Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái


Về H thị cũng không có việc gì làm, bọn họ quyết định ở quê tầm nửa tháng nữa.
Trong nửa tháng này, có thể nói chuyện mới mẻ gì cũng đều trải qua hết rồi, đầu tiên là quỷ vô cực nghe tiểu thuyết bá tổng đến nghiện, miệng giếng ngày nào cũng phát sáng.
Nhan Trăn vốn muốn ngồi đọc cho gã nghe nhưng Nguyên Hoa lại không cho, còn giảng đạo lý với quỷ vô cực cả một buổi tối.
Hắn quá bình tĩnh, giảng đạo lý đến mức quỷ vô cực muốn khóc.

Nguyên Hoa còn nói, thời đại bây giờ phải biết bắt kịp xu hướng, sao không tự đi mà học cách lướt mạng trên di động đi?
Nhan Trăn tròn mắt há miệng, ngăn lại đúng lúc hắn đang PR thương hiệu, sản phẩm…
Tiếp sau đó là lần đầu tiên Nguyên Hoa cảm nhận được bách quỷ dạ hành.
Tối hôm ấy bọn họ nằm trong phòng, lúc ẩn lúc hiện cảm nhận được động tĩnh trong núi.
Nhan Trăn buộc một sợi dây đỏ lên cổ tay Nguyên Hoa, nói: “Khi còn bé, cứ đến những ngày này, bà ngoại sẽ buộc sợi dây đỏ này cho em, chắc là sợ em nhìn thấy những thứ không nên thấy.”
Nguyên Hoa nói: “Nói thật, giờ có khi nhìn thấy gì thì anh cũng không còn sợ nữa ấy chứ.”
Lời này từ miệng Nguyên Hoa nói ra, độ tin cậy còn rất cao.

Nhan Trăn có lúc sẽ nghĩ, Nguyên Hoa nói không chừng rất thích hợp làm việc trong liên minh.
Nguyên Hoa vốn còn nhiều điều muốn hỏi về “Bách quỷ”, nhưng Nhan Trăn không cho hắn nói, sợ rằng sẽ bị những thứ đó nghe thấy.
Vì vậy Nguyên Hoa bèn không hỏi nữa, hai người ôm nhau ngủ thật an ổn.
Nhan Vận Lam là người đầu tiên cảm thấy chán, bảo mọi người có việc làm thì nên trở về làm việc, có phiền phức trong gia đình thì cũng nên trở về xử lý.
Sau khi bọn họ về H thi, không ngờ lại được cảnh sát đến gõ cửa, nói rằng có một người phụ nữ tới báo án là con trai mình bỏ nhà trốn đi, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Nguyên Hoa: “…”
Trò hề này khiến người ta không thể cười nổi, Nguyên Hoa cũng đoán được tình hình cụ thể ra sao.

Hẳn là ba hắn đã tới nói chuyện với mẹ hắn, quyết định muốn ly hôn để cưới vợ mới, không chấp nhận thì gặp lại ở toà án.

Sau đó mẹ hắn một nháo hai khóc ba thắt cổ, đem hắn ra làm bia đỡ đạn, kết quả lại nghe được rằng hắn bỏ nhà đi lâu rồi.
Đường não của mẹ hắn đâu giống người thường, liên lạc điên cuồng mà vẫn không được bèn báo cảnh sát.
Cảnh sát với vở kịch gia đình hài hước này cũng không tỏ ý gì, ghi chép lời khai xong liền rời khỏi.
Nhan Trăn lo lắng hỏi: “Mẹ anh…”
“Anh không muốn gặp bà, ai anh cũng không muốn gặp, bọn họ càng nháo loạn anh càng thấy phản cảm.” Nguyên Hoa nói, “Anh sẽ gọi điện lại cho ba để ổng tự giải quyết, việc này không liên quan gì đến anh.”
Tình huống hiện tại đúng là rắc rối, Nhan Trăn nói: “Mẹ anh sẽ không làm điều ngốc nghếch gì chứ?”
“Bà ấy chỉ quan tâm đến danh dự với đồ hiệu của mình thôi, những thứ khác với bà chả là gì cả.” Nguyên Hoa nặng nề thở dài, “Có một bà mẹ như vậy đúng là xui tám đời mà…”
Nhan Trăn không biết nên nói gì để an ủi hắn, chỉ có thể yên tĩnh ngồi lắng nghe hắn nói.

Trầm mặc một lát, Nguyên Hoa lại nói: “Thôi, để anh gọi lại cho bà ấy.”
Nhan Trăn biết dù Nguyên Hoa ghét mẹ mình ra sao, đến cùng vẫn sẽ mềm lòng.

“Vậy gọi lại đi.

