Nhan Trăn ngồi trong quán trà chờ Nguyên Hoa thi xong, đây là nơi bọn họ thường xuyên tới tự học, yên tĩnh, thích hợp hẹn hò.
Cậu cúi đầu định gửi tin nhắn cho Nguyên Hoa, bỗng nhiên hai mắt tối om, người phía sau bóp họng nói: “Đoán xem là ai nào~ “
“Anh là nữ chính truyện Quỳnh Dao hả…” Hiện tại Nhan Trăn đã không còn che giấu nội tâm nữa, công khai oán giận.
Nguyên Hoa bỏ tay xuống: “Tốt xấu gì em cũng nên đoán đi chứ? Anh mất mặt lắm đó.”
Thấy tinh thần hắn cũng rất tốt, Nhan Trăn nói: “Qua cửa của ba anh rồi?”
“Không phải.” Nguyên Hoa vừa nhắc tới đã đầy một bụng tức, “Lúc thi ổng cứ đứng chỗ anh mãi, lo người ta không biết anh là con ổng hả trời.”
Nhan Trăn nói: “Quan hệ của hai người kém đến vậy à.”
“Không đến nỗi nào, nhưng anh không muốn giảng hoà, anh và ổng thực sự chả có tí tình cảm gì… cả mẹ cũng không có, nhưng bà ấy biết lấy lòng anh.”
Nhan Trăn trấn an xoa đầu hắn, Nguyên Hoa lại hỏi: “Lúc nhỏ em đã từng oán giận mẹ mình chưa?”
Hắn vẫn nhớ những lời Nhan Vận Lam đã nói về nhật ký hồi nhỏ của Nhan Trăn, mỗi khi nhớ về hắn đều tưởng tượng ra bộ dáng oan ức ngóng trông của cậu, vừa đáng yêu vừa đáng thương, khiến hắn muốn bảo vệ cậu thật tốt.
“Không đáng nói, có lẽ trước kia đã từng, nhưng hiện tại sống rất tốt, em rất thỏa mãn, cũng đã biết sự thật năm đó… Giờ nghĩ lại, trước kia dù trách bà ấy, nhưng mỗi lần về nhà nghe bà ấy gọi tên em, em sẽ rất vui.”
Đúng là đứa nhỏ ngốc.
Trong lòng Nguyên Hoa thương tiếc, vuốt lưng cậu, lúc này âm nhạc trong quán trà chuyển thành tiếng đàn tranh, Nguyên Hoa tiếc nuối nói: “Nếu là khúc dương cầm thì tốt.”
Nhan Trăn không nhịn được cười: “Nghĩ gì thế, đây là quán trà đấy, anh tới để phá quán hả?”
Ăn cơm trưa xong, Nhan Trăn muốn trở về nghỉ ngơi, Nguyên Hoa nói: “Đi thuê phòng?”
Nhan Trăn: “…”
Lòng dạ Tư Mã Chiêu, Nhan Trăn từ chối: “Không đi.”
Đúng lúc này, Hộ Hồng Triết gửi tin nhắn tới, nói chiều nay muốn qua chơi với cậu, hỏi cậu có rảnh không.
Nhan Trăn nói: “Chiều nay Hộ Hồng Triết muốn qua đây.”
Nguyên Hoa: “Ừm, cậu ta tới làm gì?”
Không nghe ra có hoan nghênh hay không, nhưng Nhan Trăn biết hắn rất hài lòng khi mình khai báo.
“Em bảo cậu ấy qua, gần đây loạn lắm nên em định vẽ cho cậu ấy cái bùa hộ mệnh, đụng phải tiểu yêu tiểu quỷ cũng có thể ngăn một lần.”
Có Lý Huyền Tĩnh ở đây, công lực vẽ bùa của cậu cũng có tiến bộ lớn.
Cậu không chờ được muốn thử một chút.
Hai ngày trước, Hộ Hồng Triết nhận được kết quả thi, điểm khá cao, hoàn toàn có thể lên báo, nhưng cậu ta không với quá cao, điền nguyện vọng là H đại, giờ chỉ việc đợi giấy thông báo trúng tuyển thôi.
Nhan Trăn đưa theo Nguyên Hoa đến đón người.
Vốn Nhan Trăn sợ sẽ lúng túng, muốn bảo Nguyên Hoa về trước, nhưng Nguyên Hoa như miếng da trâu dính chặt không gỡ ra được.
Nhan Trăn cũng đành để hắn theo mình.
Hộ Hồng Triết tới cổng trường, vốn ban đầu cũng không xem trọng, nhưng sau khi gặp mặt, Nguyên Hoa đột nhiên có cảm giác nguy cơ.
Bởi vì Hộ Hồng Triết —— cao to, đẹp trai, cá tính hào sảng, tràn ngập dương quang, toả sáng đến mù cả mắt.
Hắn nhìn Nhan Trăn, Nhan Trăn nói: “Em chỉ xem cậu ấy là em trai.”
“Trước đây em cũng coi anh là em trai còn gì?” Nguyên Hoa vạch trần, Nhan Trăn xấu hổ, “Không có không có, lúc biết anh em đã xem anh là bạn trai lý tưởng rồi, còn cậu ấy thật sự chỉ là em trai.”
Nguyên Hoa miễn cưỡng hài lòng.
Hộ Hồng Triết thoát khỏi kỳ thi đại học ma quỷ, sung sướng trên mặt không giấu đi được, hợp thành một tổ vừa được giải phóng với hai người họ.
“Thầy à,” Hộ Hồng Triết vẫn theo thói quen gọi Nhan Trăn là thầy, lại nhìn qua Nguyên Hoa.
“Sư nương.”
Nguyên Hoa: “…”
Ầy, sư nương thì sư nương, tốt xấu gì cũng khẳng định được quan hệ của họ.
Nhan Trăn cười chết mất, nói: “Đừng gọi thầy, anh chỉ hơn cậu có một tuổi thôi, gọi vậy xấu hổ lắm.”
“Cũng được.” Hộ Hồng Triết thẳng thắn cười, “Vậy thì gọi Trăn Trăn.” Thấy ánh mắt Nguyên Hoa đảo qua, lại lập tức đổi giọng, “Đùa thôi.”
Nguyên Hoa: “…”
Hắn càng nhìn càng thấy thằng nhóc này đê tiện thế nào ấy.
Nhan Trăn đưa tới một túi nhỏ có chứa bùa hộ mệnh để Hộ Hồng Triết mang bên người, lúc ngủ cũng không cần bỏ xuống.
Hộ Hồng Triết nhìn chằm chằm hồi lâu, cảm thấy Nhan Trăn bỗng trở nên thần thần bí bí, không khỏi buồn cười: “Thần kỳ lắm sao?”
“Không sợ đại sự, chỉ lo chuyện không may.” Nhan Trăn nói, “Có xem TV không, nhiều tin tức doạ người lắm đấy?”
Lý do này nghe cũng thuận, Hộ Hồng Triết nhận lấy, rồi nói muốn mời họ ăn cơm.
Nguyên Hoa: “Tôi mời.”
Hộ Hồng Triết: “Sư nương cứ để em.”
Sư nương sư nương sư nương sư nương… hai chữ này nghe vào tai khiến Nguyên Hoa vô cùng khó chịu, chắc chắn là nhóc này cố ý.
“Không cần, sư nương chiêu đãi cậu.”
Nguyên Hoa ngoài cười nhưng trong không cười, nhấn mạnh hai chữ “sư nương”.
Nhan Trăn ngăn hai người lại: “Để em để em, em có tiền hơn nè.”
Nguyên Hoa: “…”
Hộ Hồng Triết: “…”
Tuy lời này nghe xong mà muốn đánh, nhưng đây là sự thật.
Nhan Trăn sở hữu hai mươi vạn, vô cùng phấn khích, còn kiếm một nhà hàng không rẻ.
Hộ Hồng Triết thích vẽ, vẽ vào giấy ăn không ít nhân vật hoạt hình, còn vẽ chibi hai người họ nữa, quả thực rất giống, Nhan Trăn nói: “Tờ giấy ăn này tăng giá rồi.”
Nguyên Hoa cầm lên xen, càng cảm thấy có nguy cơ.
Hình như hắn chả có kĩ năng gì đặc biệt, chỉ có cái miệng tương đối biết ăn nói thôi.
Đẳng cấp của thằng nhãi này còn cao hơn hắn một chút?
Hộ Hồng Triết tham quan H đại một lúc, ngay xế chiều bèn tạm biệt hai người, Nguyên Hoa khoanh tay nghĩ: Xem như có chút tinh ý.
Nhan Trăn nói: “Cậu ấy có cơ bụng tám múi.”
Nguyên Hoa: “…”
Bình dấm chua đã đầy ặc bỗng đổ cái rầm: “Hả? Tám múi? Em hứng thú lắm hả? Không đúng, sao em biết cậu ta có tám múi!!”
Nhan Trăn ác ý mà thấy bộ dạng này của hắn đáng yêu ghê, không cần biết là thật hay đang giả bộ, đều thoả mãn lòng hư vinh nho nhỏ của cậu.
“Em nói linh tinh đó ” Nhan Trăn xoa nắn mặt hắn.
“Ai bảo lúc anh ghen đáng yêu quá làm chi.”
“Cái dáng vẻ này của em, có khác gì mấy tên xấu xa đùa giỡn tình cảm của người ta không hả.” Nguyên Hoa muốn giả vờ tức giận nhưng thực sự không giận nổi.
Giờ hắn chỉ muốn đè cậu xuống hôn thôi.
Nhan Trăn nói: “Phù hợp với hình tượng lúc đầu của em còn gì, không oan.”
Lại qua hai ngày, cuối cùng cũng thi xong môn Tiếng Anh, lần này mới là giải phóng thực sự.
Trên đường đã có vài người vác hành lý về quê rồi.
Cậu cũng rất nhớ nhà, nhớ mẹ mình.
Nguyên Hoa ngày mai mới thi xong, trước khi thi bỗng nhận được thông báo của ba mình: Hè này học IELTS đi, ba đăng kí lớp cho con rồi.
Ba hắn một lòng muốn hắn xuất ngoại du học tuy Nguyên Hoa hoàn toàn không có ý muốn này.
Nhan Trăn biết tâm tình Nguyên Hoa không tốt nên chọn ở lại trường cùng hắn, thuận tiện tới gặp Hi Dương tâm sự chút.
Hi Dương nhìn có da có thịt hơn trước, gương mặt êm dịu hơn nhiều, nhìn càng đẹp mắt hơn.
Đôi lúc Nhan Trăn rất hâm mộ yêu quái, mấy trăm năm trôi qua, dáng vẻ vẫn trẻ trung, nếu có loại trú nhan thuật này, không biết sẽ có bao nhiêu nữ diễn viên muốn thành tinh.
Hi Dương làm rất nhiều thức ăn, Nhan Trăn vừa ăn vừa cảm động: “Dương Dương, tôi muốn lấy anh, anh đừng dính lấy thầy Hạng nữa, dính tôi này.”
Hi Dương cười dịu dàng: “Nói thế Nguyên Hoa sẽ không đau lòng chứ?”
“Còn lâu ấy, nếu anh ấy biết đến tài hoa của anh, khẳng định cũng muốn cưới anh.”
Hi Dương quá hiền thê lương mẫu, Nhan Trăn không tin trên thế giới này sẽ có người đàn ông nào không động tâm với y.
Hi Dương cười cười, trên mặt thoáng lộ chút phiền muộn, rất nhạt, nhưng vẫn bị Nhan Trăn nhìn ra.
“Sao thế?” Nhan Trăn nói, “Thầy Hạng không đối tốt với anh hả?”
“Không phải, tôi biết anh ấy cũng không dễ dàng…” Hi Dương nói, “Nhưng mấy ngày gần đây có quái quái thế nào ấy.”
“Quái quái?” Nhan Trăn không ăn nữa, chăm chú nghe y nói, “Ở phương diện nào?”
Hi Dương hơi nhăn mày: “Tôi cứ cảm thấy… anh ấy không muốn khôi phục lại ký ức 500 năm trước, gần đây mỗi khi nói tới điều này, anh ấy đều né tránh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...