Mẹ Nguyên hôn mê gần hai ngày, khi tỉnh dậy cũng không nhiều lời, lập tức thu dọn đồ dạc trở về nhà.
Ngày đó Nhan Trăn và Nguyên Hoa cũng tới tiễn bà, mẹ Nguyên nói: “Mẹ đã mơ một giấc mơ rất đáng sợ, Tiểu Hoa, là mẹ có lỗi với con.”
“Không sao đâu ạ.” Nguyên Hoa nói, “Mẹ quản lý cửa hàng hoa cho tốt vào, đừng để phá sản nữa.”
Nhan Trăn: “…”
Mẹ Nguyên: “…”
“Cũng đừng mua nhiều đồ quá, nếu không sợ rằng sau này con không nuôi nổi mẹ mất.” Nguyên Hoa lại nói, “Đi đường cẩn thận, gọi Tiểu Lưu tới đón mẹ đi.”
Tiểu Lưu là tài xế nhà hắn.
Trước khi đi, mẹ Nguyên muốn ôm hắn, Nguyên Hoa bước lên vòng tay ôm bà, vỗ vỗ lưng bà.
Hai mắt của mẹ Nguyên ngấn lệ.
Nhan Trăn có chút đau lòng.
Dù trước đây bà làm sai không ít, nhưng cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối mà thôi.
Bà không giống Nhan Vận Lam, dễ ỷ lại vào người khác, cũng dễ đánh mất chính mình.
Tiễn mẹ chồng xong, Nhan Trăn lại nhớ đến một vấn đề: “Không phải anh còn học môn ba anh dạy à, có thấy lúng túng không?”
“Lúng túng gì chứ.” Nguyên Hoa nhún vai, “Chẳng lẽ ổng còn định đánh trượt anh à?”
Nói cũng đúng, da mặt đủ dày, thiên hạ vô địch mà.
Nhưng Nhan Trăn vẫn cảm thấy Nguyên Hoa có chút mất mát, hai ngày sau là sinh nhật hắn rồi mag mẹ Nguyên tựa hồ không hề để ý tới.
“Sao anh không nhắc bà ấy?” Nhan Trăn nói, “Có thể bà chỉ không may quên mất.”
“Mỗi năm toàn là bảo mẫu trong nhà nhắc nhở bà, không sao.” Nguyên Hoa nói, “Sinh nhật cũng chỉ là hình thức thôi.”
“Vậy hôm đó chúng ta đi công viên giải trí đi.” Nhan Trăn nói, “Cùng ngồi vòng đu quay.”
“Lần này chắc chắn không để ai gọi điện quấy nhiễu nữa nhé.”
Nhan Trăn cười nói: “Sẽ không, em sẽ tắt máy mà.”
Hôm sinh nhật Nguyên Hoa tương đối náo nhiệt.
Bọn họ cùng đi công viên chơi một ngày, những trò lần trước chưa được chơi đều chơi hết.
Nhan Trăn lôi hắn đi tàu cao tốc mấy lần liền, dường như rất thích cảm giác gió tốc trên cao.
Nguyên Hoa: “Rồi rồi, nghỉ nhé.”
Nhan Trăn lộ vẻ thất vọng: “Ừm.”
Một lần nữa lại ngồi trong đu quay, cảm giác đã không giống trước.
Trong mắt Nguyên Hoa, toàn bộ thế giới dường như đã thay đổi.
Trên vai không còn gánh nặng nữa, chỉ có Nhan Trăn mới có thể ảnh hưởng đến hắn.
Mà đối với Nhan Trăn, cuộc sống đang vô cùng thuận lợi, trời quang mây mờ, dù là tình cảm hay sinh hoạt đều vượt ngoài sự tưởng tượng ngày xưa của cậu.
Khoang đu dần dần tiến đến đỉnh.
Họ đứng sóng vai trước cửa sổ, hai bàn tay nắm chặt, cùng nhau nhìn xuống thành phố lúc lên đèn.
“Thực ra cũng không đẹp lắm.” Nhan Trăn nói, “Không giống tưởng tượng của em.”
Nguyên Hoa thiếu chút bị cái thói sát phong cảnh của cậu chọc tức đến cười: “Trọng điểm là phong cảnh sao? Trọng điểm không phải là người cùng ngắm phong cảnh à?”
Nhan Trăn vò vò tóc mái.”Em đùa ấy mà.”
Chủ yếu là do đã từng ngồi một lần, không còn là tình cảnh lần trước nữa nên không còn thấy rung động nữa.
Lần đó cậu đã đoán rằng Nguyên Hoa muốn tỏ tình với mình nên cả người đều căng lên như một món đồ bị vặn dây cót không ngừng.
“Anh không nghĩ tới em còn thích cả thư tình đấy.” Nguyên Hoa đột nhiên nói, “Lần đó lúc trở về anh đã tra một chút.”
“Lúc em còn học cấp ba…” Lúc ấy cậu vẫn còn ôm ấp mơ mộng, tế bào lãng mạn đang bùng nổ.
Thỉnh thoảng cậu sẽ nghĩ sao mình lại nhút nhát như vậy, sao lại không thể mở lời trước.
“Lần này sẽ không bỏ lỡ nữa.” Nguyên Hoa thầm đếm ngược.
“Anh muốn bù đắp tiếc nuối.”
Trong nháy mắt khi khoang đu lên đến đỉnh, bọn họ cờ hồ là đồng thanh nói: “Anh/em thích em/anh.”
Sau đó cùng cười rộ lên, ôm nhau trao một nụ hôn.
Nhan Trăn muốn sửa lại hai câu.
Cậu vẫn thấy rung động, tựa như vừa được bắn một mũi tên từ thần Cupid.
Và còn, cảnh đêm ở H thi, rất đẹp.
Họ bắt xe cùng trở về, tối nay Nhan Vận Lam tự mình xuống bếp, cùng Nhan Trăn làm một cái bánh gato, bên trên cắm cây nến hình số 19, nhìn rất đẹp.
Hi Dương cũng qua cùng nấu cơm, Tiêu Đại Hải và Hứa Bạch Thuật đi theo ăn rình.
Trên người Hứa Bạch Thuật thực sự có gì đó rất thần kỳ, lúc Hi Dương gặp y cũng mãi không rời mắt được.
Trong lòng Nhan Trăn lộp bộp tiếng mưa rơi: “Khoan… Hi Dương à, anh sẽ không…”
Tiêu Đại Hải lập tức cảnh giác.
“À? Không đâu không đâu.” Hi Dương giải thích, “Chỉ là tôi thấy rất kỳ lạ thôi, lần đầu tiên gặp một người có ánh sáng loá mắt đến vậy…”
Tiêu Đại Hải: “! ! !”
Nhan Trăn cho ra kết luận: “Tôi cảm giác Hứa học trưởng cứ y như bạc hà mèo với yêu quái ấy…”
Hứa Bạch Thuật khẽ mỉm cười: “A? Là vậy sao?”
…
Thời gian này liên minh đều giám sát các khu vực rất chặt chẽ, ma vật ẩn trong đám đông cũng dần mai danh ẩn tích, các vụ án cũng giảm theo.
Điều này càng khiến liên minh cảnh giác hơn, tất cả khu ma sư, bao gồm cả kết duyên sư như Nhan Trăn đều được cảnh báo báo phải chú ý thật cẩn thận, việc gió động cỏ lay gì cũng phải báo cáo lại.
Nhan Trăn cũng bởi vậy mà lo nghĩ, ngày nào cũng quan tâm đến tin tức thời sự.
Mà ma vậy đột nhiên im hơi lặng tiếng khiến người ta không biết nên tiếp tục làm căng hay nên yên lặng quan sát biến động.
Mỗi ngày dần trôi qua, cuối cùng đã tới hôm khai giảng.
Sang năm học mới, Nhan Trăn nhận được một bảng thời khoá biểu kín mít, học từ thứ hai đến thứ bảy, chủ nhật còn có một buổi tự học, đúng là không còn gì chua xót hơn.
Nhan Trăn đến trường vào trước hai ngày của buổi khai giảng của sinh viên năm nhất, gặp được Hộ Hồng Triết năng động sáng sủa.
Hộ Hồng Triết được nâng niu từ bé, kỳ thực hoàn toàn khác biệt so với Nguyên Hoa, trên người cậu không có được loại mị lực lắng đọng như Nguyên Hoa, lúc mới gặp cho người ta cảm giác như một thằng ngốc.
Nhưng Nhan Trăn biết, thực ra cậu ta có chút phản nghịch, lúc cậu vừa mới nhận dạy Hộ Hồng Triết, cậu ta đã bị bạn cùng lớp dạy hư, trở nên không thích học hành và cũng không muốn học.
Vậy làm cách nào để cậu ta nghe lời? Có một lần Nhan Trăn vô ý khen tranh vẽ của cậu ta, sau đó thái độ của tên này bèn quay ngoắt 180°, cũng nghe vào tai mấy câu khuyên nhủ của cậu.
… Vậy nên xét theo góc độ này, cũng không khác gì thằng ngốc.
Nguyên Hoa đương nhiên không thể để một mình Nhan Trăn gặp Hộ Hồng Triết được, nhất định muốn làm bảo tiêu theo đuôi cậu.
Còn may là Hộ Hồng Triết không ngại, còn chả cảm nhận được xíu xiu địch ý nào từ Nguyên Hoa, vô tâm vô phế thảo luận với Nhan Trăn về cuộc lữ trình của mình.
“Đầu tiên là Los Angeles, anh biết không, một người bạn bên đó của em nói cậu ấy có bạn gái hơn mình hẳn mười tuổi…” Sau đó lại cảm thán: “Thật ra em không thích kiểu phụ nữ lớn tuổi hơn.”
Nhan Trăn đánh mắt sang Nguyên Hoa: Anh nghe rõ chưa, người ta thích con gái đó.
Nguyên Hoa không khách khí đánh trở về: Trước khi gặp em, đây đây cũng thích con gái đó.
Nhan Trăn không còn gì để nói, đành tiếp tục ngồi nghe Tiểu Hộ lải nhải về những gì mình đã trải qua.
“Sau đó thì tới Đan Mạch, có một nhà hàng đồ nướng rất ngon, giờ ngẫm lại em vẫn chảy nước miếng nè, nếu hai anh có tới đó thì nhất định phải thử!”
Nhan Trăn: “Ừm… Phải xem khi nào mới đi được nữa.”
Hộ Hồng Triết tiếp tục mở máy: “Trạch quá không tốt đâu, ra ngoài có thể mở rộng tầm mắt, còn tìm được linh cảm, em vừa chơi vừa vẽ chân dung cho mọi người, còn có rất nhiêu cô gái muốn rủ em tới nhà nghỉ… ầy, quá nhiệt tình, em không chịu nổi.
Vốn em còn muốn đi ngắm cực quang, nhưng lúc đó không phải thời điểm tốt, nên lại qua nhà dì nhỏ bên Oxford ở mấy ngày rồi về.”
Nguyên Hoa cứ cảm thấy đây là đang khiêu khích, hắn mà không nói gì thì thua mất: “Ồ, cả một kỳ nghỉ hè dài như vậy, cậu không tới xem giải đấu Liên Minh Huyền Thoại tại á vận hội à?”
Hộ Hồng Triết: “! ! ! ! !”
Nguyên Hoa đắc ý nói: “Lần đầu tôi đến xem trực tiếp là lần đội trong nước đoạt quán quân đấy.”
“Em vượt tường lửa xem live!” Hộ Hồng Triết kích động nói, “Trời ơi, sao em lại quên mất chuyện này chứ!”
Sau đó hai người hăng say thảo luận, cùng nhau phân tích ưu khuyết điểm trong lĩnh vực esport của mỗi quốc gia, trận nào không như ý muốn, đội nào gây thất vọng nhất.
Nhan Trăn: “…”
Hộ Hồng Triết nói liên miên đến miệng đắng lưỡi khô, thuận tiện vẫy tay gọi phục vụ: “Để em mời khách nhé, sau này còn làm phiền hai đàn anh chăm sóc ạ.”
Long hư vinh của Nguyên Hoa được thỏa mãn, nhìn Hộ Hồng Triết cũng vừa mắt hơn, từ “có khả năng thành tình địch” chuyển thành “đàn em có thể tán gẫu”.
Nhan Trăn nói: “Một cốc đồ uống cũng đã mua chuộc được anh sao?”
Nguyên Hoa nhún vai: “Thêm một người bạn vẫn tốt hơn là thêm một kẻ địch mà.”
Nhan Trăn: “…”
Một buổi chiều cứ vậy trôi qua.
Hộ Hồng Triết đột nhiên nhớ ra gì đó, vỗ bàn một cái: “Đúng rồi!”
“Gì?” Nhan Trăn giật bắn mình.
“Anh à.” Hộ Hồng Triết bỗng nhiên nói, “Anh còn nhớ con thỏ lần trước em kể không?”
“Hả, à, nhớ nhớ.” Nhan Trăn nghĩ thầm, con thỏ yêu đó ấy hả, hình như còn có sự việc gì đó nữa.
“Vậy con thỏ yêu… thỏ kia làm sao?”
Hộ Hồng Triết nói: “Em ở đó năm ngày, nó bèn tặng rau củ năm ngày, thật sự rất đáng yêu, đáng tiếc là không dẫn nó về được, nên lúc về em đã vẽ một bức tranh chibi cho nó.”
Cậu ta đưa bức vẽ cho Nhan Trăn xem, trên giấy là một chú thỏ nhỏ nhắn mềm mại, đôi mắt hồng trong veo như nước, sau mông lúc lắc một chiếc đuôi tròn xù xù.
“Đáng yêu lắm đúng không?” Hộ Hồng Triết nói, “Aiz, gần đây em toàn mơ thấy nó, lúc mới về cũng tính sẽ nuôi một con thỏ… nhưng không chọn được con nào vừa đáng yêu vừa có linh tính như nó.”
Nhan Trăn: Đương nhiên rồi, đây là thỏ thành tinh mà.
“Mà ngẫm lại thì khá kỳ quái.” Hộ Hồng Triết nói, “Trước đây em cũng gặp nhiều động vật nhỏ rồi, nhưng không con nào để lại ký ức sâu đậm như nó hết.”
“Cậu sẽ không yêu luôn con thỏ này rồi chứ?” Nguyên Hoa hỏi đùa.
“Thế thì dị quá.” Hộ Hồng Triết sờ cằm cười, “Nhưng nếu nó là một mỹ nhân xinh xắn, em đoán mình có thể sẽ theo đuổi cổ?”
Nhan Trăn tạt xuống một gáo nước lạnh: “Nhỡ đây là thỏ đực thì sao?”
“Vậy có sao?” Hộ Hồng Triết cười càng tươi hơn, nhưng trong giọng nói vẫn lẫn mấy phần nghiêm túc, “Thực ra với em, giới tính không quan trọng, quan trọng là cảm giác thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...