Mong rằng hai người có thể nói rõ ràng.”
Nguyên Hoa đi ra ban công gọi điện, lúc đầu ngữ khí vẫn rất bình thường, được hai phút thì bắt đầu ồn ào cãi vã.
Nguyên Hoa rất buồn bực, thậm chí Nhan Trăn còn nghe thấy hắn đề xuất mẹ mình nên kiếm trai bao mà chơi.
Cuối cùng, Nguyên Hoa kiên định nói: “Mẹ cho rằng là ai tạo ra tình huống như hiện tại? Giờ Nguyên Khâu Minh đã muốn dứt khoát ly hôn, mẹ còn muốn cắt đứt cả quan hệ mẹ con với con có phải không?”
Nhan Trăn cách đó mười mấy mét mà vẫn nghe ra tiếng khóc của mẹ Nguyên ở đầu bên kia.

“Gặp chuyện gì mẹ cũng chỉ biết khóc, hai người không thể tha cho con được sao?”
Mẹ Nguyên lại bắt đầu mắng hắn ghê tởm, còn muốn yêu đương với con trai.
“Con không xen vào việc của hai người thì làm phiền hai người bớt quản chuyện của con đi.” Nguyên Hoa cau mày, “Yêu đương đồng tính thì sao? Trái pháp luật à? Hại người à? Dù sao cũng tốt hơn kết hôn dị tính của hai người, náo loạn ly thân phải đến mười năm chứ ít đâu.”
Lời này thật sự quá tàn nhẫn, đầu bên kia lại vang lên tiếng khóc nát lòng.

Nguyên Hoa nghe mà thấy phiền: “Con cúp máy đây, tuổi tác hai người gộp lại cũng đến trăm tuổi rồi, tự giải quyết vấn đề của mình đi chứ, đừng làm phiền đến con nữa.”
Cơn giận của hắn mãi chưa tiêu được, thấy Nhan Trăn bước tới thì hỏi: “Có phải thấy rất phiền toái không?”
“Không đâu.” Nhan Trăn tới gần ôm hắn.

“Ngầu lắm ý.”
Ôm ấp là cách tốt nhất để rút ngắn khoảng cách giữa hai người, có thể cảm nhận được nhiệt độ và tiếng tim đập của đối phương —— thứ so với lời nói từ miệng còn chân thật hơn.
“Thật mệt mỏi.” Nguyên Hoa nói, “Không còn tình cảm nữa thì mọi quyết định đều sẽ liên quan đến lợi ích.”
“Không phải tất cả đều vậy.” Nhan Trăn vuốt tóc hắn, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng.

“Vậy thế này đi.”
“Thế nào?” Nguyên Hoa không hiểu.
“Chúng ta đặt ra một ngày ôm ấp.” Nhan Trăn nói, “Dù xảy ra chuyện gì, có cãi nhau long trời lở đất cũng nhất định phải ôm nhau.”
“Vậy nếu ồn ào đến mức muốn xoá bỏ ngày này thì sao?” Nguyên Hoa hỏi.
“Ừm…” Nhan Trăn nói, “Em chưa nghĩ ra nữa, nhưng nếu hai người thường xuyên tâm sự để hiểu nhau hơn thì sẽ không đến mức đó.”
“Vậy thì đặt một ngày.” Nguyên Hoa nói, “Hôm nay là thứ mấy?”

“Thứ sáu?” Nhan Trăn suy nghĩ một chút, “Là thứ sáu.”
“Vậy thì đặt là thứ sáu nhé.” Nguyên Hoa xoa mặt cậu, “Xong rồi.”
Nguyên Hoa vẫn quyết định sẽ về nhà nói chuyện với ba mình.
Nhan Vận Lam đã đăng kí lớp yoga nên mới sáng sớm đã ra khỏi nhà.

