Triệu Khương Lan khựng lại, lập tức cảm thấy đau đầu.
Bình thường chẳng phải hẳn cực kỳ bao dung Thẩm Hi Nguyệt sao! Sao lúc này lại muốn đưa nàng ta đi, mấu chốt là nàng ta đi rồi độc tình phải làm sao.
Triệu Khương Lan thở dài thay mệnh khổ của mình, cực kỳ dối lòng phất tay: “Bỏ đi, không cần đưa nàng ta đi, ta cũng không ghét nàng ta như Vậy, dù sao ta cũng không có gì, huynh đừng tính toán nữa.”
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên lập lòe nhìn nàng, không biết đang nghĩ gì.
Triệu Khương Lan không biết Mộ Dung Bãc Uyên đã nghe chuyện độc tình, vẫn đang giả vờ rộng lượng: “Huynh cũng đừng đột nhiên lại bạc tình như thế, làm gì có chuyện nói không yêu liền không yêu, tốt xấu gì nàng ta cũng là trắc phi của huynh, mỗi ngày nên đến thăm nàng ta thì vẫn phải thăm”
Nàng vừa dứt lời, đã bị người ta kéo vào lòng ôm chặt.
Triệu Khương Lan sửng sốt, thầm nghĩ hôm nay Mộ Dung Bắc Uyên uống lộn thuốc à, vừa xoa bóp cho nàng vừa ôm nàng.
“Xin lỗi”
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói nam nhân, âm thanh không lạnh lão như ngày thường, mang theo chút dịu dàng khiến nàng thấy xa lạ.
“Xin lỗi cái gì?”
Triệu Khương Lan theo bản năng hỏi.
.
Chuyện độc tình, ta vừa mới biệt.
[rước giờ khiến nàng tủi thân rồi”
Nàng trừng to mắt, vùng vẫy ra khỏi người hẳn: “Huynh biết rồi, ai nói cho huynh biết, Giang Dương sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu.
Triệu Khương Lan thất thần ngồi xuống, rót ly nước để mình bình tĩnh lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn: “Huynh đừng manh động, ta biết huynh cảm thấy bị người mình thích tính kế rất khó chịu, nhưng huynh không thể xé rách da mặt như vậy.
Ta còn chưa tìm ra cách giải độc tình, nếu nàng ta tiêu đời, huynh là người xui xẻo trước đấy”
Mộ Dung Bắc Uyên không nói chuyện, cứ như vậy nhìn nàng chăm chú.
“Có phải huynh rất tức giận không?”
Triệu Khương Lan hỏi.
Hắn lại gật đầu.
“Đây là nguyên nhân ta không muốn nói cho huynh biết.
Tức giận cũng phải tạm thời nhẫn nhịn, coi như không biết, được không?”
Triệu Khương Lan đứng ở góc độ đại phu, kiến nghị bệnh nhân của mình.
Mộ Dung Bắc Uyên đặt ngón tay lên đỉnh đầu nàng, rất lâu mới xoa nhẹ: “Được, đều nghe nàng”
Triệu Khương Lan đỏ mặt.
Có lúc nàng hận mình không có tiền đồ, rõ ràng rất nhiều lần bị Mộ Dung Bắc Uyên chọc tức đến mức hận không thể đâm hắn một đao, nhưng hắn vừa hạ mình, nàng liền mềm lòng.
“Vậy, vậy cứ như thế đi”
Triệu Khương Lan khó chịu đẩy tay hắn ra: “Huynh còn chuyện khác không?”
Mộ Dung Bắc Uyên thật sự nghĩ đến một chuyện: “Hôm nay Chu Khiết nhận được tấm thiếp, là phủ Định Sơn Hầu gửi đến.
Định Sơn Hầu muốn mời bổn vương đến phủ làm khách, đồng thời đề nghị nàng và Thẩm Hi Nguyệt đi cùng”
“Định Sơn Hầu, Trần gia?”
Triệu Khương Lan dường như có chút ấn tượng, đây là hầu vị cha truyền con nối, từ khi khai quốc đã có.
Lão tổ tông Trần gia đi theo hoàng đế khai quốc triều Thịnh Khang cùng đánh giang sơn, sau đó phong hầu.
Nhưng hậu bối dường như không có tài hoa xuất chúng, dần dần suy tàn.
Có điều chỉ cần vẫn còn hầu vị, Trần gia vẫn là môn đệ hiển hách trong kinh.
“Vương gia, huynh có công sự gì liên quan đến Trân gia sao, đang tốt đẹp tại sao lại mời chúng ta qua đó”
“Thực ra hẳn là muốn mời nàng đi, hình như sức khỏe hầu gia không tốt, phụ hoàng còn mời ngự y đến xem thử, nhưng không khám ra được gì.
Không biết ông ta từ đâu nghe được y thuật nàng cao minh, hi vọng nàng có thể đến xem.
Có điều chuyện này chỉ cần dựa vào tâm trạng của nàng là được, nếu nàng không muốn, bổn vương sẽ từ chối."
Gặp bệnh nhân muốn xin chữa trị, Triệu Khương Lan tuyệt đối sẽ không từ chối, cho nên đồng ý ngay.
“Còn về Thẩm Hi Nguyệt...”
“Huynh đưa nàng ta đi đi!”
Triệu Khương Lan không chút do dự thay hắn quyết đoán: “Nếu người ta đã mời, huynh nhất định phải đưa nàng ta theo, nêu không người có †âm tư nặng như Thẩm Hi Nguyệt nhất định sẽ phát giác chuyện không ổn.
Trước khi ta tìm ra cách chữa trị cho huynh, phải ổn định nàng ta trước”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...