Sáng sớm, điện thoại của Nhan Trăn rung lên không ngừng, cậu không nhận thì tôi sẽ cứ rung mãi.
Nhan Trăn vốn muốn kiên định bỏ qua, nhưng lại nhận ra mình không thể chịu đựng tiếng rung liên tục thế này được.
Cậu đành đẩy đẩy Nguyên Hoa, bảo hắn mau nghe điện thoại.
Nguyên Hoa vươn tay với lấy, liếc một cái rồi giơ lên trước mặt Nhan Trăn.
“Thầy Hạng.”
Nhan Trăn trong cơn gắt ngủ bất đắc dĩ ngồi dậy nghe điện thoại: “Alo?”
“Tôi đã gọi cho Hi Dương nhưng em ấy không nhận.
Tôi đang ở ngoài cửa nhà cậu, làm phiền rồi.” Ngữ khí Hạng Ngọc Loan vẫn tương đối khách khí, “Mong cậu ra mở cửa cho tôi.”
Nhan Trăn: “…”
Hạng Ngọc Loan mặc âu phục đeo giày da, còn cầm theo một bó hoa, Nhan Trăn tóc rối bù xù đứng đối diện hắm, hai người yên lặng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
“Hi Dương không muốn gặp tôi sao?” Hạng Ngọc Loan hỏi.
“Không phải.” Nhan Trăn nói, “Em tưởng mình còn đang nằm mơ, sợ nhận nhầm người.”
“Tôi đã tìm kiếm trên mạng, có kiến nghị nên mặc thế này, âu phục là do Hi Dương mua, còn bó hoa…” Hạng Ngọc Loan nói, “Phiền cậu trao cho em ấy giúp tôi.”
Nhan Trăn có thể cảm nhận được thành ý của hắn, nhất định là có chuẩn bị mà tới.
Nhưng EQ của hắn quá thấp, không, có khả năng IQ cũng đang tụt dốc không phanh rồi.
Hi Dương là thụ yêu, còn ngắt hoa tặng y để tỏ lòng?
Nhan Trăn: “Em kiến nghị thầy không nên tặng hoa, đây không phải quyết định đúng đắn đâu…”
“Ừm, cậu nói đúng.” Hạng Ngọc Loan nói, “Nên tôi cũng có kế hoạch dự phòng rồi.”
Nhan Trăn: “?”
Hạng Ngọc Loan lấy từ toả yêu nang ra một chậu cây không biết là loài gì đưa cho cậu: “Vậy phiền cậu đưa cái này cho em ấy.”
Nhan Trăn: “… ? ? ? ?”
Trước tiên không hỏi đây là loại cây gì, nhưng thầy dùng toả yêu nang như vậy, đã hỏi qua ý kiến của nó chưa ạ?
Cứ để Hạng Ngọc Loan đứng ngoài mãi cũng không tốt, Nhan Trăn mở cửa ra: “Thầy vào trước đi.”
Hạng Ngọc Loan nói: “Không cần, tôi chờ em ấy ở đây.”
Có phong độ phết, Nhan Trăn nhìn chậu cây trong tay, cảm nhận được yêu lực của Hi Dương trên đó, cũng thấy được tên của y, rốt cuộc đã rõ, đây hẳn là vũ khí bí mật rồi.
Hi Dương đi đi lại lại trong phòng, trong lúc Hạng Ngọc Loan đang trên đường, cây cối hoa cỏ đã truyền tai nhau rồi báo cho y.
Nhưng vì Nhan Vận Lam đã nói: Khi đàn ông chịu thua với mình nhất định phải làm bộ làm tịch không được tha thứ quá nhanh, nếu không thì hắn sẽ không nhớ đau, lần sau có thể sẽ tái phạm.
Vậy nên y không nhận điện thoại.
Hạng Ngọc Loan gọi đến năm cuộc rồi thôi khiến Hi Dương thấy rất thất vọng và buồn phiền.
Lúc ra vẻ sợ nhất là bị bơ, hắn lại không có nhẫn nại, Hi Dương bắt đầu hối hận, đến tận lúc cảm nhận được Ngọc Loan đang bước vào toà nhà.
“Cộc cộc cộc ——” Nhan Trăn gõ cửa, “Hi Dương, anh dậy chưa?”
Hi Dương lập tức đứng lên, tay run rẩy vặn tay nắm cửa.
Chậu cây viết tên y và Ngọc Loan bất ngờ xuất hiện trước mặt.
Lá cây xanh biếc thoáng lay động như đang làm nũng với y.
“Chuyện này…”
“Thầy Hạng đang chờ ngoài cửa.” Nhan Trăn nói, “Nếu không…”
Hi Dương vừavnhìn thấy chậu cây đã bị cảm động rồi, hờn dỗi buồn phiền gì cũng quên hết sạch: “Cho anh ấy vào đi.”
Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, thế mà lúc hai người gặp lại cò gò bó hơn.
Hi Dương ngồi trên ghế, tóc dài chưa buộc mềm mại rũ sau lưng, uốn lượn tựa dòng sông.
Hạng Ngọc Loan đứng ở cửa, Nhan Trăn tri kỷ đóng cửa lại giúp hai người họ.
“Tôi…”
“Em…”
Hai người đồng thời mở miệng, Hi Dương rút trước: “Anh nói trước đi.”
Hạng Ngọc Loan mang dáng vẻ hối lỗi, trong lòng có trăm nghìn lời muốn bộc bạch lại không thể nói ra, nếu giờ là Tử Khiêm, nhất định sẽ không thế này.
“Anh lại muốn nói mình không bằng Tử Khiêm sao?” Hi Dương nghĩ mãi không ra, nếu Hạng Ngọc Loan không có chút ký ức gì, sao lại so đo được với Tử Khiêm chứ?
“Không có, mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều.”
Hi Dương rũ mắt, yên tĩnh nghe hắn nói.
“Là tôi không đúng, tôi quá tự ti.
Vì tôi từng mơ thấy vài chuyện trước khi nên biết được tôi và hắn…tôi và tôi của quá khứ, hoàn toàn khác nhau.”
Ăn dấm của chính mình, còn chuyện nào nực cười hơn nữa chứ.
Hạng Ngọc Loan da mặt mỏng, cũng biết tâm tư của mình mất mặt thế nào: “Tôi cảm thấy ngươi em thích là hắn, chứ không phải tôi.”
Hi Dương nói: “Bây giờ anh vẫn nghĩ vậy sao?”
“Nhìn thấy nó, nên tôi đã nhận ra là mình nghĩ quá nhiều.” Hạng Ngọc Loan nói, “Thật ra tôi…”
Hi Dương: “?”
“Là tôi ích kỷ, không muốn nhìn lại những cảnh tượng năm đó.”
Điều này khiến Hi Dương hơi khó hiểu.
“Cảnh nào cơ?”
“Tôi không thấy rõ lắm, lần nào cũng tỉnh ở đoạn đó…” Hạng Ngọc Loan nói, “Tôi chỉ nhớ, những lúc nhớ lại đều thấy rất đau lòng, tim như bị khoét mất…”
Đau thấu xương tủy.
Đột nhiên “rầm” một tiếng, một người rơi xuống trên giường.
Hi Dương: “…”
Ngoài cửa, Nhan Trăn dựa bên trái, Nguyên Hoa dựa bên phải, như hai môn thần đang trông cửa khiến Nhan Vận Lam đang định đi uống nước sợ hết hồn.
“Hai đứa làm gì thế? Trừ tà à?”
Nhan Trăn: “Hạng Ngọc Loan đến.”
Nhan Vận Lam lập tức dán lại, nghe ngóng động tĩnh bên trong.
“Không thấy cãi nhau.” Nhan Vận Lam nói, “Chẳng lẽ là đang hôn nhau?”
Nhan Trăn nói: “Được rồi mẹ, đừng nghe lén nữa.”
“Được thôi.” Nhan Vận Lam thẳng eo, thuận tiện đấm vai mấy cái.
“Mỏi eo đau lưng… thằng nhóc Lý Huyền Tĩnh lại chơi đêm à?”
Là một cẩu độc thân sống về đêm, Lý Huyền Tĩnh xung phong ngủ sô pha, nhưng cũng không ngủ trên đó nhiều.
Ít nhất lần này không có.
Hắn ngậm bánh bao, nhảy từ cửa sổ vào, ngã cái rầm xuống giường.
Hạng Ngọc Loan: “…”
Hi Dương: “…”
Lý Huyền Tĩnh nằm nghiêng trêb sô pha không khác gì một vị quý phi.
“Ngồi đi, ở địa bàn của bổn cung, không cần khách khí.”
Mấy người đương nhiên sẽ không khách khí, lần lượt ngồi xuống, Nhan Vận Lam còn lấy chân hắn làm gối dựa.
Hạng Ngọc Loan nói: “Ta và Hi Dương đã bàn bạc xong.”
“Vì Lý đạo trưởng đã đặc biệt tới đây vì chuyện của chúng tôi.” Hi Dương bày tỏ lòng có lỗi, “Đương nhiên không thể phụ lòng tốt của Lý đạo trưởng được, mong Lý đạo trưởng giúp chúng tôi tìm ra chân tướng.”
Lý Huyền Tĩnh thật ra đã lên chức quản lý khu vực Hoa Đông, mà khu này lại nhiều nhân tài, hắn không phải đụng tay đụng chân lắm nên tự cho mình một tháng nghỉ ngơi, đang rảnh rỗi đến đau ‘trứng’ nên thuận tiện nhận việc này.
Hơn nữa, hắn cũng đang muốn điều tra một việc khác, nên mới ở lại.
“Tối qua tôi cũng đã quyết định phải loại bỏ nhược điểm, vì có ma vật muốn thừa cơ khi tâm loạn mà muốn cướp đoạt thần trí của tôi.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.
Hạng Ngọc Loan là ai chứ, người đã đơn phương độc đấu với một đại yêu ngàn năm, nhốt gã trong tháp luân hồi, mỗi ngày đều phải chịu đựng các loại thống khổ khi biến thành súc vật.
Trận chiến đó khiến tiếng tăm Hạng Ngọc Loan lan rộng, không ít người trong giới gọi hắn là “chiến thần”.
Dám nhắm mục tiêu vào Hạng Ngọc Loan, ma vật này chắc chắn chán sống rồi.
Hi Dương càng nghĩ càng sợ, nếu y biết lúc mình và Hạng Ngọc Loan chiến tranh lạnh sẽ có ma vật thừa cơ làm loạn, y tuyệt đối sẽ không giận dỗi bỏ đi như vậy.
“Chắc Lý đạo trưởng cũng biết.” Hạng Ngọc Loan nói, “Gần đây ma vật hoành hành, âm khí thịnh, thành viên liên minh trấn thủ khắp nơi, trong thời gian này càng không thể gặp chuyện được, thế nên việc này nhất định phải nhờ Lý đạo trưởng giúp đỡ.”
Hắn đứng dậy, bái Lý Huyền Tĩnh một cái: “Cảm tạ, nợ ân tình hôm nay, sau này có việc cần giúp cứ nói, tôi không chối từ.”
Lý Huyền Tĩnh… Lý Huyền Tĩnh sợ ngây người.
Hắn không ngờ tới một Hạng Ngọc Loan cao ngạo tự đại cũng sẽ có ngày khiêm tốn như vậy.
Chuyện này thực sự khiến hắn bắt đầu tin vào tình yêu thế gian rồi.
Nhan Trăn vô thức nắm tay Nguyên Hoa, mà Nguyên Hoa cũng dịch gần lại, thuận tay ôm eo cậu.
“Sao giờ, em muốn khóc quá.” Nhan Trăn nói, “Sao lại cảm động thế này?”
“Em đừng khóc, người ta còn chưa khóc mà.” Nguyên Hoa nói.
Nhan Trăn: “… Ừm.”
Hi Dương vốn cũng muốn khóc, nghe thấy vậy bèn miễn cưỡng nhịn lại.
“Quyết định vậy đi.” Nhan Vận Lam liếc quyển lịch.
“Hôm nay là đầu tháng sáu âm lịch, cách ngày giỗ của ba tôi mười ngày.
Mấy ngày nữa, tôi sẽ đưa mọi người về quê, trong thời gian này, mọi người ở cả đây… thì có chút chật trội.”
Tuy rằng bà không bài xích người ở nhờ, nhưng khách nhiều thế này thì có chút muốn thu phí đấy.
Lý Huyền Tĩnh nói: “Phân cục Hoa Đông triệu em trở về, lúc nào đi thì chị gọi cho em là được.”
Hi Dương: “Vậy tôi…”
Hạng Ngọc Loan cướp lời: “Cùng tôi trở về.”
“Ồ ——” Lý Huyền Tĩnh bắt đầu ồn ào.
“Đem trái tim của em, ” Nhan Vận Lam cất tiếng hát, “Trái tim của anh, gắn kết lại —— “
Nhan Trăn tiếp lời: “Kết thành một vòng cỏ may mắn, kết thành vòng tròn đồng tâm —— “
Hai mẹ con đồng thời hợp xướng đoạn điệp khúc: “Hướng lên trời cao hô thật lớn câu ‘anh yêu em’ —— “**
**Bài hát “Yêu” – Tiểu Hổ Đội.
Hạng Ngọc Loan: “………”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...