Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái


Nhan Trăn không hiểu Hạng Ngọc Loan nên không có cách nào đánh giá, kỳ thực hai người họ nếu có thể ở bên nhau thật tốt, quá khứ thế nào cũng đâu quan trọng.
Điểm mấu chốt là ở Hi Dương.

“Vậy anh thì sao, anh muốn khôi phục ký ức không?”
Hàng lông mi thật dài chớp động mấy lần, trong tim y rất đau, thực sự muốn biết năm đó mình đã quên mất những gì.

Dù kết quả có khiến y không thể đối mặt với Hạng Ngọc Loan, y vẫn muốn biết, nếu không coi như có thể ở bên Hạng Ngọc Loan lâu dài, cả đời này tâm y cũng không an bình.
Có lẽ Hạng Ngọc Loan sẽ không để ý quá khứ, nhưng cứ tiếp tục hình thức ở chung như bây giờ, sớm muộn gì cũng có sự cố, ai trong bọn họ cũng không thể giao ra toàn bộ chân tâm.
“Tôi…” Hi Dương nói, “Muốn cùng Tử Khiêm, không, muốn cùng Ngọc Loan, tôi muốn ở bên anh ấy lâu dài.”
Đây chỉ là mong muốn của y, nhưng y lại không đủ tự tin rằng nó sẽ thành sự thật.

“Thật lâu thật lâu, nhất định phải hiểu được tình cảm của đối phương, dù anh ấy không muốn, tôi cũng phải nhớ ra.”
Nhan Trăn cảm nhận được sự kiên trì cứng cỏi trong sự mềm mại kia, điểm này đã có thể nhìn ra được qua bao năm chờ đợi của y.

Tính cách y tuy mềm mỏng, nhưng cũng rất kiên quyết.
“Hai người bàn bạc cho thật tốt.” Nhan Trăn nói, “Tình huống này… Nói thật, tôi không biết mình có thể giúp được gì không.”
Hi Dương nhẹ giọng cười: “Có lúc tôi sẽ nghĩ, duyên phận đến tột cùng là cái gì, nếu tôi và Tử Khiêm có duyên phận, vậy vì sao lại tách ra, nếu tôi và Ngọc Loan không có duyên phận, thì tại sao lại gặp lại?”
Sau khi làm kết duyên sư, Nhan Trăn cũng thường suy nghĩ về vấn đề này.
Cậu cho rằng tơ hồng là công cụ bắt buộc phải có để kết duyên, nhưng đôi khi, tình cảm có tơ duyên đảm bảo lại nhanh chóng vỡ vụn, không nối được duyên lại có thể thu hút lẫn nhau, kỳ thực, cái gọi là duyên phận, chỉ là một thứ hư vô mờ mịt, tình yêu chân chính chỉ được sinh ra khi cùng nhau cố gắng và trân trọng.
Cũng như Hạng Ngọc Loan từng nói, việc thành do người làm.

“Có lẽ là tạo hóa trêu ngươi.” Hi Dương nói, “Trước khi gặp lại Ngọc Loan, tôi chỉ suy nghĩ đơn thuần rằng muốn gặp, biết rõ được chuyện xưa, vậy là đủ rồi, nhưng sau khi gặp lại mới hiểu, dục vọng thật khó khống chế.”
“Cũng đâu cần phải khống chế, sau khi thầy Hạng gặp lại anh, dường như đã tươi tỉnh lên nhiều rồi?” Ít nhất sẽ không mỗi ngày mua say nữa, trong nhà đã có người chờ hắn về.
Hi Dương nói: “Nếu tôi cũng mất toàn bộ ký ức, cùng anh ấy bắt đầu lại, tôi đương nhiên sẽ vui vẻ, không hề vướng bận muốn gần gũi anh.”
Hiện tại thì sao, nửa che nửa hở, lo lắng đề phòng, còn không bằng lộ hết miệng vết thương ra, xem xét cẩn thận xem nó nghiêm trọng đến mức nào.
“Tôi sẽ bàn bạc với anh ấy.” Hi Dương nói, “Cảm ơn cậu đã đã nghe tôi nói, Trăn Trăn.”
Nhan Trăn đã nghe qua nhiều lời giãi bày rồi, đây cũng không phải là lời phiền muộn nhất, cậu xua tay: “Không có gì.”
Nếu cậu giúp được gì đó thì tốt hơn, nhưng không thể nối duyên nên đã vượt qua phạm vi năng lực của cậu rồi, giờ chỉ có thể đứng từ góc độ bạn bè để lắng nghe và đưa lời khuyên thôi.
Nguyên Hoa thi xong bèn đạp xe tiến đón cậu.
Lúc này là giữa hè, dùng xe đạp cũng không hơn gì đi bộ, thậm chí lúc Nguyên Hoa mỉm cười ngồi trên xe chờ cậu, cậu còn có cảm giác mình đã xuyên về thế kỷ trước.
“Hôm nay em về nhà à?” Nguyên Hoa chở cậu đi, không cần nhìn mặt, nghe ngữ khí thôi cũng rõ hắn muốn Nhan Trăn ở lại thêm chút nữa.
“Về chứ.” Nhan Trăn lén lút cười, “Nếu anh mong em ở lại thì cầu em đi.”
Nghe cậu nói thế, Nguyên Hoa bèn quẹo đầu xe sang hướng khác, Nhan Trăn nói: “Đi đâu vậy?”
“Thuê phòng.” Nguyên Hoa cây ngay không sợ chết đứng.
Ngoài miệng Nhan Trăn nói không muốn không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thực, cuối cùng thở hồng hộc nằm lỳ trên giường giả chết.
Nguyên Hoa tắm rửa xong trở lại, nằm xuống ôm cậu vào lòng.
“Gần đây không tự mình làm à?”
“Thời gian đâu ra?” Nhan Trăn nói, “Phát sóng trực tiếp cho đám Hoa Minh Vũ chắc?”
Lời này khiến Nguyên Hoa vừa bực mình vừa buồn cười, tay lại mò xuống chỗ không nên mò, “Nếu có thể… thì tốt rồi.”
Trong dấu ba chấm kia là gì không cần nếu thẳng ra cũng hiểu.
Nhan Trăn xem không ít phim đen, mà chủ yếu chỉ xem vì kích thích đẹp mắt thôi.


Bây giờ nằm trong lòng Nguyên Hoa, xem phim cùng hắn mới thấy vô cùng xấu hổ.
“Có thể đừng mở tiếng không…” Hai tay Nhan Trăn bị kẹp trước ngực, không tiện động đậy, cậu giãy chân biểu thị bất mãn, bị Nguyên Hoa cong đầu gối lên giữ lại, cả người đều bị áp chế.
“Làm sao? Em xấu hổ à?” Nguyên Hoa day rái tai cậu, mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình, tiểu thụ bên trong đang nằm ngửa ra, mở rộng hai chân đối diện ống kính.
Nhan Trăn không dám xem, cậu sắp tự bốc cháy rồi mà Nguyên Hoa không chịu tha cho cậu.

“Em không xem.”
Nhưng âm thanh tiểu thụ vẫn không ngừng truyền vào tai, rung động màng nhĩ và linh hồn của cậu.
“Muốn thử chút không?” Nguyên Hoa dụ dỗ, “Anh sẽ dịu dàng…”
Nhan Trăn run rẩy cả người: “Không…”
Cậu thực sự không chống đỡ được, còn nghi ngờ rốt cuộc mình với Nguyên Hoa ai mới là thẳng nam, sao hắn chả xoắn xuýt tí gì thế.

Nam nhân đúng là không phải thứ tốt gì, dưới sự dụ dỗ, cuối cùng vẫn cởi quần.
Chuẩn bị không đầy đủ nên họ cũng không dám làm đến bước cuối cùng.

Cả mặt Nhan Trăn đều vùi vào trong gối, cậu cảm thấy mình sẽ điên chết mất, chết trong khoái cảm khi thứ ánh sáng trắng ấy bắn ra.
“Vẫn muốn về sao?” Nguyên Hoa muốn cõng cậu ra khách sạn vì thấy chân cậu đang run dữ lắm, nhưng Nhan Trăn ngang ngạnh nói không cần, tự đỡ eo ra cửa.
Lúc bước qua quầy, em gái lễ tân dùng ánh mắt sâu xa nhìn hai người họ.
“Anh có hỏi qua Trúc Tử, giữa nam với nam thì làm thế nào, nó thấy anh phiền quá nên không chịu nói, vậy nên Tiêu Đại Hải đã dạy…”
“Tiêu Đại Hải?!” Nhan Trăn bỗng sinh ra cảm giác con trai ngoan nhà mình học xấu rồi, tuy ngay từ đầu là do cậu dụ dỗ, “Trời ạ…”

Nguyên Hoa nói: “Trúc Tử nói tên đó lúc trên giường rất thích nói mấy lời bậy bạ, khiến nó muốn đánh chết Tiêu Đại Hải tại chỗ luôn.”
“Có thể tưởng tượng ra.” Nhan Trăn mặc niệm 5s cho Hứa Bạch Thuật, nếu cậu mà bị hỏi “Bảo bối cảm nhận được đại ** của ca ca không” hay “Tiểu yêu tinh có hài lòng không”, tám phần cậu sẽ héo luôn.
“Em mong anh đừng có học tên đó.”
Bọn họ cũng rất thống nhất: “Mấy lời ngu ngốc quê mặt ấy…”
Giờ đương nhiên không thể về nhà được, Nhan Trăn gọi điện thoại cho mẹ, nói mình sẽ ở trường học bù, mẹ cậu cũng hiểu cho, nói mình ở nhà xem phim.
“Lý sư thúc đâu?” Nhan Trăn hỏi.
“Ai biết? Động vật về đêm đó, hiểu chứ?” Nhan Vận Lam nói, “Người trẻ tuổi ha, đúng là không biết tiết chế.”
Nhan Trăn nằm không cũng trúng đạn: “…”
Cúp điện thoại, cậu kể cho Nguyên Hoa nghe cuộc trò chuyện của mình với Hi Dương, Nguyên Hoa suy tư nói: “Ừm, đúng là có vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Yêu đương đơn thuần, khoảng cách giữa hai người chỉ tiệm cận thôi, có lẽ biến khoảng cách thành số âm mới có thể giải quyết vấn đề được.”
“Biến âm? Biến kiểu gì?” Nhan Trăn nghe có chút không hiểu, thấy ý tứ trong mắt Nguyên Hoa thì đột nhiên tỉnh ngộ.

“Đừng có bẻ lái sang chuyện đó!”
“Đều là đàn ông với nhau, việc gì phải xoắn?” Nguyên Hoa nói, “Anh đảm bảo bọn họ còn chưa tới bước của chúng ta.”
Nhan Trăn: “… Ok, anh mau ngậm miệng lại, đừng có nhắc tới mà!”
“Anh còn trẻ, tinh trùng thượng não.” Nguyên Hoa đúng lý hợp tình nói: “Anh có bạn trai, tinh trùng lên nào tí cũng không được à?”
Nghe hắn nhắc nhở như vậy, Nhan Trăn còn thấy cũng đúng đúng.
Hi Dương rất thận trọng, chắc sẽ không chủ động đâu, còn thầy Hạng ấy à, nhìn là biết, có khi người ta còn chả có tính dục ấy chứ.
“…” Nhan Trăn bị chính suy nghĩ của mình doạ sợ “Ờ thì, thầy Hạng chắc không bị bất lực đâu nhỉ?”
Nguyên Hoa phun ngụm nước vừa uống ra.
Hi Dương nhoài người trên lan can ban công ngắm chậu hoa nhỏ, vì được y rót yêu lực vào nên lớn nhất nhanh, hiện tại đã mọc chồi non.
Hạng Ngọc Loan vừa vào cửa, liền thấy y và cây nhỏ đang cùng nhau tắm nắng.


Ánh nắng sau trưa không còn quá mạnh nữa, nhưng người thường vẫn không chịu được, còn Hi Dương và cây nhỏ lại có vẻ rất thích thú.
Hạng Ngọc Loan an tĩnh một lúc lâu, không dám đánh vỡ khung cảnh yên bình này.
“Ngọc Loan.” Âm thanh của Hi Dương truyền đến.

“Anh đánh thức tôi.”
“Tôi cũng đâu có động đậy, sao lại đánh thức cậu được?”
Lúc này Hạng Ngọc Loan mới bước tới, đứng sau Hi Dương nhìn y.
“Mỗi khi anh tới gần tôi đều cảm nhận được.” Hi Dương nói, “Tôi rất quen thuộc với tiếng bước chân của anh.”
Hạng Ngọc Loan bước tới đứng cạnh y, cùng y ngắm một vùng trời nhuộm nắng chiều.

Những đám mây đỏ cam trải khắp nửa khoảng trời, mặt trời bị bao phủ xung quanh, vài tia sáng rơi ra từ kẽ hở, như những đường kim tuyến được Thượng Đế rắc xuống nhân gian.
“Tây Môn thu cáo muộn, vạn dặm mời tà dương.” Hi Dương nhìn mặt trời lẫn trong đám mây, dường như có chút cảm khái.
“Ồ?” Hạng Ngọc Loan nói, “Cậu biết làm thơ?”
“Là thơ của anh.” Hi Dương nói, “Khi đó chúng ta vẫn chưa quen biết, tôi thấy anh ôm tập tranh chữ, vừa từ trên phố trở về… đứng cạnh thân cây của tôi ngắm tà dương, ngâm câu thơ này.”
Hạng Ngọc Loan: “… Ừm.”
“Nhưng khi đó tôi nghe không hiểu, chỉ cảm thấy anh đang thương tâm, nên tôi cũng thấy thương tâm, muốn giúp đỡ anh.”
Hạng Ngọc Loan duỗi tay chạm chồi non, Hi Dương ngửi được mùi rượu trên người hắn, không nồng, còn có chút chìm, như đã cố ý dùng thứ gì che đi.
Hi Dương ngẩng đầu, nắm chặt tay hắn, “Tôi luôn nghĩ, nếu năm đó tôi không ra mặt, chỉ lẳng lặng nhìn anh cưới vợ sinh con, thi đỗ công danh, có phải cuộc sống hiện giờ của anh sẽ vui vẻ hơn rất nhiều không.”
Hạng Ngọc Loan nói: “Đời này không có nếu như, sinh ra làm người thì không thể luôn luôn vui vẻ.

Vì nhân sinh quả, không có tiếc nuối.”
Trong mắt Hi Dương đong đầy nước mắt: “Đúng, dù phải bắt đầu lại, em cũng sẽ luôn yêu anh, Ngọc Loan, chúng ta cùng tìm lại ký ức nhé?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận