Đan tầng chín.《 Hám Địa Bảo Điển 》, công pháp thuộc tính thổ, chỉ có hai quyển thượng trung, có thể tu luyện đến Kết Đan tầng chín....Ba môn công pháp huyền phẩm này có thể để lại cho tộc nhân tu luyện, nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ khi xuất hiện Vương Thanh Sơn cái ví dụ này, mấy năm nay tộc nhân tu luyện kiếm thuật không ít, chưa thể có thành tựu gì, không thể không nói là một sự tiếc nuối lớn.Vương Trường Sinh lấy ra một tấm lệnh bài, sau khi rót pháp lực vào, một luồng hào quang màu xanh bay ra, nháy mắt bay vào trong mắt một con rối thú.Rất nhanh, một cái thang màu vàng xuất hiện ở trước mặt Vương Trường Sinh, hắn đứng ở trên cái thang màu vàng, bị cái thang màu vàng cuốn vào trong Tàng Kinh Các.Nam tử trung niên canh giữ ở đại sảnh nhìn thấy Vương Trường Sinh, vội vàng đứng dậy, khom mình hành lễ với Vương Trường Sinh, cung kính nói: “Cháu Thiên Chân ra mắt tằng thúc công.”Vương Thiên Chân đã là Trúc Cơ tầng hai, phụ trách trông coi tầng thứ nhất thứ hai của Tàng Kinh Các.“Thiên Chân, thế nào, đã quen chưa?”Vương Trường Sinh quan tâm hỏi.
Tàng Kinh Các có hai vị thủ các nhân, có thể lên làm thủ các nhân, cần thông qua nhiều tầng khảo hạch, thân thuộc trực hệ phải từng làm cống hiến trọng đại cho gia tộc mới được, không phải loại người nào cũng có thể làm thủ các nhân.“Đa tạ tằng thúc quan tâm, cháu tất cả đều ổn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...