Trong nhà bỗng nhiên trống vắng, Nhan Trăn ở một mình cũng chán nên bèn tới tìm Hi Dương.
Lần thứ hai đến nhà Hạng Ngọc Loan, Nhan Trăn không thể tin nổi, còn cố ý ngó lại địa chỉ nhà.
Không sai mà.
Hi Dương bị hành động của cậu chọc cười: “Cậu làm gì thế.”
“Có nóc nhà rồi có khác.” Nhan Trăn nói, “Thầy Hạng phải tu mấy kiếp mới có cô vợ đảm đang này đây.”
Cậu chú ý tới trên ngón tay Hi Dương nhiều hơn một chiếc nhẫn, là nhẫn đôi, còn là nhẫn nữ nữa.
“Hôm qua anh ấy mới đưa.” Hi Dương có chút ngượng ngùng, “Nhẫn nam tôi không đeo vừa nên mới chọn nhẫn nữ.”
Nhan Trăn lại nhớ về chiếc nhẫn bện cỏ đang đặt trong ví của mình, nghĩ thầm mình không dám lôi ra đeo nữa mất.
“Hai ngày nữa là thất tịch rồi còn gì?” Nhan Trăn hỏi, “Sao bây giờ đã đưa luôn rồi.”
Đúng là không hiểu lãng mạn mà, may mà Hi Dương rộng lượng không để tâm.
“Thất tịch à.” Hi Dương nói, “Là ngày lễ lớn của mọi người nhỉ, với chúng tôi thì không quan trọng lắm đâu.”
Sau đó y lại lén cười: “Tặng hôm ấy, khéo khi mọi người sẽ cho rằng chúng tôi là một đôi trời sinh, còn có thể nhầm tôi thành con gái mất.”
Nhan Trăn nhìn y, nào thấy y giống con gái chỗ nào đâu, nhìn tổng thể thì có vẻ hơi nữ tính, nhưng góc cạnh thì vẫn rất sắc bén.
Hi Dương bưng trà mình mới pha ra, hai người vừa uống vừa tán gẫu, bất tri bất giác lại nói về chuyện giường chiếu.
“Dương Dương.” Nhan Trăn nói, “Anh với thầy Hạng… đã làm chưa?”
Hi Dương đỏ mặt: “Sao đột nhiên lại hỏi…?”
Xem phản ứng thì chắc như đinh đóng cột rồi, Nhan Trăn nghĩ thầm, cũng đúng, dù sao cũng là vợ chồng từ năm trăm năm trước mà.
“Là ai chủ động?” Nhan Trăn thấy từ trước tới giờ toàn do Nguyên Hoa chủ động, bản thân cũng là con trai nhưng cậu vẫn thấy hơi ngại, da mặt cậu cũng không dày bằng da mặt của Nguyên Hoa.
Hi Dương rất xấu hổ, nhưng y cảm nhận được chắc Nhan Trăn đang cần sự giúp đỡ của mình, vì vậy nói: “Là tôi chủ động…”

Nhan Trăn sợ ngây người: “Gì cơ!”
Hoàn toàn không nhìn ra.
“Ngọc Loan khá bảo thủ.” Hi Dương nói, “Còn tôi thì không quan trọng quy củ lắm.”
Thực ra y đã ám chỉ Hạng Ngọc Loan không chỉ một hai lần, lúc ở quê nhà Nhan Trăn, y còn vô tình cố ý quyến rũ Hạng Ngọc Loan, nhưng hắn vẫn không làm.
Ngay tối hôm trở về, y nói: “Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta.”
Hạng Ngọc Loan vì thế mới có hứng thú, bèn ôm y lên giường.

Nhưng hắn khá là lóng ngóng nên Hi Dương đành tự mình chuẩn bị trước.
Những chi tiết này y không dám kể với Nhan Trăn.
Nghe Hi Dương nói vậy, Nhan Trăn bắt đầu hoài nghi có phải mình thận trọng quá mức rồi không?
“Không cần phải khẩn trương đâu.” Hi Dương bày dáng vẻ người từng trải.

“Thuyền đến đầu cầu tự khắc thẳng mà.”
Nhan Trăn thở dài: “Hầy, mong vậy.”
Hi Dương lại nói đến tình hình sinh hoạt của mình, y đã học được rất nhiều thứ trên mạng, còn cảm thấy mình có hi vọng trở thành ‘nam thần cổ phong’ online nữa.
“Mỗi ngày tôi đều livestream nấu nướng.” Hi Dương nói, “Ngọc Loan đã mua cho tôi một bộ thiết bị quay chụp, có thể di chuyển qua lại nữa.”
Nhan Trăn: “…”
Năng lực hoà nhập của yêu quái ngày nay quá nhanh rồi!
Uống trà xong, Hi Dương còn nói mình và Hạng Ngọc Loan sẽ về N thị một chuyến.
“Đi làm gì?” Nhan Trăn nhớ đến ba ruột mình, chẳng lẽ muốn tới cảm tạ ổng gián tiếp mai mối à?
“Đi thăm bản thể của tôi.” Hi Dương nói, “Tôi cũng muốn về xem, dù nói là ở đó cũng không phải lo điều gì…”
Mỗi ngày đều tắm nắng được chăm sóc tận lông rễ, căn bản chính là ăn không ngồi rồi.
“Cũng tốt.” Nhan Trăn đột nhiên thấy hâm mộ Hạng Ngọc Loan, nếu khuôn mặt của Nguyên Hoa cũng có thể một trăm năm không biến dạng thì quá tuyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận