Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái


Trong nhà nhanh chóng yên tĩnh lại, đầu bếp riêng của Nhan Vận Lam đi mất rồi, dạ dày cũng bị Hi Dương nuôi đến lười biếng, nằn trên sô pha không muốn nhúc nhích.
Nhan Trăn làm một người con hiếu thảo, xắn tay lăn vào bếp.
Tiện thể dạy Nguyên Hoa nấu ăn luôn.
Nếu Nguyên Hoa là một tên thẳng nam, à, hắn vốn là thẳng nam rồi, nếu hắn mà không cong thì chính là sát thủ nhà bếp, gia vị cơ bản cũng không phân biệt được, và có thiên hướng cho rằng vào bếp nên là nữ.
Cũng không phải vì hắn có chủ nghĩa đàn ông, chỉ là hắn cho rằng phụ nữ nấu ăn có mùi vị hơn thôi.
Sau khi chịu ảnh hưởng từ Nhan Trăn, hắn bắt đầu cảm thấy nấu ăn cũng không tồi, và hắn đặc biệt không thích rửa bát.
“Cách làm đậu bắp xào…”
“Không cần đọc hướng dẫn đâu, em thấy cách nấu đó ăn không ngon, tự mình làm vẫn hơn.” Nhan Trăn nói, “Thật ra em không thích ăn đậu bắp, chả hiểu mẹ mua làm gì nữa…”
“Mẹ nghe bảo đậu bắp có tác dụng tráng dương! Là đồ tốt! Mẹ đặc biệt mua cho hai đứa đó!” Âm thanh của Nhan Vận Lam vọng vào từ phòng khách, nói ra lời khiến Nhan Trăn mặt đỏ tía tai, cũng không dám nhìn xem biểu cảm Nguyên Hoa ra sao.
Có một người mẹ thế này, năng lực chịu đựng của cậu mỗi ngày một tăng rồi.
“Mẹ chúng ta thật biết suy xét.” Nguyên Hoa nói.
Nhan Trăn buồn bực tự mình cắt đậu bắp: “Chưa có xem bát tự đâu đấy.”
Lực tay của cậu vô cùng mạnh, cắt đậu bắp thành từng đoạn từng đoạn, Nguyên Hoa nhìn thôi cũng thấy hạ thân ẩn ẩn đau.
Ở nhà Nhan Trăn mấy ngày, Nguyên Hoa nhanh chóng đã quên khuấy mất mấy chuyện trong nhà mình, hắn cũng cho luôn số điện thoại của ba mẹ vào danh sách đen, đỡ phải nghe bọn họ gọi điện làm phiền.
Mà càng ở đây, hắn càng hâm mộ tình cảm mẹ con giữa Nhan Trăn và Nhan Vận Lam.
Từ lần trước Nhan Vận Lam tâm sự với hắn rằng mình rất hổ thẹn với Nhan Trăn, hắn đã biết Nhan Vận Lam là một người mẹ rất tốt, ít ra thì tốt hơn mẹ hắn nhiều — bà sẽ mà Nhan Trăn mà cân nhắc, suy nghĩ cho tương lai của cậu.

Hắn sắp coi đây là nhà mình luôn rồi.
Lúc Nhan Vận Lam dạy pháp thuật cho Nhan Trăn, hắn cũng sẽ ngồi nhìn, dù nghe không hiểu lắm nhưng vẫn cảm thấy vợ và mẹ vợ tương lai của mình vô cùng lợi hại.

