Thần Y Trở Lại


Một lát sau, bốn người liền đến nhà hàng có tên "Xuân Phong" ở đối diện.

Đây là quán ăn lâu năm nổi tiếng ở nơi đây, trước nhà hàng có một đống xe sang đỗ, đến đây ăn cơm cũng phải xếp hàng.

Nhưng Tiết Thái Hổ đã đặt phòng cho họ rồi, hơn nữa còn là phòng cao cấp nhất.

Khung cảnh bên trong khá được, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.

Ở phía không xa là một cái hồ lớn, nước xanh ngắt dập dềnh, mặt nước trong vắt được ánh hoàng hôn nhuộm đỏ thành màu ráng chiều, trở thành một khung cảnh kỳ bí.

Lúc này Ngô Bình đang cho Đường Tử Di xem video anh quay Đường Minh Tín.

Xem xong Đường Tử Di cười lạnh: "Đánh hay lắm! Tên Đường Minh Tín này hại bố em rất nhiều, chính hắn đã bày ra ý tưởng bảo em cưới Kim Vĩnh Lợi, tên này lòng dạ vô cùng xấu xa".

Ngô Bình nói: "Xem ra tình hình nhà họ Đường các người rất phức tạp.

Cô định xử lý chuyện này như thế nào?"
Đường Tử Di cười lạnh: "Không cần phải xử lý, Đường Minh Tín bị Tiết Thái Hổ đánh chết, đám người đó có ngon thì đến tìm Tiết Thái Hổ mà báo thù!"
Ngô Bình cũng hỏi luôn về tình hình nhà họ Đường, Đường Tử Di cũng trả lời đúng sự thật.

Thì ra nhà họ Đường là một trong bốn gia tộc lớn nhất ở Vân Kinh, tài sản hơn hai trăm tỷ tệ, gia chủ có đến ba người vợ là vợ cả, vợ hai và vợ ba.

Đường Minh Huy là con của bà hai, không có địa vị gì nên cho dù đã nỗ lực từ nhỏ cũng vẫn không được công nhận, thế nên sau này liền sống buông thả, chỉ sống cho qua ngày đoạn tháng.

Người có quyền lực nhất chính là bà cả Dương Trân Châu, nhà họ Dương sau lưng bà ta là gia tộc lớn có nền tảng vững chắc của Vân Kinh, năm đó nhà họ Đường có thể bật lên cũng là nhờ có sự trợ giúp của nhà họ Dương.

Vì thế Dương Trân Châu có địa vị cực cao ở nhà họ Đường, ông nội của Đường Tử Di là Đường Vân Lĩnh cũng vô cùng nghe lời bà ta.


Dương Trân Châu sinh được hai trai một gái.

Họ cùng với em trai và đám cháu trai của bà ta nắm giữ sản nghiệp trọng tâm của nhà họ Đường, là những người quản lý cấp cao thực sự trong nhà họ Đường.

Còn bà ba chỉ sinh được một cô con gái, hơn nữa còn lấy chồng xa, thế nên chẳng có cảm giác tồn tại mấy.

Đường Tử Di nói rằng nhà họ Đường bây giờ gần như đã bị đám khác họ nhà họ Dương khống chế rồi, họ đã đè ép Đường Minh Huy khiến ông ấy không thể ngóc đầu lên được.

Nghe vậy, Ngô Bình cuối cùng cũng hiểu tại sao Đường Minh Huy phải tự đứng ra lập thế lực của riêng mình.

Anh nói: "Bây giờ chú Đường cũng đã có khối tài sản lên đến hàng chục tỷ, sau này không cần phải nhìn sắc mặt của bất cứ người nào nữa".

Đường Tử Di cười: "Đều là nhờ công lao của anh.

Em và bố em có ý là chúng ta hãy hợp tác với Trác Khang để hoàn thành dự án vịnh Bạch Long".

Ngô Bình suy nghĩ, bây giờ anh đang có hơn 2.6 tỷ tệ, cộng thêm năm tỷ chưa được chia nữa thì anh có 7.6 tỷ, mà dự án vịnh Bạch Long cần được đầu tư khoảng 40 tỷ, anh cũng có thể đầu tư một khoản tiền vào đó.

Anh liền hỏi: "Trác Khang đầu tư bao nhiêu?"
"Trác Khang ít nhất cũng đầu tư 15 tỷ, còn 25 tỷ đang thiếu nữa.

May là lần này kiếm được, em và bố có thể đầu tư 15 tỷ", Đường Tử Di nói.

Ngô Bình nói: "Thế nên còn thiếu mười tỷ nữa".

Anh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Giờ tôi đang có 7.6 tỷ, còn thiếu 2.4 tỷ nữa.

Tôi sẽ mượn tiền Tiết Thái Hổ để cho đủ mười tỷ".


Đường Tử Di sững sờ: "Anh mượn tiền của Tiết Thái Hổ sao?"
Vẻ mặt Ngô Bình rất bình thản: "Tôi không mượn không, lãi mỗi năm là một phần trăm, khi nào dự án vịnh Bạch Long hoàn thành tôi sẽ trả cho gã".

Đường Tử Di tò mò nhìn anh: "Gã có bằng lòng cho anh mượn không?"
Ngô Bình cười lạnh: "Gã không chỉ cho mượn mà còn phải quỳ xuống cầu xin tôi mượn nữa kìa".

Sau đó anh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hôm nay là 14 Âm lịch, ngày mai chính là đêm trăng tròn.

Chúng ta đợi thêm một ngày nữa, ngày kia sẽ đi".

Món ăn trong nhà hàng Xuân Phong khá ngon, Hồng Lăng ăn tới nỗi miệng đầy dầu, không ngừng khen ngợi.

Ăn cơm xong, Đường Tử Di dẫn Hồng Lăng đi mua áo quần giày dép.

So với lần Ngô Bình đi mua đồ lần trước, cô ấy hào phóng hơn nhiều, tiêu hơn một triệu tệ.

Lúc mua đồ xong thì cũng đã tám giờ hơn, Ngô Bình bảo Cương Tử lái chiếc xe chống đạn của Tiết Thái Hổ đưa mọi người đến chợ đen.

Chợ đen hoạt động bất hợp pháp, ở đó có tất cả mọi thứ, như tranh chữ cổ, súng đạn, những thứ đồ quý hiếm, cổ vật lâu năm hay linh dược tà vật đều có cả, còn độ thật giả thì phải tùy vào ánh mắt đánh giá của người mua đồ.

Cổng vào chợ đen là cánh cổng một công xưởng cũ nát.

Ở cổng có một người đang bán vé, một nghìn tệ một vé.

Ngô Bình mua bốn vé, sau đó bốn người đi vào.


Qua cánh cổng công xưởng, họ nhìn thấy một dãy những gian xưởng đã cũ nát xập xệ, diện tích rất lớn, bên trong thắp sáng bằng đèn sợi đốt.

Khi họ đi đến gian đầu tiên, Ngô Bình phát hiện bên trong bày đầy những cái bàn cao thấp khác nhau, bên trên bàn bày đầy đồ, cái gì cũng có.

Có người trải một tấm vải nilon dưới đất rồi bày đồ mình muốn bán lên.

Những người bán đều đeo khẩu trang, không để lộ khuôn mặt thật.

Giao dịch cũng đa số dùng chuyển khoản, thuận tiện nhanh gọn.

Ngô Bình vừa đi vừa xem.

Đối với những thứ biết thì anh chỉ nhìn lướt qua.

Anh đi từ đầu này sang đầu kia, đi ba vòng mới hết được gian xưởng này.

Sau khi đi qua mười mấy cái sạp, anh dừng lại.

Ở phía không xa có một cái sạp bày vải bao bố, bên trong đựng đầy những đồng tiền.

Bên cạnh có một ông già đang hút thuốc tẩu ngồi đó.

Ngô Bình vừa nhìn đã phát hiện trên những đồng tiền này mang đậm hơi thở của các triệu đại, khả năng cao là hàng thật.

Anh nghĩ vậy liền dừng lại.

Trong trận pháp thường phải dùng tiền Ngũ Đế.

Tiền Ngũ Đế chia thành tiền Ngũ Đế nhỏ và tiền Ngũ Đế to.

Trong đó tiền Ngũ Đế to là khó tìm nhất, bao gồm tiền Bán lượng Tần, tiền Ngũ thù Hán, tiền Khai Nguyên Thông bảo, tiền Tống Nguyên Thông bảo, tiền Vĩnh Lạc Thông bảo, trải qua năm triều đại, tràn đầy hơi thở nhân gian, từng được vô số người sử dụng.

Tiền Ngũ Đế lớn thì Ngô Bình có thể dùng để bày trận pháp, dùng để đuổi ma trấn tà cũng rất tốt.


Nhưng tiền Ngũ Đế lớn rất khó tìm, dù tìm được thì cũng không còn được bảo quản nguyên vẹn.

Ví dụ như triều Tần cách đây hơn hai nghìn năm, thời gian đã qua quá lâu.

Trên thị trường, tiền Bán lạng Tần giá phải lên đến mấy chục nghìn tệ, đồng nào có vẻ ngoài không được đẹp thì giá chỉ mấy trăm tệ, cách biệt rất lớn.

Tuy nhiên thứ Ngô Bình muốn tìm không phải tiền Ngũ Đế thông thường mà là những đồng tiền đã được những bậc cao nhân thời cổ đại dùng pháp thuật luyện chế! Loại tiền này được gọi là "tiền Yên Hỏa" trong giới tu hành, nó đã nhiễm đủ khói lửa nhân gian, có thể trừ ma chặn tà, trấn áp khí động, thế nên cũng được gọi là tiền pháp.

Đồng tiền bói mà cao thủ bói toán thực sự dùng chính là những đồng tiền Yên Hỏa.

Số lượng tiền pháp vô cùng ít ỏi, tìm mòn con mắt chưa chắc đã thấy, tiền có thể lưu truyền đến đời nay lại càng ít hơn nữa.

Giá trị một đồng tiền pháp là vô giá đối với những người hiểu giá trị của nó.

Ngô Bình liền mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật, phát hiện trong bao vải có một số ít tiền pháp! Chúng tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ lạ, người bình thường không thể nhìn thấy được ánh sáng đó nhưng chúng lại vô cùng chói mắt đối với anh.

Anh hỏi: "Ông này, tôi muốn lấy mấy đồng tiền Ngũ Đế, ông bán giá thế nào?"
Ông già hút phì phèo vài hơi thuốc rồi nói: "Một trăm tệ một đồng tiền, không mặc cả".

Ngô Bình liền ngồi xổm xuống giơ tay ra lấy.

Anh lấy một vốc tiền, tổng cộng mười hai xâu, sau đó đẩy chúng đến trước mặt mình.

Anh tìm tòi trong đống tiền này, tổng cộng chọn được mười lăm đồng tiền, đó là hai đồng tiền Bán lượng Tần, hai đồng tiền Ngũ thù Hán, ba đồng tiền Khai Nguyên Thông bảo, ba đồng Tống Nguyên Thông bảo, ba đồng Vĩnh Lạc Thông bảo.

Mười lăm đồng này đều là tiền pháp, chúng được giữ gìn nguyên vẹn, không hề có chút rỉ sắt nào.

Có mấy đồng tiền pháp còn được cao thủ của các thời đại luyện chế, có luồng sức mạnh đáng kinh ngạc.

Sau khi Ngô Bình chọn được mười lăm đồng tiền này, anh lại chọn được mười hai xâu tiền Ngũ Đế lớn vẻ ngoài khá được, sau đó liền chuyển khoản 7500 tệ ngay cho ông già..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận