Hi Dương về đến nhà, thấy phòng khách vẫn sáng đèn, kinh ngạc: “A?”
Hạng Ngọc Loan đã thay quần áo ở nhà ngồi trên sô pha, vốn hắn không chú ý cái này, nhưng Hi Dương vẫn chuẩn bị, mặc cũng rất thoải mái.
“Ra ngoài sao?” Trong giọng Hạng Ngọc Loan có chút oán giận mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.
“Lúc tôi về không thấy cậu ở nhà.”
Thói quen thật đáng sợ, chỉ mới có mấy ngày, hắn bắt đầu không quen việc không ai đón cửa khi trở về nhà.
Trong nháy mắt đẩy cửa ra, thấy trong nhà không có ai bỗng khiến hắn thấy cô đơn lạc lõng.
Trước đây rõ ràng cũng như vậy, về nhà chỉ có bốn bức tường lạnh nhưng hắn không hề cảm thấy gì, hiện tại căn nhà trở nên ấm áp hơn, nhưng không có Hi Dương vẫn thật trống trải.
Hi Dương xách một vài túi đồ, lúc y về đã tiện đường ghé vào siêu thị mua nguyên liệu.
“Nay tôi qua nhà chị Nhan, có trò chuyện với chị ấy hơi lâu nên đến giờ mới về, mấy ngày trước anh không về sớm như vậy, đói bụng chưa? Tôi có để thức ăn trong tủ lạnh đó.”
“Không đói.” Hạng Ngọc Loan lần đầu thấy y mặc quần áo hiện đại, nhìn không khác mấy những sinh viên mình đang dạy, muốn ngắm rõ hơn một chút.
“Cậu qua đây.”
Nghe không giống lời của một người chồng mà giống người lớn trong nhà hơn.
Hi Dương đặt đồ qua một bên, thuận theo ngồi xuống cạnh hắn, EQ của Hạng Ngọc Loan không cao, gọi người qua lại không biết nên nói gì, đành phải cứng ngắc nói: “Lý Huyền Tĩnh vẫn ở bên đó sao?”
“Ừm.” Hi Dương muốn gần gũi hắn mà lại không dám lắm, cúi đầu nghịch ngón tay mình, “Hắn nói sẽ giúp giải quyết chuyện của chúng ta.”
Hạng Ngọc Loan im lặng khoảng năm, sáu giây, sau đó nói: “Cậu đừng gần gũi với tên đó quá, hắn ta là hạng không đứng đắn.”
Hắn nói như đang thuyết giáo, nhưng cũng không thực sự nghĩ như vậy.
“Lý đạo trưởng chỉ không đứng đắn ngoài miệng thôi.” Hi Dương nói, “Thực ra vẫn là chính nhân quân tử.”
Hạng Ngọc Loan: “Ừm.”
“Có phải anh không vui không?” Hi Dương hỏi.
“Tôi chưa từng tức giận bao giờ.” Hạng Ngọc Loan ấn huyệt thái dương, cảm nhận được càng nhiều cảm xúc hắn càng thấy mệt mỏi.
“Muốn xem TV không?”
TV dường như trở thành công cụ giao lưu tình cảm của hai người, lúc hắn bận việc, Hi Dương sẽ không quấy rầy, lúc đi ngủ cũng quay lưng với nhau.
Chỉ có lúc này, sự chú ý của hai người đều bị thứ khác hấp dẫn, mới không tồn tại vướng bận mà gần gũi đối phương.
Hạng Ngọc Loan rất thích dáng vẻ lúc Hi Dương xoã tóc, chậm rãi dựa vào gần mình, dù là vô tình hay cố ý, luôn khiến hắn thấy mình đang được một người toàn tâm toàn ý ỷ lại.
Trước khi đi ngủ, Hạng Ngọc Loan nghe xong báo cáo tuần tra, thấy Hi Dương bê một chậu cây nhỏ đặt ngoài ban công, từ từ truyền yêu lực cho nó, không khỏi hơi hiếu kỳ, đến gần hỏi: “Làm gì vậy?”
“Lý đạo trưởng cho tôi một hạt giống, nghe nói có thể trồng cái cây hiện tên mình.”
“…” Hạng Ngọc Loan biết đây chỉ là trò đùa, nhưng cũng không nói thẳng ra, quay người vào nhà.
Hi Dương trải ga, nằm xuống nhìn Hạng Ngọc Loan đang chuẩn bị lên giường, chợt nhớ tới lúc ở Nhan gia, Lý Huyền Tĩnh nói: Cậu vẫn gọi hắn là Tử Khiêm à?
Y gọi quen rồi nên cũng quên mất người đã đổi tên.
Giờ nghĩ lại, dù cùng là một người, nhưng có lẽ Hạng Ngọc Loan sẽ để ý.
Trong lòng y vô cùng áy náy, nên lần này bèn thay đổi ngay lập tức: “Ngọc Loan.”
Ngọc Loan, nghe kỳ quái quá, nhưng cũng rất mới mẻ.
Hạng Ngọc Loan khựng lại nửa nhịp: “Sao thế?”
Hi Dương lắc đầu, trong lòng cũng biết gọi vậy có chút đột ngột, y nói: “Chỉ là cảm thấy không nên gọi anh là Tử Khiêm nữa.”
“Ừm.” Hạng Ngọc Loan nói, “Là vô cùng không nên.”
Hi Dương: “…”
Không ngờ tới hắn sẽ nói trực tiếp như vậy, Hi Dương không biết nói thêm gì, đành ra vẻ tiếp thu: “Vậy sau này tôi sẽ không gọi Tử Khiêm nữa.”
“Ừm.”
Hạng Ngọc Loan nằm xuống, mấy ngày nay không uống rượu khiến hắn nổi cơn nghiện.
Con sâu rượu trong thân thể bò lung tung cả làm hắn không nhịn được muốn nghiến răng.
Hạng Ngọc Loan biết hiện tại mà uống rượu là không tôn trọng Hi Dương, cứ như hắn cần rượu mới ngủ chung được với y ấy, cho nên cố nén.
Không gian tối đen, Hi Dương lặng lẽ vươn tay qua, nắm tay Hạng Ngọc Loan.
Hạng Ngọc Loan làm bộ ngủ say không nhúc nhích, Hi Dương càng lớn gan, như động vật nhỏ từ từ dịch sát lại đây.
Trên người Hi Dương thoang thoảng mùi hương của tự nhiên, rất thư thái.
Giữa đôi tay đang nắm chặt dường như cất chứa chút ấm áp bí mật khiến lòng người an tĩnh, Hạng Ngọc Loan dần dần chìm vào mộng cảnh.
Một thôn trang nhỏ bình thường, không dựa núi không cạnh sông, cũng không có truyền thuyết gì đáng để tâm.
Điểm duy nhất đáng nói chính là có một thần đồng nhỏ tuổi trăm năm khó gặp.
Thần đồng rực rỡ toả sáng, ngay lúc còn nhỏ đã bị cha đưa đi khắp nơi khoe khoang tài hoa đột nhiên phát hiện.
Theo năm tháng trưởng thành, hắn dần dần vô cùng ghét loại khoa trương này, không chịu đi nữa.
Nghe đâu tám thôn mười dặm quanh đó, có mười tiểu cô nương thì đến chín người ngưỡng mộ hắn, nhưng gia cảnh hắn bần hàn, cha lại là tên sâu rượu, không gia đình nào muốn kết thân với hắn.
Đây chỉ là lời dẫn khi bắt đầu câu chuyện.
Hạng Ngọc Loan mơ thấy mình đang ôm một cuộn giấy, vô cùng vui vẻ bước vào nhà.
Một căn nhà nhỏ chỉ có bốn bức tường, bàn ghế gỗ cũ kỹ nhỏ bé, bên trái cạnh cửa đặt một chiếc giường thô sơ, vẫn đang ban ngày mà màn trướng đã rủ xuống, trên đó có một người đang nằm.
“Hôm nay có một vị cùng sở thích đưa ta —— Hi Dương?” Hắn có chút hoảng hốt, ném cuộn giấy qua một bên, nhấc chăn xem người bên trong.
Hi Dương lơ mơ tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn hắn: “A, về sớm vậy?”
“Quỷ thích ngủ.” Hạng Ngọc Loan, không, có lẽ nên gọi Tử Khiêm, cúi đầu dùng trán cọ trán y, trên trán đầy mồ hôi, “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Tự dưng thấy hơi mệt nên nằm nghỉ một lát.” Hi Dương vẫn hơi choáng, giơ tay ôm cổ hắn, mềm giọng nói, “Ngươi ngủ cùng ta một lát đi.”
Tử Khiêm cởi giày, thật sự ôm y nằm xuống, buông màn trướng, không gian nhỏ tối tăm tự thành một thế giới riêng của hai người.
“Mấy ngày nay ta nằm mơ, mơ thấy ngươi luân hồi chuyển thế, ta tới gặp nhưng ngươi không để ý đến ta, mắt lạnh nhìn ta, nói ta là yêu quái.”
“Vốn là yêu quái còn gì.” Tử Khiêm vuốt tóc y.
“Ta đã biết rõ rồi, sao lại không để ý ngươi được.”
Hi Dương không tha nói: “Lúc đó ngươi có nhớ gì nữa đâu, sao vẫn để ý đến ta được?”
“Nghĩ bậy nghĩ bạ, ngươi suy yếu thế này, chẳng lẽ có người chặt mất cành của ngươi à?”
“Còn ai dám tới?” Hi Dương cười nói, “Ngươi như phát điên ấy, họ đều sợ lắm.”
Bọn họ nằm hồi lâu, đến tận khi mặt trời lặn, Hi Dương vẫn uể oải không có chút tinh thần nào.
Trong lòng Tử Khiêm lo lắng, đứng dậy ôm y: “Ta đưa ngươi đi gặp lang trung.”
“Ngươi đùa à?” Hi Dương nói, “Ta là cây liễu thành tinh, gặp lang trung làm gì? Sẽ khiến người ta sợ hãi đấy.”
Y kiên quyết không muốn dậy, Tử Khiêm đành nằm cùng trông coi y, đến nửa đêm, Hi Dương rốt cuộc thấy tốt hơn, ngồi ngoài cửa, ngắm vầng trăng trên trời cao.
Thời gian này y gầy đi rất nhiều, tinh thần cũng suy sụp, mỗi bước đi đều lảo đảo như bị gió lay.
Tử Khiêm không nỡ để y mệt mỏi, ôm hết việc nhà, sau đó bồi Hi Dương ngồi dưới tàng cây hóng mát.
“Nhìn sắc trời thì có vẻ sắp mưa, thời tiết cũng oi bức.” Bầu trời tối tăm khiến Tử Khiêm thấy bất an, hắn bế Hi Dương lên, “Chúng ta vào nhà thôi.
Ta kể mấy chuyện trong trường học cho ngươi nghe nhé?”
Hi Dương cười đồng ý, nhưng vẫn rất miễn cưỡng, cuối cùng dưới ánh mắt lo lắng của Tử Khiêm, y nhẹ giọng nói: “Ta vẫn tốt, đừng lo.”
Không gian tối mịt được ngăn bên ngoài cánh cửa gỗ, Tử Khiêm vì để y vui lên, cố ý bắt chước lão tiên sinh trong trường học.
Hi Dương cười liên tục, hai người đùa đùa giỡn giỡn, sau đó liền hôn nhau.
“Hay ta xin phép phu tử nghỉ vài hôm.
Nhìn dáng vẻ này của ngươi xem, ta tới đó cũng không còn lòng dạ nào để học, mỗi ngày chỉ nghĩ tới ngươi.”
Hi Dương không đồng ý nói: “Vậy sao được? Đang yên đang lành, lúc ngươi không ở nhà, ta sẽ về trong cây nghỉ, không sao đâu.”
Khung cảnh bỗng nhiên mơ hồ, rõ ràng đang tồn tại, lại có cảm giác linh hồn không trong cơ thể, nhìn gì nghe gì đều không chân thực.
Hạng Ngọc Loan lại xông vào, lúc này “hắn” đang từ chối kết thân cùng hương thân, tên đó thẹn quá hoá giận âm thầm xử lý hắn, Hi Dương vì để hắn an tâm đọc sách nên đã trở về nguyên thể nghỉ ngơi.
Bất quá chỉ mới một tháng mà chuyện xưa đã đột ngột chuyển hướng khiến lòng người sốt sắng.
Thời điểm nghỉ hè, trong nhà tiếp một vị khách, là một đạo sĩ vân du tứ phương, nói là có duyên với Hi Dương, Tử Khiêm đành lưu hắn lại một đêm.
Hôm sau trời vừa sáng, đạo sĩ đã lặng lẽ rời đi.
Trong nhà không mất thứ gì, nhưng ngoài nhà lại bị vây chặt, người trông thôn đều tụ lại ở đây, bảo rằng muốn trừ yêu.
Họ nói ở đây có cây liễu ăn thịt người, thành tinh thành quái, hiện tại Tử Khiêm bị quỷ mê hoặc, tốt nhất là nên giao liễu yêu ra.
Tử Khiêm bị họ chọc tức, ôm thân cây không cho họ chặt.
Nhưng hắn chỉ có một mình thì sao địch nổi nhiều người như vậy, động tĩnh lớn đánh thức Hi Dương, y không nhỡ lòng nhìn Tử Khiêm bị thương, hiện ra dọa lui thôn dân, doạ một người sống sờ sờ đến mất nửa cái mạng.
Sự tình phát triển thành thế này, Tử Khiêm cũng bị đồn là ma hoá, mọi người không dám đi qua đây nữa.
Không tới cũng tốt, thanh tĩnh biết bao, Tử Khiêm cũng không đi học nữa.
Đạo sĩ kia trở lại, tuyên bố muốn vì dân trừ hại, sẽ thu thập cây liễu tinh này.
Tử Khiêm cùng hắn tranh chấp, đạo sĩ kia dù bản lĩnh không lớn, nhưng không đến nỗi không đánh được người thường.
Mà Tử Khiêm chỉ là một người đọc sách, sao chống lại hắn được.
Hi Dương lần thứ hai bị đánh thức, ra ngoài đánh nhau cùng đạo sĩ kia.
Trận đánh này không ngờ lại đưa tới đạo sĩ khác, thấy đạo hữu triền đấu với thụ yêu, bèn dẫn thiên lôi bổ xuống.
Nhưng công lực của đạo thiên lôi này vượt xa dự liệu của hắn.
Trời đất tối sầm, lôi quang loé sáng, hai tia sét thật dài xẹt qua chân trời, bổ về phía tán liễu.
Hạng Ngọc Loan bị lôi quang đánh tỉnh, hắn sợ hãi không thôi, trong lòng như bị đạo lôi đó đánh nát, các loại tâm tình tích tụ trong lòng đột nhiên xông ra, là đau thấu tim gan và vô cùng tuyệt vọng.
Hắn thấy trên mặt lạnh lẽo, nhấc tay lên sờ mới biết mình đã khóc tự bao giờ.
***
“Thầy Hạng, trùng hợp ghê!” Nhan Trăn đã thi xong môn thứ hai từ dưới đếm lên, tinh thần sảng khoái, môn cuối là Tiếng Anh, cậu thấy mình cũng học được nên không mấy lo lắng.
Đang cùng Hoa Minh Vũ vừa đi vừa đọ đáp án, không nghĩ tới giữa đường tình cờ gặp được Hạng Ngọc Loan.
Hạng Ngọc Loan nhìn thấy cậu, thế mà lại cười, sức hút của đại thúc lại mạnh mẽ hơn, ngay cả Hoa Minh Vũ cũng thấy loá mắt.
Hắn và Nhan Trăn đi cùng hướng, Nhan Trăn nhắn tin hỏi Hi Dương, câu trả lời của y rất ngắn gọn: “Ừm, đúng, hắn rất tốt.”
Nếu không biết y là loại người gì, Nhan Trăn nhất định đã nghĩ là y đang qua loa với mình.
Hạng Ngọc Loan không hay nói chuyện, Nhan Trăn cũng không biết nên trò chuyện kiểu gì, may mà đoạn đường chung không dài, tới một đoạn rẽ bèn tạm biệt nhau.
Nhan Trăn luôn cảm thấy Hạng Ngọc Loan có lời muốn nói, do do dự dự mãi lại không nói ra.
Hoa Minh Vũ buồn bực hỏi: “Đây không phải là giảng viên mới tới của học viện bên kia sao? Cậu quen thầy ấy à?”
Độ nổi tiếng của Hạng Ngọc Loan tỷ lệ thuận với diện mạo của hắn, lúc hắn mới được điều tới đây, Hoa Minh Vũ cũng là một thành viên trong hội bát quát.
“Tôi nghe nói thầy ấy đụng trúng người nên…”
“Đúng vậy.” Nhan Trăn nói, “Trước đây chắc bị nhiều người ghét lắm, nhưng giờ cũng biết thay đổi rồi.”
Hoa Minh Vũ không hỏi gì nữa: “Ồ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...