Nhan Vận Lam nói: “Tiểu Hoa cũng học đi, để phòng thân.”
“Thôi ạ, có dạy con thì con cũng đâu nhận biết được yêu quái.”
Nói vậy nhưng hắn vẫn rất cẩn thận ngồi đọc sổ ghi chép của Nhan Trăn, cảm thấy bên trong chứa một thế giới hoàn toàn khác với thế giới trên mắt hắn gần hai mươi năm qua.
Buổi tối, hắn sẽ cùng Nhan Trăn luyện thổ nạp, Nhan Trăn dạy hắn một ít thuật nhỏ, còn tự mình chỉ đạo, Nguyên Hoa có chút sợ nhột, không nhịn được cười lên.
Nhan Trăn: “Dừng dừng, anh nghiêm túc tí được không hả?”
Nguyên Hoa: “…”
Thế mà thực sự có cảm giác bị thầy huấn luyện để ý khi tập huấn quân sự đấy.
Những ngày thoải mái thấm thoắt trôi, nháy mắt đã tới mười hai tháng sáu.
Nhan Vận Lam thuê một chiếc xe to, chở bọn họ về quê nhà.
Lần gần nhất Nhan Trăn về đây là khi đi dự đám cưới thay Nhan Vận Lam, tính thời gian thì đã qua nửa năm rồi.
Từ lúc vẫn lơ mơ không biết gì trở thành một đạo sĩ gờ mờ như bây giờ, tuy lần kiểm tra trước đó mẹ nói thấy cậu tiến bộ rất nhiều rồi.
Bây giờ cậu đã hiểu, mở ra thế giới mới cũng không phải chuyện xấu gì, ngược lại còn tràn đầy những điều mới mẻ và thử thách để khiêu chiến, không còn hốt hoảng lúng túng như hồi mới gặp Hồ Nhất Loát Nhi nữa.
Quê nhà vẫn như xưa, cây xanh mây trắng ngói đỏ, bầu trời thoáng đãng, khe suối trong suốt, cây cối cả đoạn đường đều vì họ tới mà rì rào lay động.
Mà Hi Dương như một lãnh đạo , cười tươi hỏi thăm cây cối cả một đường, vô cùng hòa ái.
Nhan Trăn: “Em cảm thấy chúng ta như đang theo quốc vương đi ra soát dân tình ấy.”
Lý Huyền Tĩnh nằm ở ghế cuối cùng ngáp: “Có cả vương hậu nữa.”
“Vương hậu” Hạng Ngọc Loan mắt nhìn thẳng, đang nghịch tóc của Hi Dương.
Sau mâu thuẫn lần trước, Nhan Trăn thấy hình thức ở chung của hai người họ tự nhiên hơn nhiều rồi, còn có sự ăn ý của vợ chồng với nhau.
Lúc xuống xe, bọn họ cũng rất tự nhiên dắt tay nhau, Hi Dương như chim nhỏ nép vào người Hạng Ngọc Loan, ý cười dịu dàng.
Nhan Trăn dùng khuỷu tay huých nhẹ Nguyên Hoa, nói ra suy nghĩ đó của mình.

“Theo anh thấy thì, chắc họ ngủ với nhau rồi.” Nguyên Hoa nói, “Cùng nhau bơi trong mật ngọt.”
Nhan Trăn: “… Đường não của anh đen tối vừa thôi.”
“Em có nghe hiểu ám chỉ của anh không?”
Nhan Trăn rụt cổ: “Không hiểu.”
“Nghe em nói là biết em nghe hiểu rồi, đừng phụ lòng đậu bắp mẹ mua cho chúng ta…”
Nhan Trăn: “Sau này em sẽ không để bà mua thứ đó nữa.”
Nguyên Hoa đè giọng: “Vậy cũng vô dụng, anh à, em đây chính là đậu bắp tinh nhé.”
Nhan Trăn co cẳng bỏ chạy, Nguyên Hoa cũng không đuổi theo, ở đằng sau cười ha ha.
Quê nhà của Nhan Trăn khá phong bế, xung quanh đều rất hẻo lánh.
Có một con đường đắp bê nhựa đường trải thẳng vào làng, ven đường là hai cánh đồng lúa chín vàng bát ngát, có vài ruộng đã được thu gặt, bên trên chất đống rơm khô.
Nhan Trăn chỉ ở quê mấy năm, mấy năm này cũng là đoạn ký ức mà cậu không muốn nhớ lại nhất.
Lúc ấy cậu từng ghét cay ghét đắng nơi này, giáo viên tiểu học nói tiếng phổ thông còn không chuẩn, các bác gái chỉ chỏ sau lưng, đám con nít nghịch ngợm lấm lem bùn đất… Tất cả tất cả, đều khiến cậu thấy suy sụp, chỉ có thể len lén trốn sau tàng cây dưới núi khóc thầm.
Thời gian trôi qua, nơi này đã thay đổi không ít.
Mọi người sửa sang lại nhà cửa, hồ nước to to nhỏ nhỏ dần cạn nước, cỏ nước sinh sôi phát triển, nhìn đâu đâu cũng thấy các vũng nước đọng xanh thẫm.
Trước cửa Nhan gia có một miệng giếng cổ rất lớn, nước trong giếng không sạch sẽ như trước nữa, trên bề mặt có vài lá khô trôi nổi.
Bà ngoại từng nói với cậu, nửa đêm không được ngó xuống giếng, nếu không sẽ bị nguyền rủa, biến thành thứ mà mình ghét nhất.

Cậu nghe mà vô cùng sợ hãi, ban ngày cũng không dám đến gần.
Lần trước trở về cậu đã thấy rất đáng tiếc, những thứ mình có thể hồi tưởng thực sự không nhiều.

“Sao thế?” Nguyên Hoa không biết đã đi cạnh cậu từ lúc nào.
“À, không có gì, chỉ là nhớ lại vài chuyện xưa.”
Nguyên Hoa biết tuổi thơ của Nhan Trăn ra sao, đau lòng vươn tay tới dắt tay cậu, Nhan Trăn do dự không biết có nên rút ra không: “Đừng như thế, mọi người ở đây thích gièm pha lắm.”
“Cũng đúng.” Chỉ ly hôn thôi đã bị bọn họ chỉ chỏ rồi thì nói chi đến đồng tính luyến ái.

Hắn chủ động buông ra, Nhan Trăn lại nắm trở lại.
Nguyên Hoa: “?”
“Thôi, việc gì phải sợ chứ, thích nói gì thì nói, chỉ cần anh không sợ phải quỳ từ đường với em là được.”
“Ở đây còn có từ đường à?” Nguyên Hoa không khỏi nở nụ cười.
“Đương nhiên, Nhan gia là một đại gia tộc đó… Nghe nói thế hệ trước rất cực đoan, trọng nam khinh nữ cũng nặng nề, lúc mẹ em sinh ra, có người còn rỉ tai với bà ngoại là con gái không có tác dụng gì, thà ném xuống sông còn hơn…”
Nguyên Hoa: “… Ồ, anh không tò mò nữa đâu.”
Nhan Trăn lại nhớ tới lúc mình vừa thức tỉnh, lúc ở nhà, mỗi đêm đều nghe thấy tiếng khóc bên bờ sông, khi đó một mình cậu nằm trên giường, sợ đến phát run, sợ bị những oan hồn đó biết mình có thể nhìn thấy họ.
Còn bây giờ mà gặp oan hồn, cậu có thể bình tĩnh giảng giải triết lý với họ cơ, quả là xưa không bằng nay.
Đoàn người đi gần mười phút, cuối cùng cũng tới nhà Nhan Trăn ở đầu nguồn con sông.

Bà ngoại Nhan Trăn vẫn còn khoẻ, chỉ là thính giác đã giảm nhiều, Nhan Vận Lam cầm đồ nhảy xuống xe chạy vào, dùng giọng địa phương gọi: “U ơi…”
Tựa như mình vẫn còn là nàng thiếu nữ vẫn chưa lấy chồng.
“Bà ngoại vẫn luôn ở quê sao?” Nguyên Hoa có chút khẩn trương, còn căng thẳng hơn hồi gặp Nhan Vận Lam, hắn còn nghe nói bà ngoại không nói tiếng phổ thông, miệng lưỡi vốn lưu loát cũng không biết nên nói thế nào.
“Bà ngoại không thích thành phố mà thích cuộc sống tự cung tự cấp hơn, mẹ em không thể thường xuyên về thăm bà nên chỉ có thể lắp mạng và máy tính để gọi video thôi.”
“Ồ…”
Hi Dương đi vào sân, thở dài nói: “Nơi này cho tôi cảm giác rất thân quen.”
“Thân quen là chuyện bình thường.” Nhan Trăn nói, “Đây là tòa nhà tổ truyền, ông nội của ông ngoại tôi là thụ yêu đấy.”
Lý Huyền Tĩnh cũng lần đầu nghe chuyện này, kinh ngạc nói: “Hoá ra vì thế mà người nhà họ Nhan đều có năng lực đặc biệt.”

“Vậy vị đó đâu rồi?” Hi Dương hỏi.
“Tôi cũng không biết, yêu quái dù sống lâu nhưng không phải bất tử, có thể đã theo bà nội của ông cùng đến thế giới cực lạc rồi.”
Nhan Vận Lam đưa mọi người vào phòng khách, mọi người cùng nhau hỏi thăm bà ngoại Nhan Trăn, Nhan Trăn cũng cùng hàn huyên với bà một lúc.
Bà ngoại đã trên sáu mươi, nhưng nhìn vẫn rất trẻ, trên mặt cũng không có mấy nếp nhăn.

Bà rất quan tâm đến chuyện đại sự cả đời của Nhan Trăn, cũng không biết Nhan Trăn chỉ thích nam thôi, coi Nguyên Hoa là bạn học của cậu, còn khen Nguyên Hoa lớn lên tuấn tú.
Có thể thấy thẩm mỹ và tính cách thích cái đẹp của Nhan gia có tính di truyền.
Giờ cơm tối, mọi người ngồi vây quanh bàn đá ngoài sân, Nhan Vận Lam nói kế sách cụ thể.
“Giờ chính là thời gian tốt nhất, nhỡ mà trễ một tháng nữa, lúc đó là lễ Vu Lan bách quỷ dạ hành, thỉnh thần sẽ rất rắc rối.

Ba của tôi ấy à, yêu thịt như mạng, tốt nhất là dâng cho ổng rượu đế do mẹ tôi cất với thịt bò.”
Lý Huyền Tĩnh nói: “Em không thích ăn thịt bò…”
“Chú nhịn một chút.” Nhan Vận Lam nói, “Chỉ cần ổng không dùng thân thể chú tới tán tỉnh mẹ chị, thì thế nào cũng được.”
Lý Huyền Tĩnh: “…”
Thịt bò thì thịt bò.
Giờ tý nửa đêm, trăng không mờ gió không lớn, trên bàn đặt đủ loại đạo cụ, Lý Huyền Tĩnh tĩnh tâm, một lòng thỉnh thần.
“… Hậu sinh Huyền Tĩnh, ngày hôm nay thanh tâm trai giới, nguyện Nhan lão gia hiển linh.”
Lý Huyền Tĩnh lẩm bà lẩm bẩm, một cơn gió lướt qua, bốn phía đều tĩnh lặng, một chiếc lá cây rơi xuống cũng nghe được tiếng.
Mọi người ngừng thở, nhìn Lý Huyền Tĩnh dần dần cúi đầu xuống.
Một lúc lâu, Lý Huyền Tĩnh đột nhiên động đậu, giống như đã ngủ rất lâu rất lâu nên khó khống chế toàn bộ cơ thể, khớp xương vang cành cạch, Lý Huyền Tĩnh nhấc cánh tay lên, chậm rãi xoay người.
“Ai thế…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận