Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái


“Tiểu Miên!”
Nhan Trăn đầu đầy mồ hôi chạy tới phòng làm việc của Hạng Ngọc Loan, thấy Bạch Tiểu Miên đang ngồi rất nghiêm trang, Hộ Hồng Triết dựa vào vai y nghỉ ngơi.

Lúc này cậu mới thả lỏng, nói với Hạng Ngọc Loan: “Thầy Hạng, cảm ơn thầy.”
“Cậu chạy cũng nhanh đấy.” Hạng Ngọc Loan liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, “Đưa họ về đi.”
Nhan Trăn bước tới bên người Bạch Tiểu Miên, xoa xoa đầu y, Bạch Tiểu Miên vừa nhìn thấy cậu đã đỏ bừng vành mắt, Nhan Trăn an ủi: “Không sao rồi, đã an toàn.”
Bạch Tiểu Miên hít mũi: “Ừm.”
Dáng người Hộ Hồng Triết cao lớn, đưa về quá khó khăn.

Nhan Trăn đoán Hạng Ngọc Loan đã dùng vong ưu thuật với cậu ta, nếu không sẽ không ngủ như chết thế này.
Nhan Trăn gọi điện cho Nguyên Hoa nhờ giúp đỡ, kể sơ qua rồi cúp máy, Hạng Ngọc Loan bỗng gọi cậu lại: “Nhan Trăn.”
“Vâng?” Nhan Trăn thấy hắn chỉ ra ngoài cửa bèn bước ra ngoài cùng hắn, Hạng Ngọc Loan vẫn luôn không lên tiếng, đi được một đoạn mới nói: “Cậu gặp con thỏ yêu này ở chỗ nào?”
“Thì ở trong tiết học hôm ấy của thầy…” Nhan Trăn chần chờ nói, “Sao vậy ạ… ?”
“Không có gì.” Hạng Ngọc Loan nói, “Thấy cậu ta giết được lang yêu trăm tuổi nên có chút bất ngờ.”
“Trăm tuổi…” Nhan Trăn mở to hai mắt, dù là cậu cũng chưa chắc đã đối đầu được, “Có thể là vì lá bùa em đã đưa y?”
Hạng Ngọc Loan gật gật đầu: “Ừm, cũng có thể.”
“Đến lúc gặp nguy hiểm, có khả năng sẽ đột nhiên bạo phát.” Nhan Trăn giúp Bạch Tiểu Miên biện hộ.


“Bị dồn đến ngõ cụt thì chó cũng có thể nhảy tường, thỏ có thể cắn người mà?”
Hạng Ngọc Loan nói: “Không cần lo, tôi không cảm nhận được khác thường trên người cậu ta nên mới hỏi cậu.”
Vậy thì tốt vậy thì tốt, Nhan Trăn yên tâm, nói tiếp: “Cảm ơn thầy Hạng.”
“Chán nghe rồi.” Hạng Ngọc Loan nói, “Bạn trai nhỏ của cậu đến rồi, đi thôi.”
Hai phút sau Nguyên Hoa đã tới, Nhan Trăn cảm khái nhìn hắn: “Thính lực của thầy Hạng thật tốt.”
“Liên quan gì đến thầy ấy?” Nguyên Hoa nói, “Không muốn anh đây nữa hả?”
“Đừng dỗi, chúng ta qua nhà Tiểu Hộ trước.”
“Bị dùng vong ưu thuật, cậu ta còn nhớ mình thích con thỏ kia nữa không?”
Nhan Trăn hỏi ngược lại: “Nếu anh bị hạ thuật thì sao?”
“Anh đây nhất định không quên.” Nguyên Hoa lầm bầm, “Đừng coi thường anh chứ, em từng dùng một lần trên người anh rồi cơ mà?”
Nhan Trăn nắm tay hắn: “Lần đó… không phải em hạ.”
“Không sao.” Nguyên Hoa nói, “Kết quả tốt là được.” (EbookTruyen.Net)
Nhan Trăn thấy Nguyên Hoa cũng nên vui mừng vì đã bị xoá ký ức, nếu hắn nhớ lại mình từng bị hồ ly tinh câu dẫn ra sao, chắc sẽ muốn treo cổ tự vẫn mất.
Hộ Hồng Triết sắp tỉnh rồi, lúc bọn họ dựng cậu lên thì đã hoàn toàn tỉnh dậy, mê man hỏi: “Sao vậy ạ? Làm sao thế?”
“Lúc ăn khuya về thì bị một đám người tập kích, bị đánh vào đầu.” Nhan Trăn mặt không đổi sắc bịa chuyện.

“Cậu thấy sao rồi?”
“Đầu đau.” Hộ Hồng Triết nói.
Nhưng cậu ta không thể tin được lý do này, buồn bực nói: “Kẻ nào lại đập được vào đầu em chứ?”
“Rất nhiều kẻ vây đánh, đã từng xem đánh nhau trong đại học chưa?” Nguyên Hoa trêu nói, “Cậu địch được à?”
Hộ Hồng Triết nói: “Vậy Tiểu Miên đâu?”
Nhan Trăn cùng Nguyên Hoa liếc nhau một cái.
Bạch Tiểu Miên nói: “Tôi ở đây!”
Hộ Hồng Triết: “A, ngại quá, nãy giờ cúi đầu nên không nhìn thấy.”
Bạch Tiểu Miên: “…”
Nhan Trăn: “…”
“Đánh nó.” Nhan Trăn nói, “Tên này chọc giận nhiều người, tôi ủng hộ cậu!”
Bạch Tiểu Miên nói: “Lớn lên thấp bé tôi cũng đâu làm gì được.”
Lúc yêu hoá hình người cũng không phải muốn sao biến vậy, sau khi linh thức ổn định, họ mới có thể từ từ tu luyện thân thể.
Yêu dựa vào linh khí tự nhiên trong trời đất, hình người thường là hình thái mà nó ấn tượng nhất.


Mà Bạch Tiểu Miên là yêu quái được yêu quái sinh ra thì sẽ giống như nhân loại, từ em bé sơ sinh lớn lên.
Không có gì bất ngờ xảy ra cả, chỉ vì Bạch Tiểu Miên lúc nhỏ tham ăn mà thành một nhóc mập, hoàn toàn phát triển theo chiều ngang, bị mẹ mình ép buộc mới bắt đầu giảm cân dần dần.
Sau đó cái gì cũng tốt, chỉ có dáng người là chậm chạp phát triển.
Cái thứ lịch sử đen tối này, có chết y cũng không kể.
Hộ Hồng Triết kiên trì cảm thấy bản thân không sao cả, chỉ thấy lo cho Bạch Tiểu Miên.

“Cậu có bị thương không? Sau khi tôi ngất cậu có bị gây khó dễ không? Tại sao tôi không có ấn tượng gì hết?”
Bạch Tiểu Miên lắc đầu liên tục.
Xem ra tình cảm cậu ta dành cho Bạch Tiểu Miên vẫn không biến mất, Nhan Trăn hỏi: “Vậy cậu có ấn tượng gì.”
Hộ Hồng Triết nói: “Chúng em đi ăn khuya.”
“Ừ.” Nhan Trăn khích lệ nói, “Sau đó.”
“Sau đó thì đi đánh game…”
Bạch Tiểu Miên: “? ? ?”
Hộ Hồng Triết gãi đầu: “Sau đó nữa thì em không nhớ được, chỉ có ký ức bọn em tiến vào một trò chơi thế giới ảo? Chiến tranh người sói gì đó, còn có pháp sư thỏ rất lợi hại.”
Nhan Trăn: “…”
Bạch Tiểu Miên: “…”
“Sao lại nhìn em như vậy?” Hộ Hồng Triết mờ mịt.

“Em nói sai gì sao?”
“Không có.” Nhan Trăn nói, “Nói chung là hiện tại không sao cả.”
“Vậy sao chúng ta lại về được?” Hộ Hồng Triết rất kỳ quái, “Sao lại ở trường?”
“Nghỉ ngơi cho tốt đi, quý ngài Tại Sao.” Nguyên Hoa nói, “Tôi dìu cậu, Nhan Trăn dìu Bạch Tiểu Miên, trở về rồi nói.”

Bọn họ tạm biệt nhau ở ngã ba.

Hộ Hồng Triết lưu luyến không rời lên lầu, tâm tình Bạch Tiểu Miên uể oải phức tạp.
Lần đầu tiên trong đời gặp phải lang yêu trong truyền thuyết, còn gặp nhiều như vậy, lá gan thỏ của y may mà không nổ tung mất.
Nhan Trăn chờ y biến thành thỏ bèn xoa bóp cho y, hầu y đến thoải mái.
“Sao cậu lại giết được tên thủ lĩnh lang yêu đó?”
Nhan Trăn thực sự hiếu kỳ.
Hôm nay cậu đột nhiên cảm nhận được phù chú của mình bị phá, mà người đeo bùa lại đang ở ngoài trường.

Cậu vô cùng gấp gáp, vội vội vàng vàng chạy tới chỗ cảm nhận được, nhưng lúc tới nơi thì đã không còn gì, sau đó cậu nhận được tin tức từ Hạng Ngọc Loan.
Bạch Tiểu Miên rất không muốn bàn lại việc này, có lẽ y cũng không muốn nhớ lại, trầm mặc tránh né đề tài rất lâu.
Nhan Trăn xoa nắn xong thì vẽ tiếp cho y một tấm bùa nữa, đề phòng tình huống không may lại xảy ra.
Điện thoại của Bạch Tiểu Miên rung không ngừng, Nhan Trăn cầm lên xem, tất cả đều là tin nhắn Hộ Hồng Triết gửi tới.
Xem ra tên nhóc này không những không hết hy vọng mà còn vì bổ não mà càng thêm thích Bạch Tiểu Miên.
Bạch Tiểu Miên nằm trên đùi Nhan Trăn, mơ mơ màng màng ngủ mất, Nhan Trăn nhìn dáng vẻ suy yếu của y, thật sự không tưởng tượng ra y đối phó đám lang yêu ra sao.
Đúng như Hạng Ngọc Loan nói, có chút kỳ quái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận