Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái


“Tới phòng vẽ sao?”
Nhan Trăn cầm theo hộp cơm trở về, thấy Bạch Tiểu Miên đang đứng trước tủ quần áo của mình ngẩn ngơ.

“Quần áo tôi chọn giúp cậu, vào phòng vệ sinh đổi đi?”
Bạch Tiểu Miên thay quần áo xong rồi nói: “Giờ vẫn chưa tới thời gian, tôi đang muốn đi kiếm việc làm thêm.”
Mấy ngày nay trạng thái của Bạch Tiểu Miên đều uể oải, chỉ lúc cùng Nhan Trăn nói chuyện mới vui vẻ hơn chút.

Trải qua sự việc lang yêu, có bóng ma trong lòng cũng rất bình thường.
Nhan Trăn không ngờ tới Bạch Tiểu Miên đột nhiên lại nói việc này.
“Nghỉ ngơi thêm vài ngày đi?” Nhan Trăn bóp bóp bờ vai y, sau đó xoa nắn phần mi tâm giữa hai hàng mày.

“Cậu xem, tinh thần cậu suy sút quá.”
Bạch Tiểu Miên muốn nói lại thôi, Nhan Trăn nghiêng đầu: “Hả? Sao vậy?”
“Không có gì.” Thỏ trắng nhỏ lắc lắc đầu.

“Tôi đi tìm Hộ Hồng Triết đây.”
Nhan Trăn nhìn theo bóng lưng rời đi của Bạch Tiểu Miên.

Cậu thấy được, mỗi lần được gặp Hộ Hồng Triết, Bạch Tiểu Miên đều sẽ vui lên.
Cũng không biết cứ tiếp tục phát triển thế này, sau cùng là tốt hay xấu.
Hoa Minh Vũ vừa ngáp vừa mở cửa ký túc xá hỏi: “Trăn Trăn, cậu mua cơm giúp tôi chưa?”
“Mua rồi.” Nhan Trăn đưa hộp cơm cho cậu ta.

“Cậu ăn nhiều vậy hả?”
“Trời thu mà, cần tăng mỡ.” Hoa Minh Vũ vừa mở hộp đã nuốt nước miếng.


“Đám Lữ Nhất Thanh không phải đêm nào cũng kêu đói đó sao.”
Nhan Trăn xoa nắn bụng mình, không sờ được mỡ, Nguyên Hoa cũng thường kêu cậu gầy.

Sao cậu ăn hoài mà không béo lên nhỉ?
“Mà, dạo gần đây đêm nào tôi cũng ngủ không được ngon.” Hoa Minh Vũ giải quyết xong hộp cơm thì lại leo lên giường.

“Giờ ăn xong liền buồn ngủ.”
“Mộng xuân?” Nhan Trăn cười gian hỏi.
“Mộng xuân cái khỉ, ác mộng thì có.” Hoa Minh Vũ nói.

“Để tôi nhớ lại, đại khái là tôi được bạn rủ đi chơi, họ gạt tôi là lên núi bắt thỏ, đến lúc tôi đến xem thì lại phát hiện mỗi người họ đều cầm một con rắn, sợ tè ra quần mà.”
Nhan Trăn: “…”
“Cậu sợ rắn à?”
Hoa Minh Vũ bĩu môi: “Rắn vừa trơn vừa độc, không sợ nhưng cũng ghét lắm, trên thân còn nhiều ký sinh trùng.”
Nhan Trăn cũng sợ rắn, lúc cậu mới được mẹ đưa về quê, có một vài đứa trẻ đã dùng rất nhiều cách để bắt nạt cậu.
Tệ nhất là lần bỏ rắn vào ngăn bàn học của cậu, cậu vừa cúi đầu ngó vào, một con rắn xanh đang trợn mắt lè lưỡi nhìn ra, khiến cậu bị doạ đến hôn mê bất tỉnh.
Tuy sau đó những tên bắt nạt đã bị xử phạt, nhưng bóng ma này vẫn luôn theo Nhan Trăn đến tận nay.
Hoa Minh Vũ chậm rãi lật người: “Ôi, hôm nay tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn ngủ thôi.”
Hiện tại đang sang thu, thời tiết biến đổi thất thường, hết ấm lại lạnh khiến mọi người đều thấy mệt mỏi.
Nhan Trăn gọi Hoa Minh Vũ, phát hiện cậu ta đã nhủ say như chết rồi, còn ngáy nữa.
Ngủ nhanh vậy.

Nhan Trăn giật mình, nghĩ thầm gần đây Hoa Minh Vũ thật sự mệt hay là bị Bạch Tiểu Miên lây bệnh tham ngủ đây.
Hai người bạn cùng phòng còn lại cũng đúng lúc vừa ngáp vừa mở cửa vào phòng, Nhan Trăn hỏi thăm hai người một chút.
Lữ Nhất Thanh lượn qua bên Nhan Trăn, bỗng nhiên hậm hực nói: “Sao cậu có tinh thần quá vậy?”

Hỏi kỳ thế, chẳng lẽ không có tinh thần mới bình thường à.

Nhan Trăn vặn nói: “Chắc là do cuộc sống của tôi tương đối lạc quan vui vẻ.”
Lữ Nhất Thanh: “…”
Nhan Trăn thấy cậu ta nghẹn họng thì có chút sảng khoái.

“Đùa thôi, có lẽ chủ yếu là do tôi có bạn trai rồi.”
Lữ Nhất Thanh: “…”
Mẹ nó, nghe càng cay.
Buổi chiều có tiết, Nhan Trăn học xong thì gọi điện cho Bạch Tiểu Miên, biết y và Hộ Hồng Triết đang ở cạnh nhau thì cũng an tâm, sau đó cùng Nguyên Hoa đi ăn cơm.
“Bọn em sẽ thực tập gia công kim loại à?”
“Đúng vậy, sinh viên kỹ thuật không tránh được.” Nhan Trăn nói, “May mà dạo này trời lạnh lên rồi, chứ ngay giữa hè mà còn phải chui trong nhà máy, em nhất định sẽ nóng phát điên.”
“Trăn Trăn của chúng ta thật đáng thương, xoa xoa nè.” Nguyên Hoa cười véo mặt cậu.

“Lập thu rồi, em nghĩ xem muốn đi đâu chơi không?”
Nhan Trăn than: “Khó nói, em không dám cách Bạch Tiểu Miên quá xa.”
“Em thật sự coi y là sủng vật mà nuôi à?” Nguyên Hoa nói, “Thế địa vị gia đình của anh đâu?”
Nhan Trăn liếc một cái, sau đó đột nhiên nhào tới hôn hắn.
“Em càng lúc càng bạo đấy.” Nguyên Hoa che miệng mãi chưa phản ứng lại.
Trên đường về, Nguyên Hoa nhìn vầng trăng trên trời, thở dài: “Trăng đã rất tròn rồi.”
Nhan Trăn cũng ngửa đầu xem: “Đúng vậy, nghe nói trên cung trăng không có Hằng Nga, chỉ có một con thỏ yêu thôi.”
“Nghe ai nói?” Nguyên Hoa không nhịn được cười.
“Hồ Nhất Loát Nhi nói, tính chân thực còn phải xác minh.” Nhan Trăn nói, “Nhưng em đoán ngay cả thỏ yêu cũng không có, có có mấy cái hố hình tròn.”
Bọn họ đi tới dưới lầu, Nhan Trăn dang rộng cánh tay: “Ngày ôm ấp.”

Bọn họ đã ước định như vậy, vào một ngày cố định mỗi tuần đều phải ôm nhau.

Mỗi lần nhiệt độ hai cơ thể hoà vào nhau, Nguyên Hoa đều cảm thấy rất kỳ diệu, giống như mỗi tuần vào lúc này đều như ngày đầu mới yêu.
“Anh đổi ý rồi.” Nguyên Hoa bị chính ý nghĩ của mình kích động.

“Đêm nay không cho em về.”
Nhan Trăn biết bọn họ sớm muộn gì cũng có ngày này.
Thẳng thắn, chân thành, vì đối phương mà mở rộng cơ thể.
Nhưng lý thuyết và thực tế không thuộc về nhau, đến lúc phải đối mặt, cậu vẫn rất sợ.
Trước khi bắt đầu, cậu nghiêm túc hỏi: “Nếu em kêu đau, anh sẽ dừng lại chứ?”
“Ngoan, như vậy lại càng đau hơn đấy.” Nguyên Hoa đổ dung dịch bôi trơn ra tay, dụ dỗ.

“Anh sẽ tận lực không làm đau em.”
Nhan Trăn bắt đầu nói lắp : “Em em em…”
Nguyên Hoa hôn trán cậu, dịu dàng nói: “Giao cho anh, nhé?”
Nhan Trăn nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, thuận thế gật đầu.

Sự tình phát sinh trong nháy mắt, cậu cắn chặt một góc gối, vô cùng muốn đổi ý, đồng thời bắt đầu điền cuồng gào trong đầu.
“Giao cho anh” cái con khỉ, tên xử nam chết tiệt nhà anh lấy đâu ra tự tin nói vậy hả!
Lần thứ nhất đang lúc cao trào, Nhan Trăn thực sự không nhịn được nữa, khóc nức nở nói:
“Hay là anh… rút ra đi.”
Bạn trai đẹp trai nhưng làm việc đó rất tệ thì làm sao giờ?
Nhan Trăn bọc mình thành cái kén, mở công cụ tìm kiếm nhập nghi vấn của mình vào.
“Tổn thương lắm đó?” Nguyên Hoa nói, “Anh đã chuẩn bị rất lâu mà, thật sự dở đến vậy sao?”
Nhan Trăn: “Em mong anh có thể đối mặt với khuyết điểm của bản thân…”
“Không sảng khoái một chút nào hết?”
Nhan Trăn: “Lúc cuối có một chút chút chút, một giây đồng hồ.”
Nguyên Hoa: “…”
Nhan Trăn nhìn ra hắn thực sự bị đả kích, cậu lo mình nói quá đáng quá nên lại bổ sung: “Không sao đâu, nghe nói lần đầu đều như vậy…”
“Vậy em cho anh thêm cơ hội nữa đi?” Nguyên Hoa mở to đôi mắt cún long lanh nhìn cậu.

Nhan Trăn: “Ờ, nhưng mà cái này…”
Nguyên Hoa lại lần nữa bị tổn thương, úp mặt vào tường không muốn nói chuyện.

Nhan Trăn vẫn còn đau mông nhưng cũng không nhịn cười được, dán lên người Nguyên Hoa cười run lên, sau đó cả bụng cũng đau theo.
Nguyên Hoa không thể nhịn được, ôm cả cậu và chăn vào trong lòng, hung ác nói: “Em chờ đó!”
Bạn học Nguyên Hoa luôn có một phần chấp nhất kiên trì với một vài phương diện kỳ quái.
Ngày hôm sau là kỳ nghỉ thu, Nhan Trăn mới vừa bị phá cúc, đỡ eo trở về kí túc xá.
Ngày nghĩ đầu tiên, cậu cho rằng bạn cùng phòng đều sẽ ngủ say như chết, nhưng thực tế thì trừ Hoa Minh Vũ, hai người còn lại đều có chút lo lắng ngồi trong kí túc thảo luận gì đó.
Lữ Nhất Thanh thấy Nhan Trăn đã vêg, biểu tình vẫn rất không mấy lạc quan: “Cậu có nằm mơ giấc mơ kỳ lạ gì không?”
Nhan Trăn thường xuyên mơ phải một vài giấc mơ quái lạ, đêm qua cậu còn mơ thấy Nguyên Hoa cầm một cái JJ giả đuổi theo cậu đến cùng trời cuối đất, tuyên bố muốn chấn chỉnh lại phong phạm đàn ông.
Cậu bị giấc mơ này làm cười đến tỉnh.
Nhưng bọn Lữ Nhất Thanh rõ ràng đã vượt qua một đêm không mấy vui vẻ.
“Hai chúng tôi đều mơ thấy.” Lữ Nhất Thanh nói.
Nhưng đến lúc Nhan Trăn hỏi họ mơ thấy gì thì họ lại ấp úng.
“Là một chuyên trước đây tôi rất sợ.” Lữ Nhất Thanh mở miệng trước, “Đêm qua đột nhiên mơ thấy, còn rất chân thực nữa.”
“Tôi cũng vậy! Mơ thấy chuyện lúc trước mình rất sợ hãi…”
Nhan Trăn gật gật đầu: “Mơ thấy chuyện đó cũng rất bình thường mà?”
“Điều kỳ quái nhất là…” Lữ Nhất Thanh nói, “Vừa nãy chúng tôi trò chuyện, hoá ra lại cùng mơ thấy một người.”
“Một người đàn ông cả hai đều chưa từng gặp.

Tóc dài, cười rất doạ người.”
Đúng là quái dị.

Nhan Trăn nghe mà sau lưng phát lạnh, nhưng vẫn cố an ủi bọn họ: “Chắc không có gì đâu? Có thể là do hai người cùng xem một bộ phim ma, rồi tự mình hù mình thôi? Nhìn Hoa Minh Vũ xem, cậu ta đâu có làm sao đâu?”
Thanh niên cùng nhau xem phim kinh dị cũng rất bình thường, Lữ Nhất Thanh lau mồ hôi: “Có thể là do thần kinh quá nhạy cảm.”
Nhan Trăn ra ban công nhìn Bạch Tiểu Miên, y vẫn đang ngủ say trong lồng.
“Hoa Minh Vũ đã giúp cậu cho thỏ ăn rồi, cậu vẫn luôn muốn nuôi nhỉ?”
Nhan Trăn thở dài, trong lòng hơi loạn: “Không biết nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận