Chuyện của Hạng Ngọc Loan đã xong, Lý Huyền Tĩnh cũng phải từ biệt.
Hắn đã trộm lười biếng khá lâu, nhận được báo cáo vụ án khu Hoa Đông trước kia đang kéo ra rất nhiều vấn đề nên đành phải trở về dọn dẹp hỗn loạn.
Hạng Ngọc Loan cũng được giao việc, nhận một lớp nghiên cứu sinh có chín sinh viên, phải về H đại trước.
Hi Dương đương nhiên sẽ theo hắn, Nhan Vận Lam cảm thán: “Sợ là sau này muốn bắt Hi Dương về nấu cơm cũng khó.”
Đuôi cáo của bà cuối cùng cũng lộ ra, Nhan Trăn nói: “Mẹ, hay mẹ thuê anh ấy về làm quản gia đi?”
“Ý kiến không tồi.” Hai mắt Nhan Vận Lam sáng ngời, “Dương Dương tới nhà chị đi! Chị sẽ trả tiền lương cho chú!”
Nhan Trăn: “…”
Mà nghĩ lại, nhà Hạng Ngọc Loan ở gần trường hơn, như vậy cậu có thể qua ăn chùa được, bèn sửa lại lời: “Hay là thôi đi, ngày nào cũng chạy tới chạy lui rất mệt đi?”
Nhan Vận Lam nói: “Muốn cướp Dương Dương của mẹ thì cứ nói thẳng.”
Nhan Trăn: “Con chỉ suy nghĩ vì anh ấy thôi, chứ mẹ toàn bắt nạt người ta hoài ấy.”
“Mẹ bắt nạt lúc nào? Tình cảm chị em của hai ta rất tốt đấy!”
Nhan Trăn không đỡ được dáng vẻ đanh đá của mẹ mình, nghĩ thầm bọn họ cũng là tình mẹ con thủy tinh dễ vỡ thôi.
Nhan Trăn hỏi Nguyên Hoa muốn về luôn không, Nguyên Hoa nói mình thích nơi này, muốn ở thêm mấy ngày.
Nguyên Hoa là thanh niên thành phố đúng nghĩa, lần đầu tiên đến nông thôn nên thấy mới mẻ là chuyện thường, Nhan Trăn nói: “Vậy thì ở thêm mấy ngày.”
Có lẽ là do bà ngoại Nhan Trăn khoe khoang khắp nơi trong thôn nên nhà nào cũng biết có anh đẹp trai tới thôn mình, tính cách cũng tốt, còn giúp làm việc nhà.
Hai ngày nay, Nhan Trăn thấy không ít mấy cô bé len lén tới đây ngắm trộm.
Có cô bé chỉ nhỏ hơn Nhan Trăn hai tuổi, lúc nhỏ vẫn hay gọi cậu là anh Nhan Trăn, lén lút kéo cậu: “Anh Trăn Trăn, anh đẹp trai trong nhà anh kia có bạn gái chưa?”
“Có rồi.” Nhan Trăn lặp lại cậu trả lời đã nói đến chục lần.
“Rất xinh đẹp, còn dịu dàng nết na nữa.”
Cô bé cũng không thất vọng, lại hỏi: “Xinh lắm sao? So với anh thì sao?”
Nhan Trăn: “Đẹp hơn anh nhiều.”
“Vậy cơ á?” Cô bé thở dài, “Được rồi, vậy anh có bạn gái chưa?”
Không ngờ lại quay ngoắt sang cậu.
Nhan Trăn: “…”
Cậu kể chuyện này cho Nguyên Hoa nghe, Nguyên Hoa cười nghiêng ngả: “Sao em không nói thẳng anh có bạn trai luôn cho rồi?”
“Thế thì chỉ động não chút là đoán ra em rồi còn gì, miệng con gái không tin được, lúc nói cho bạn bè lại thêm câu ‘Mình chỉ nói cho cậu, cậu đừng kể ai khác nhé’, sau đó cứ thế lan truyền khắp nơi… không đến một ngày, chắc cả thôn đều biết chúng ta là một đôi mất.”
Cậu không lo bị người ta biết, nhưng cậu không thích có người nghị luận sau lưng mình, đặc biệt ghét hơn là đem Nguyên Hoa ra nói xấu.
Nguyên Hoa nói: “Ừm, em nói cũng không sai.
Nhưng anh lại thấy cô bé đó lấy anh ra làm lá chắn, người muốn hỏi thật ra là em đấy?”
“Không quan trọng.” Nhan Trăn nói, “Dù sao em cũng đâu thích lại được.”
“Ôi, thật vô tình.” Nguyên Hoa cọ mũi cậu.
“Cô bé nọ sẽ đau lòng chết mất.”
“Nếu anh thấy tội người ta thì tự đi mà yêu?” Nhan Trăn giả bộ tức giận, “Anh thương hương tiếc ngọc lắm nhỉ.”
“Giận rồi hả?” Nguyên Hoa nhích tới ôm cậu.
“Anh chỉ đùa tí thôi mà?”
Hắn vừa nhận sai vừa ôm Nhan Trăn đè xuống gường, khom lưng vùi đầu vào ngực cậu, tay nhẹ nhàng luồn vào trong áo cậu làm loạn.
“Má, anh làm gì thế!” Nhan Trăn thở gấp.
“Giữa thanh thiên bạch nhật! Cầm thú!”
“Anh không phải cầm thú, anh nói mình là đậu bắp thành tinh mà em còn không tin.” Nguyên Hoa đặt trán mình cọ lên trán cậu.
“Nhan đạo trưởng, tiểu sinh có việc muốn nhờ.”
Trực giác mách bảo cậu đây không phải việc gì tốt, cảnh giác nói: “Cậu nói thử xem.”
“Ừm, là như thế này, tiểu sinh là đậu bắp yêu, coi trọng một mỹ nhân, nghe nói Nhan đạo trưởng là kết duyên sư nên muốn cầu đạo trưởng giúp tôi xem xem chúng tôi có duyên phận không, có thể nối tơ hồng cho chúng tôi không?”
Nhan Trăn bật cười ra tiếng: “Theo tôi thấy, duyên phận của hai người cũng sâu đậm phết?”
“Sâu bao nhiêu?” Nguyên Hoa bắt đầu dở trò lưu manh.
“Phải 18cm không ?”
Nhan Trăn: “Đậu bắp tinh mấy người đều vô sỉ thế, người ta sẽ không thích cậu đâu.”
Nguyên Hoa ưỡn mạnh eo, hài lòng nghe được tiếng thở nhẫn nhịn của Nhan Trăn, đắc ý nói: “Tôi lại thấy người ấy rất thích mình ý?”
Bọn họ lăn lộn đến tận trưa, thấy ở nhà mãi thực sự rất dễ làm chuyện xấu, Nhan Trăn bèn dẫn hắn ra sau núi tham quan.
Thiết lập tính cách đậu bắp tinh của Nguyên Hoa vẫn duy trì: “Anh à, anh dẫn em đi đâu thế? Đi dã chiến sao.”
Nhan Trăn: “… Coi là vậy đi.”
Cậu nhớ trước kia ở đây còn có thỏ núi hoang dã, bây giờ tới xem cũng chỉ thấy toàn bụi cây rậm rạp cao đến hơn nửa người, tầm nhìn cũng bị che mất.
“Chỗ này độ ẩm cao.” Nhan Trăn nói, “Sâu cũng nhiều, anh đi cẩn thận đó.”
Nguyên Hoa đương nhiên không yếu đến vậy, vô cùng phấn khởi vừa theo sát cậu vừa ngắm nghía khắp nơi.
“Lúc nhỏ em rất thích ra sau núi.” Nhan Trăn nói, “Trên đường còn có hai khối đá lớn, mấy đứa nhỏ chăn trâu hay nằm ngủ trên đó lắm.”
Nguyên Hoa đã thấy được tảng đá ở ngay gốc cây, đúng là nơi lý tưởng để lười biếng, nói: “Vậy chúng ta ngồi đây nghỉ một lát đi.”
Nhan Trăn nằm bên trên, sóng điện thoại tự nhiên tốt lên, có hai tin nhắn được gửi đến.
“Ai thế?” Nguyên Hoa hỏi, “Sẽ không phải thằng nhóc Hộ Hồng Triết đó chứ?”
Thực sự là Hộ Hồng Triết, Nhan Trăn nói: “Cậu ấy nói mới về nước hôm qua, đang ở nhờ trong nhà dân, tối nay sẽ chụp ảnh trời đêm gửi qua cho em xem.”
“Hừ.” Nguyên Hoa nói, “Làm gì thì làm, việc quỷ gì phải báo cáo.”
Nhan Trăn biết Nguyên Hoa rất để tâm đến Hộ Hồng Triết, nhưng cậu với Hộ Hồng Triết thực sự chả có gì cả, bất đắc dĩ nói: “Anh đừng có mà nghĩ lung tung.”
“Ha, nhóc con tóc chưa mọc đủ, anh đây thèm để mắt sao.”
Nhan Trăn: “… Anh thì khác gì chứ?”
Hộ Hồng Triết kể lại hành trình hai ngày nay, kể mình đã cứu một chú thỏ nhỏ từ móng vuốt của chó hoang, mà thỏ nhỏ rất thông minh, còn tới tặng rau cỏ để báo ân nữa cơ.
Nhan Trăn: Ồ, cậu rất thân thiết với nó hả?
Hộ Hồng Triết: Đúng vậy, nó chả sợ người tẹo nào, anh thấy có kỳ lạ không.
Nhan Trăn: Vậy cậu nuôi nó luôn đi, dù sao cậu cũng thích thỏ mà.
Hộ Hồng Triết: Em cũng muốn lắm nhưng hình như nó không thích, lúc em định mang nó về luôn thì phát hiện nó bỏ đi mất rồi.
Thế này thì quá kỳ quái rồi.
Nhan Trăn cảm thấy đây có thể là thỏ yêu, vì vậy nói với Hộ Hồng Triết: Thế thì cậu đừng miễn cưỡng, mấy loài hoang dã thì thường yêu thích tự do hơn mà.
Hộ Hồng Triết không trả lời ngay, Nhan Trăn nghiêng đầu nhìn Nguyên Hoa, thấy hắn đang ngồi chăm chú bện nhẫn cỏ.
“Anh định cầu hôn em đó hả?” Nhan Trăn cười hỏi.
“Đúng vậy.” Nguyên Hoa nói, “Bây giờ anh có thể cầu hôn luôn không?”
Nhan Trăn nhìn xung quanh, màn trời chiếu đất, cây xanh um tùm, gió nhẹ xào xạc, khung cảnh cũng lý tưởng lắm.
“Vẫn sớm quá.” Nhan Trăn nói, “Em thấy mình phải quan sát anh một thời gian nữa mới nghĩ xem có muốn kết hôn không.”
Nguyên Hoa bện xong nhẫn, kéo tay trái Nhan Trăn lại đeo vào ngón áp út của cậu.
“Anh không quan tâm, anh đeo lên trước, qua năm nay sẽ đặt một chiếc nhẫn thật đổi lại.”
“Anh ngang ngược thế?” Kỳ thực Nhan Trăn rất cảm động, còn muốn làm nũng một xíu.
“Nhưng mà cái nhẫn này, bện hơi xấu…”
Nói đến kết hôn, đương nhiên sẽ đụng đến mấy chuyện rắc rối trong nhà Nguyên Hoa.
Nhan Trăn nói: “Ba anh nhất định muốn lập gia đình mới à?”
“Ừ, mà lập hay không cũng không liên quan đến anh, chỉ là anh cảm thấy ổng còn chả xứng với dì kế… Phiền toái nhất là phía mẹ anh, không biết ổng vượt qua kiểu gì.”
“Chắc hẳn trong lòng bà ấy cũng có lúc khổ sở, nhưng tính cách bà lại khá tùy hứng nên không cảm thấy mình sai ở đâu.” Nhan Trăn nói, “Nếu có thể an ổn ngồi xuống nói chuyện thì tốt.”
“Đâu phải ai trên đời này cũng biết lắng nghe, khi bé, anh rất sợ mình sẽ biến thành kiểu người như bà, có lần nằm mơ thấy mình trở thành dáng vẻ như vậy, cả ngày hôm sau đều không nuốt trôi cơm.”
Nhan Trăn nở nụ cười: “Nghiêm trọng vậy sao?”
“Là trong lòng anh có vách cản, cả ba cả mẹ đều chỉ yêu bản thân mình, miễn cưỡng làm vợ chồng được mấy năm cũng rất không tồi rồi.”
Nhan Trăn xoa nặn mặt hắn, muốn an ủi một chút.
“Thực ra anh thấy rất khó tin.” Nguyên Hoa bỗng nhiên nói.
“Ừ?” Nhan Trăn không hiểu, “Khó tin gì cơ?”
“Hạng Ngọc Loan với Hi Dương ấy, quá khứ của họ cứ như mấy cảnh trong phim truyền hình, lúc trước cảm thấy sẽ không có ở đời thực đâu, giờ tận mắt chứng kiến vẫn thấy không tin nổi.”
Tận mắt thấy “Tử Khiêm” rút Thiên Trùng phách hiến tế cho Hi Dương, hắn hiểu rõ tình cảm ấy đáng quý như thế nào.
So sánh với ba mẹ mình mà xem, so xong chỉ thấy đau lòng thôi.
Đặc biệt là khi đó, “Tử Khiêm” cũng không biết làm vậy có nhất định cứu được Hi Dương không, vừa cố chấp vừa ngu xuẩn, nhưng như vậy lại đánh động được lòng người.
Nhan Trăn trầm mặc, cậu cũng nghĩ nếu như không được nhìn tận mắt, cậu cũng sẽ không tin.
Ngày trước đã từng nghe đủ thể loại tích, Vĩ Sinh bão trụ*, Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành**, Lương Sơn Bá và Trúc Anh Đài hoá bươm bướm, đều là những chuyện tình đẹp mà buồn.
*Được ví là kiên thủ giữ chữ tín.
**Sự tích về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.
Nghe thì thấy chẳng thiết thực gì cả, nhưng nào dám chắc là không có? Tình cảm của con người thời nay đều chóng vánh nên mới không dám tin tưởng.
“Lúc đó anh thấy rất xấu hổ.” Nguyên Hoa nói, “Nếu đổi lại thành mình, liệu anh có được bao nhiêu dũng khí như người ta đây.”
“Nếu anh vì em mà làm vậy, dù có sống lại, em cũng không thể sống hạnh phúc được.”
Nhan Trăn nâng mặt hắn lên, đặt một nụ hôn trên trán hắn, “Không cần ‘nếu’ làm gì, chúng ta không phải trải qua việc đó, nên thấy may mắn mới phải.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...